Triệu Trạm Hoài về phòng mình, mới phát hiện trong phòng mình có rất nhiều đồ của Triệu Viên, trên salon có hai cái gối, một cái áo khoác.
Huyệt thái dương của anh giật mạnh mẽ.
Nếu như chỉ là tình cảm anh em thông thường, người bên ngoài nhìn vào thì giống như thực sự quá thân thiết, hơn nữa, nếu đổi là người khác thì Viên Viên cũng không có ỷ lại đến như vậy.
Trước kia, Triệu Trạm Hoài không có nghĩ nhiều về phương diện này. Anh tin tưởng, bây giờ Triệu Viên cũng chưa thực sự cảm thấy có loại cảm giác này với anh. Nhưng câu nói của Minh Khê giống như một hồi chuông cảnh báo, làm cho anh bừng tỉnh —— Không biết đó có phải là dấu hiệu hay không, nhưng anh đều muốn bóp chết từ trong bụng.
Giữ khoảng cách với nhau là cần thiết.
Triệu Trạm Hoài rút kinh nghiệm xương máu, nhanh chóng bảo trợ lý thu dọn hết tất cả đồ của Triệu Viên ở trong phòng mình, bỏ vào trong một thùng giấy rồi đem trả cho em ấy.
Còn có một số thứ không biết có phải của Triệu Viên hay không, nhưng chỉ cần là đồ dùng của con gái thì anh đều để trợ lý bỏ vào. Dù sao anh vẫn luôn giữ mình trong sạch, không có mang người về nhà, cho nên chắc chỉ có thể là của Triệu Viên.
Khi dọn dẹp đồ đạc, Triệu Trạm Hoài mới cảm giác được mình vô thức bất công như thế nào.
Trong phòng của anh không có một đồ vật gì của Minh Khê. Cẩn thận nhớ lại, hình như cho tới bây giờ, Minh Khê cũng chưa bao giờ vào phòng anh.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Triệu Trạm Hoài càng thêm nặng nề.
Triệu Viên nhận thùng giấy từ tay trợ lý thì ấm ức và tức giận đến cực điểm, ngực phập phồng, đóng sầm cửa lại, đến giờ cơm chiều cũng không xuống lầu.
Dì bảo mẫu đi gõ cửa hai lần, cô vẫn chôn đầu trong chăn, không chịu xuống ăn cơm. Ở trong nhà, Triệu Viên rất ít khi nổi tính khí như vậy, bởi vì mọi người đều rất sủng ái cô, cô chưa bao giờ chịu ấm ức nào lớn cả.
Một khi cô không vui đến mức không chịu ăn cơm, thì người trong nhà chắc chắn sẽ luân phiên tới dỗ dành cô.
Nhưng hôm nay mẹ Triệu còn chưa về, cũng chỉ có Triệu Trạm Hoài và Triệu Vũ Ninh ở nhà.
Triệu Vũ Ninh là người thiếu nhạy bén, nói chuyện với ai cũng đều không khách khí, lúc tới gõ cửa thì nói: “Chị Viên, chị có ăn hay không, không ăn thì dẹp đi, Không phải chỉ là sa thải dì Trương sao? Còn chị thì sao, anh cả nói dì Trương luôn hà khắc với chị Minh Khê, vậy dì Trương quan trọng hay chị Minh Khê quan trọng hơn?”
Triệu Vũ Ninh tự lẩm bẩm một mình: “Nói nhảm, so với việc sa thải một trăm dì Trương thì chị Minh Khê quay về vẫn quan trọng hơn.”
“……”
Trong lòng Triệu Viên như chết lặng.
Vốn Triệu Trạm Hoài cũng nên quan tâm một chút, nhưng thứ nhất, anh đang quyết tâm kéo dài khoảng cách với Triệu Viên, thứ hai, suốt đêm qua anh không ngừng nghĩ tới những lời mà giáo viên chủ nhiệm kia của Minh Khê đã nói với anh.
Cảm giác áy náy với Triệu Minh Khê chiếm ngự tất cả —— Trước kia Minh Khê chưa ăn cơm, mình cũng không có quan tâm, vì sao cần phải nâng Triệu Viên trong lòng bàn tay cơ chứ.
Do dự một chút, Triệu Trạm Hoài cau mày nói: “Cứ để kệ em ấy.”
Cho đến mười giờ tối, cũng không có ai tới dỗ dành Triệu Viên.
Hai mắt Triệu Viên sưng như quả hạch đào, thời gian dần trôi, lòng cô giống như kiến bò trên chảo nóng, rốt cục cũng luống cuống.
Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô.
