Có thể dùng hai từ tốc độ.
Trước kia ở giới Tu Tiên, chết người chờ đến lúc nha môn đuổi tới thì có lẽ cái xác đã bốc mùi, còn ở hiện tại, ban đầu sẽ bị chặn phát sóng trực tiếp, sau đó sẽ hủy hết mọi hình ảnh phản cảm độ nét cao rồi trong sân phát ra tiếng động và thế là trực tiếp đến bắt người đi.
Tác động của hình ảnh độ nét cao này thật sự quá ác liệt, chưa đầy hai giờ, đôi nam nữ trong phòng đã bị cảnh sát xách đi.
Lúc này Trịnh Cẩn Dư đã nhét di động lại vào ngăn tủ trước cửa phòng ngủ.
Cô ngồi trên sô pha dưới lầu, hai mắt không hề có tiêu cự, hai tay không ngừng mò mẫm trong không khí, nghe thấy có tiếng người đột nhập vào vờ hỏi như rất hoảng sợ: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Giọng cô run rẩy, cơ thể nguyên chủ vốn đã suy nhược yếu ớt, trên mặt không một chút máu, như vậy lại càng giống như đang run sợ trong lòng.
Thực ra trong lòng cô đang nở hoa, nếu thu dọn đám người đê tiện này xong không có việc gì làm, cô hoàn toàn có thể lấn sân sang giới giải trí được luôn rồi.
Hành động này, chà chà, bản thân mình cũng phải tự đánh giá năm sao cho mình nữa là.
“Không phải tôi, không phải tôi!” Sau khi cảnh sát làm rõ thân phận, nói lại đầu đuôi sự việc với Triệu Minh Viễn, Triệu Minh Viễn bị bắt ra một lúc sau mới bắt đầu giải thích.
Anh ta không rõ sao chuyện lén lút này lại được đăng tải lên các hội nhóm chat.
“Mặc quần áo vào đi đã!” Cảnh sát thấy hai người quần áo không chỉnh tề, nghiêm túc nói.
Triệu Minh Viễn vội vàng đi lấy quần áo, vừa mặc anh ta vừa giải thích: “Tôi thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, nói nhân phẩm tôi không tốt thì tôi nhận nhưng nếu nói tôi phạm pháp thì có chết tôi cũng không nhận.”
Cảnh sát không quen nhìn đàn ông xấu ngoại tình, lại còn định hại chết vợ chính, vợ chính còn là người mù.
Nếu không phải có quy định thì anh ta đã đánh cho người đàn ông này một trận rồi nói tiếp.
“Có phải cậu có một cô vợ sắp cưới bị mù mắt không?”
Triệu Minh Viễn ngẩn ra một lúc, gật đầu đáp: “Vâng ạ!”
Cảnh sát: “Vậy thì không nhầm đâu! Mau theo chúng tôi đi đi.”
Triệu Minh Viễn còn muốn vùng vẫy, lúc này Tôn Cẩn Tình ngồi bên giường khóc, Triệu Minh Viễn nhìn thấy liền tức giận, vừa rồi dụ dỗ anh ta còn to gan như vậy, trừ khóc ra cái rắm gì cũng không thả nổi lấy một cái.
Anh ta bực mình nói: “Em khóc cái gì, giải thích một chút đi!”
Lúc này, Tôn Cẩn Tình mới nói: “Anh cảnh sát, thực sự không phải do chúng tôi làm, hai chúng tôi là tình nhân, tình nhân thì làm chuyện gì đó cũng rất bình thường, không phải sao?”
Cảnh sát cười lạnh đáp: “Tình nhân?”
“Vậy cô gái mù kia là gì của các người?”
Triệu Minh Viễn: “…”
Tôn Cẩn Tình: “…”
Vẫn là Triệu Minh Viễn phản ứng nhanh: “Anh cảnh sát, đúng thật là tôi đã đính hôn nhưng đây là do người nhà quyết định, người tôi yêu là chị của cô ấy, vừa rồi trong phòng đều là nói đùa thôi. Nếu không tin thì anh hỏi Cẩn Dư đi! Bình thường chúng tôi đối xử với cô ấy rất tốt.”
“Nếu không thì cô ấy đã từ hôn với tôi lâu rồi. Còn không phải do tôi sợ làm tổn thương cô ấy sao?”
“Anh cũng biết đấy, người trẻ tuổi thường rất kích động, tôi và người trong lòng làm chuyện gì cũng không được xem là chuyện phạm pháp đấy chứ?”
“Hơn nữa có phải cảnh sát như các anh quản hơi nhiều rồi không. Đừng nói chúng tôi chưa kết hôn, dù có kết hôn rồi ngoại tình cũng chẳng phải chuyện gì lớn!”
Sau khi anh ta nói xong chột dạ, giọng càng lúc càng nhỏ, cúi đầu, xấu hổ chỉ muốn tìm một cái lỗ chui vào.