Đến cùng là vì cái gì?
Ước chừng đến mười một giờ, bên ngoài có đèn xe, mẹ Triệu đi thu xếp tiệc sinh nhật đã trở về.
Một lát sau, cửa phòng Triệu Viên bị đẩy ra, mẹ Triệu đi tới, ngồi xuống bên giường, nhẹ nhàng xốc chăn của Triệu Viên lên, thở dài, an ủi: “Viện Viện, chỉ vì một người như dì Trương, con cần gì phải như vậy chứ? Lần này vốn là dì Trương làm sai, anh cả con đang tức giận.”
“Nếu con vẫn thực sự không nỡ, chờ đến tiệc sinh nhật, Minh Khê trở về, chúng ta bảo dì Trương xin lỗi Minh Khê, nhận sai, xong rồi gọi dì Trương trở lại.”
Vẫn là mẹ Triệu quan tâm cô.
Triệu Viên an tâm không ít, cô ngồi dậy, nghẹn ngào: “Dạ……”
Nhưng thật ra, là vì chuyện của dì Trương sao? Chuyện cô để ý chính là thái độ của anh cả và Triệu Vũ Ninh.
Mẹ Triệu trấn an cô xong, lại nhìn ra ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, không khỏi nói: “Cũng không biết nha đầu Minh Khê này ở trường học thế nào, đã lâu lắm rồi con bé không trở về, lần trước mắng con bé xong mẹ đã có chút hối hận, nhưng là lại không tìm được bậc thang để hạ xuống.”
Triệu Viên vừa mới an tâm một chút thì sắc mặt lập tức cứng đờ.
Bàn tay đặt dưới chăn của cô im lặng nắm chặt.
“Chờ đến khi chị ấy nghĩ thông suốt thì sẽ trở về thôi ạ.” Triệu Viên chỉ có thể miễn cưỡng nở nụ cười an ủi.
Mẹ Triệu nhẹ gật đầu: “Chờ sau tiệc sinh nhật, con bé trở về, chúng ta sẽ mua cho con bé tất cả đồ mà con bé thích.”
Triệu Viên: “……”
Mẹ Triệu cũng có chút mệt mỏi, không nói thêm gì với cô nữa, quay người đi ra ngoài.
Đêm nay, cả đêm Triệu Viên không ngủ, trong lòng lòng rối rắm lại dày vò.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, hình như bởi vì chuyện Triệu Minh Khê bỏ nhà đi mà một số thứ trong nhà đang lặng lẽ thay đổi.
*
Ngày hôm sau, hai mắt Triệu Viên có chút sưng, cô dùng phấn nền che phủ một chút, nhưng cũng không có cách nào che được hoàn toàn.
Lúc kéo cờ, Bồ Sương lập tức nhìn ra, hỏi: “Cậu thế nào, tối hôm qua trong nhà cậu xảy ra chuyện gì sao? Hôm qua tớ lừa cậu, là lỗi của tớ, tớ cũng không biết anh cả cậu lại đi tìm Triệu Minh Khê……”
Nghĩ nghĩ, Bồ Sương an ủi: “Ta thấy là do bây giờ Triệu Minh Khê bỏ nhà đi cho nên mọi người trong nhà cậu mới tập trung mọi lực chú ý lên người cậu ấy.”
“Tớ biết.” Triệu Viên nghiêng đầu, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía Triệu Minh Khê đứng ở hàng thứ ba của lớp quốc tế cách đó không xa. Giống như cô, có rất nhiều người đều đang lặng lẽ nhìn Triệu Minh Khê.
Sau khi tháo khẩu trang, Triệu Minh Khê càng ngày càng dễ nhìn, đứng ở trong sương mù mông lung, khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, không cần làm gì chỉ đứng giữa đám người cũng lập tức biến những người khác làm nền cho mình.
Hơn nữa, lúc cậu ấy rời nhà không mang theo quần áo gì, nhưng không biết vì sao gần đây đều mặc đồ hiệu thiết kế riêng, làm cho cậu ấy càng thêm nổi bật xuất chúng.
Triệu Viên nhíu mày: “Nhưng tớ không bao giờ có thể bỏ nhà trốn đi.”
“Sợ cái gì?” Bồ Sương nhỏ giọng nói: “Cô chủ nhiệm nói hôm nay sẽ công bố kết quả kỳ thi tháng mười. Khẳng định thành tích của Triệu Minh Khê rất khó coi, mà thành tích của cậu luôn luôn tốt.”
“Cậu đem điểm của mình về cho mẹ và anh cả của cậu xem, lực chú ý của bọn họ khẳng định sẽ lại chuyển lên người cậu.”
……
Lúc kéo cờ, giáo viên chủ nhiệm của ba lớp đều không có mặt, họ đang dành thời gian để xếp loại điểm kiểm tra hàng tháng, cũng chỉ có một thầy trưởng khối trông coi kỷ luật.
Mỗi lớp xếp thành một khối hình vuông, bởi vì Minh Khê có dáng người cao gầy hơn với các bạn nữ khác nên đứng ở chính giữa hàng thứ ba.
Cô vẫn đang suy nghĩ về kỳ thi tháng vào cuối tuần trước và những câu hỏi mà Giáo sư Cao đặt ra vào ngày Chủ nhật hôm qua.
Học với giáo sư Cao, Minh Khê tìm thấy được cảm giác trước đây, đơn thuần học tập vui vẻ.
Giống như lúc trước ở thị trấn nhỏ phương Bắc vậy, không cần suy nghĩ gì, cũng không cần quan tâm gì, chỉ cần dốc hết sức học tập là được.
Chỉ cần cuối kỳ nhận được khích lệ của giáo viên, cầm bảng điểm về cho bà nội, chú Đổng và dì Đổng xem là đã đủ vui vẻ rồi.
Đáng tiếc mỗi tuần chỉ có một lần.
Đang lúc Minh Khê thơ thẩn nghĩ đến những chuyện này, bỗng nhiên sau lưng có tiếng “rè rè ——”. Bạn nữ sau lưng cô cẩn thận kéo tay cô, Minh Khê cúi đầu quay lại, thì bạn nữ kia nhét ốp lưng điện thoại vào trong tay cô.
Minh Khê không hiểu gì, thứ gì đây?
“Rè rè ——”
Cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên, thấy thân hình cao lớn của Phó Dương Hi ở hàng cuối cùng, mái tóc màu đỏ trong sương sớm và gió lạnh giống như con nhím, khuôn mặt trắng nõn còn dính một chút tính khí lúc mới rời giường, nhưng lại lộ ra vẻ tự mãn.
Thấy cô bị gọi lại, Phó Dương Hi nhanh chóng giơ tay lên, rồi khua loạn xạ.
Để cô nhìn điện thoại của cậu ấy sao?
Minh Khê nhìn kỹ, mới phát hiện ốp lưng điện thoại cậu ấy màu đen, giống hệt như cái mà bạn nữ kia vừa mới nhét vào trong tay mình.
Điểm khác biệt duy nhất là mặt sau của các ốp lưng của cậu ấy là hình mặt trời nhỏ với những đường cong trắng đơn giản, còn mặt sau ốp lưng đưa cho cô là hình khẩu trang với những đường cong màu đen đơn giản.
Minh Khê:???
Ốp lưng điện thoại đôi?
Minh Khê thiếu chút nữa bị dọa sợ.
Nhưng là lại quay đầu nhìn lại, phát hiện mười mấy bạn nam xếp hàng sau mình đều đồng loạt giơ điện thoại lên cho cô nhìn.
Tất cả đều có ốp lưng giống nhau như đúc, chỉ có màu sắc khác nhau, cam, vàng, xanh lam, xanh lá cây và tím, và các họa tiết đằng sau chúng cũng khác nhau.
Bạn nam bị đưa ốp lưng màu vàng và hình đống phân dùng ánh mắt đau khổ nhìn Triệu Minh Khê.
“……”
Trái tim đập nhanh của Minh Khê lúc này mới bình tĩnh lại.
Hù chết cô.
Còn tưởng rằng đột nhiên Phó Dương Hi đưa ốp lưng điện thoại đôi cho mình, ồ, thì ra đây là ốp lưng điện thoại đặt làm riêng cho bang phái này.
Thật quá ngây thơ.
Mặc dù cảm thấy vừa ngây thơ lại rắm thúi, nhưng Minh Khê vẫn tìm thấy được cảm giác thân thuộc, giống như có một đám người đã chấp nhận cô.
Minh Khê cong cong khóe môi, quay đầu nhìn Phó Dương Hi một chút, sau đó cúi đầu lấy điện thoại di động ra, đổi ốp lưng điện thoại lên rồi giơ lên cao, nhưng cũng không quay đầu nhìn về phía Phó Dương Hi.
Bên tai Phó Dương Hi lập tức đỏ lên, nói với mấy người Kha Thành Văn: “Tớ đã nói cậu ấy sẽ đổi mà.”
Kha Thành Văn lặng lẽ chặn ánh mắt lạnh như băng của Thẩm Lệ Nghiêu của lớp chuyên bên cạnh, muốn nói rồi lại thôi, nói: “Khiêm tốn một chút, anh Hi, tất cả mọi người đều đang nhìn đấy. Cậu muốn mua ốp lưng điện thoại đôi thì cứ mua, làm gì buộc tất cả mọi người phải thay?”
“Ốp lưng điện thoại đôi cái gì, muốn chết a? Là cậu ấy thích tớ được không, loại đồ nữ tính đó phải đợi đến khi cậu ấy tự mua mới được.” Phó Dương Hi không thừa nhận, trừng mắt nhìn Kha Thành Văn: “Tớ mua ốp lưng điện thoại cho bang phái! Còn không cho phép tiểu gia ta có một chút sở thích cá nhân sao?”
Kha Thành Văn lập tức nói: “Chuẩn!”
Phó Dương Hi: “Lăn”.
Nói xong Phó Dương Hi ngẩng đầu lên, thì thấy thầy trưởng khối đang nhìn cậu, nhịn không được muốn đi tới bắt cậu, Phó Dương Hi liền nhướng mày, dùng khẩu hình nói chữ “im lặng”.
“……” Thầy trưởng khối xoay chân, đi nơi khác kiểm tra.
Kha Thành Văn: “……”
Thay đổi mới ốp lưng điện thoại mới, tâm trạng của Phó Dương Hi rất tốt. Lần trước bị phạt dọn nhà vệ sinh cậu còn chưa chịu phạt xong, hôm nay, trở lại lớp, cậu chủ động đem rác xuống lầu vứt.
Hôm nay không cần đọc sớm, Minh Khê thấy cậu đi đổ rác thì hai mắt sáng lên, nhanh chóng đi theo.
Phó Dương Hi chân dài, bước mấy bước đã xuống lầu xong.
Minh Khê chạy chậm theo, đến dưới đường nhỏ của tòa nhà thì mới đuổi kịp cậu.
Phó Dương Hi nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân, thì quay đầu, nhìn thấy cô: “Cậu xuống đây làm gì?”
“Tớ giúp cậu!” Minh Khê chộp lấy thùng rác từ trên tay Phó Dương Hi.
Gần đây chậu cây cứ đứng im, không có tiến triển gì mấy.
Chủ yếu là do đưa đồ ngọt quá nhiều lần, giúp Phó Dương Hi làm bài tập cũng quá nhiều lần, cho nên vận khí thu được gần như bằng không.
Trừ cái đó ra, hai thứ tiếp xúc da thịt có thể mang lại vận khí nhiều nhất là vô tình ôm thì cũng đã ôm, nắm tay thì cũng đã nắm.
Minh Khê vẫn chưa nghĩ có thể làm thêm thứ gì nữa.
Đúng lúc, đổ rác thì chưa từng làm qua, có thể thử một chút.
Phó Dương Hi rinh thùng rác không buông tay, nhưng thấy Minh Khê kiên trì, hai mắt còn phát sáng thì anh cũng đành phải buông tay ra.
Lúc Minh Khê nhận lấy mới phát hiện có chút nặng, xách cả hai tay, cô vội vàng nói: “Anh Hi, cậu lên đi, tớ có thể làm được!”
Có đôi khi Phó Dương Hi cảm giác có phải cô đối xử quá tốt với cậu rồi hay không, ngay cả loại chuyện đổ rác nhỏ nhặt này mà cũng muốn làm vì cậu. Cái này chẳng lẽ chính là tương thân tương ái, hoạn nạn giúp nhau sao?
Cậu yên lặng nhìn cô.
Tháng mười gió thật lạnh, Minh Khê đứng trước mặt cậu, phải hơi ngửa đầu để nhìn cậu. Phó Dương Hi cảm thấy như vừa ăn một viên kẹo vị dâu.
Phó Dương Hi cúi đầu xuống, nhìn thấy dây giày của Triệu Minh Khê bị lỏng, cậu nói: “Bình thường cậu buộc dây giày như thế này à?”
Minh Khê cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu trắng của mình, không rõ ràng cho lắm: “Sao thế?”
Cách cô buộc dây giày rất quái lạ, buộc loạn xạ rồi thắt hai nút, mặc dù không đến mức bung ra nhưng nhìn rất không gọn gàng.
“Lại đây.” Phó Dương Hi bỗng nhiên nói.
Minh Khê:?
Phó Dương Hi không kiên nhẫn được nữa, lạnh lùng nói: “Đến gần thêm một bước.”
“Làm gì?” Minh Khê ghét bỏ hỏi, cầm thùng rác, bối rối đi lại gần cậu thêm một bước.
Phó Dương Hi bỗng khom người xuống đi, ngón tay chạm vào dây giày của cô, tháo dây giày ra rồi sau đó thắt lại thành hình hai cái nơ bướm xinh đẹp: “Như thế này mới đúng.”
Trong hẻm nhỏ, Minh Khê đứng đấy, Phó Dương Hi nửa ngồi trước mặt cô, bóng người bị ánh mặt trời màu cam kéo dài trên mặt đất.
Minh Khê rủ mắt nhìn mái tóc đỏ của cậu, bàn tay nắm túi rác không khỏi siết chặt, trong lòng cảm thấy khẩn trương không giải thích được.
Cô cảm thấy gần đây Phó Dương Hi có chút lạ.
—— Đối xử với cô quá tốt.
Ánh mắt cô lại rơi trên người Phó Dương Hi đang buộc lại dây giày cho mình.
Minh Khê giật mình, đã lớn như vậy, trải qua hai kiếp, ngoại trừ bà nội buộc dây giày cho mình thì Phó Dương Hi là người đầu tiên.
Minh Khê lập tức không được tự nhiên rụt chân về, lùi một bước.
Ngón tay của Phó Dương Hi không còn ở trên giày cô, bỗng rơi vào khoảng không, toàn thân cậu cũng lập tức cứng ngắc.
Sau khi ý thức được mình đang làm gì, tim cậu đập thình thịch, hai tai đỏ như cắt ra máu, từ từ cứng ngắc đứng dậy.
Cậu dùng ánh mắt như muốn nói ‘uầy, khẩu trang nhỏ chưa từng trải qua chuyện đời’ để nhìn Triệu Minh Khê, rồi đút hai tay vào túi quần, đắc ý nói: “Cậu khẩn trương như vậy để làm gì, tất cả mọi người đều học chung một lớp, cậu lại là đàn em của tớ, giúp đỡ nhau là chuyện hiển nhiên mà —— Trừ khi cậu ——”
Minh Khê không cần nghe hết cũng biết cậu đang định nói lời không đâu, đáng tiếc trên tay còn đang cầm thùng rác nên không thể che tai lại được.
“Ngậm miệng.” Minh Khê thật muốn đập thùng rác lên đầu cậu, nhanh chóng tiếp tục bước nhanh về phía trước.
Hầu kết của Phó Dương Hi giật giật, đi theo sau cô. Cậu nhịn không được mà nở nụ cười.
Cậu nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô, đột nhiên xúc động muốn nói, chúng ta yêu nhau đi. Nhưng lời nói đến cổ họng lại thẹn thùng đỏ mặt nuốt trở vào.
Khẩu trang nhỏ còn chưa có thổ lộ đâu, có lẽ cậu ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Cậu không thể tùy tiện được.
“Cùng đi.” Phó Dương Hi bước mấy bước đuổi theo, một tay đút túi quần, cố gắng hạ khóe miệng đang có xu hướng ngày càng cong lên của mình, đưa một tay ra muốn rinh thùng rác.
Minh Khê hận không thể cầm thùng rác bỏ chạy: “Không cần, không sao, tự tớ có thể làm được.”
Phó Dương Hi: “Đừng cho là tớ không hiểu, con gái nói ‘không muốn’ chính là ‘muốn’, con gái nói ‘không sao’ tức là ‘có vấn đề’.”
Minh Khê: “……”
Con mẹ nó chứ, cậu biết cái gì!
Phó Dương Hi bất chấp tất cả, tiếp tục cầm thùng rác.
Minh Khê thực sự không hiểu rõ, vì sao cậu ấy có thể để cho những đàn em khác đi đổ rác thay cậu ấy, nhưng đến phiên mình, thì đổ rác, dọn nhà vệ sinh cậu ấy đều không cho.
Minh Khê chỉ có thể nghĩ cậu là một thằng đàn ông rắm thúi nhưng cũng có phong độ thân sĩ.
Thà có một nửa dù sao còn tốt hơn là không có gì.
“Được rồi.” Tâm trạng Minh Khê suy sụp, đành phải cầm một bên của thùng rác sắt, cùng Phó Dương Hi đi ra bãi rác của trường.
Đổ rác xong, lúc cầm thùng rác rỗng trở về, Phó Dương Hi lại bắt gặp thầy trưởng khối đang ở tòa nhà dạy học đi ra.
Bởi vì chuyện lúc chào cờ sáng nay nên thầy trưởng khối muốn cậu đi theo thầy ấy một chuyến.
Phó Dương Hi thối mặt, đành phải đưa thùng rác cho Minh Khê, để Minh Khê đi lên trước.