Thật xấu hổ chết đi được! Nhưng việc này không thể tìm một người nào đó nói giúp cho được.
Cảnh sát cười lạnh: “Kích động?”
“Tôi quản nhiều?”
“Các người muốn làm gì đóng cửa trong phòng làm chúng tôi cũng mặc kệ nhưng các người lại phát sóng trực tiếp thì không được.”
“Phát sóng trực tiếp?”
“Phát sóng trực tiếp?”
Lời cảnh sát vừa dứt, Triệu Minh Viễn và Tôn Cẩn Tình đều sửng sốt bật dậy: “Gì mà phát sóng trực tiếp?”
Cảnh sát tỏ thái độ giải quyết việc chung: “Chuyện vừa rồi xảy ra trong phòng ngủ, đã được phát sóng trực tiếp ra bên ngoài, anh nghĩ rằng chúng tôi rảnh rỗi quan tâm chút chuyện nhỏ của anh sao?”
“Chưa đầy một tiếng mà đã lên hot search, việc này gây ảnh hưởng rất nghiêm trọng và tồi tệ đến trật tự xã hội, tất nhiên phải theo chúng tôi về phối hợp điều tra!”
Từ khi nghe thấy phát sóng trực tiếp, hơn nữa chuyện xảy ra vừa rồi còn được phát trực tiếp ra ngoài, hai người hoàn toàn mờ mịt.
Nhân dân cả nước đều nhìn thấy một màn khiêu dâm trực tiếp của họ sao?
Từ nay về sau phải sống thế nào đây?
Hai người bị cảnh sát dẫn ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng khách, Triệu Minh Viễn nhìn thoáng qua người đang ngồi ngay ngắn trên sô pha trong phòng khách.
Trịnh Cẩn Dư hết sức bình tĩnh hỏi: “Các người cứ như vậy mà đi sao?”
Tay cô vẫn mò mẫm trong không khí.
Cảnh sát rất nhẹ nhàng đi qua hỏi: “Cô có biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì không?”
Trịnh Cẩn Dư vờ như rất uất ức lắc đầu: “Thật xin lỗi, mắt tôi không nhìn thấy nên không biết gì cả.”
Cảnh sát kia vừa rồi còn rất dịu dàng, ánh mắt nhìn Triệu Minh Viễn bỗng trở nên hung ác, cô gái trước mắt đáng thương như vậy mà họ có thể làm ra chuyện này.
Anh ta đi qua đá Triệu Minh Viễn một phát, quát: “Nhanh lên, lề mề cái gì, theo tôi về phối hợp điều tra!”
Đoàn người vừa đi ra cửa, thím của nguyên chủ vốn ra ngoài chơi mạt chược nghe tin đồn liền vội vã chạy về.
Vừa rồi trên bàn mạt chược có người nói chuyện phát sóng trực tiếp, bà ta còn mắng người trong tin đồn một trận, nói nào là người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết xấu hổ, chuyện gì cũng làm được.
Mãi đến khi có người nói: “Sao cô gái trong clip giống Cẩn Tình vậy?”
Bà ta mới cảm thấy mình bị mất mặt một cách quá nhanh.
Lúc ấy bà ta còn không tin, nói: “Tiểu Phân, cô đừng nói bừa, sao có thể là Cẩn Tình nhà tôi được chứ?”
Người tên Tiểu Phân đưa cho bà ta xem: “Bà xem cậu thanh niên này rõ ràng chính là Minh Viễn mà…”
Lúc này bà ta mới giật lấy điện thoại, chờ đến lúc bà ta thấy rõ người trong clip suýt chút nữa tức đến mức tụ máu não, vội vàng bỏ chơi mạt chược chạy về.
Không ngờ cảnh sát còn đến trước bà ta một bước.
Bà ta khóc xông lên tát cho Triệu Minh Viễn một phát: “Cậu đúng là cái đồ khốn nạn vô liêm sỉ, dám dụ dỗ con gái tôi. Một đứa con gái tốt đẹp như nó lại bị cậu làm cho hư hỏng rồi!”
Bà ta nước mắt nước mũi ròng ròng, ra sức cào lên mặt Triệu Minh Viễn.
Tôn Cẩn Tình chỉ cúi đầu không nói gì.
Chuyện vừa rồi làm đã bị cả nước nhìn thấy, sau này làm sao mà sống đây!
Hiện tại trong đầu cô ta đều đang nghĩ như vậy.
“Đồng chí cảnh sát! ” Bà thím đánh Triệu Minh Viễn xong lại đi cầu xin cảnh sát: “Việc này chắc chắn không liên quan đến con gái tôi, cầu xin các vị thả nó ra, trả lại trong sạch cho nó.”
Cảnh sát nguyên tắc nói: “Có hay không thì chúng tôi sẽ điều tra rõ, bây giờ xin mời bà hãy nhường đường, chúng tôi còn phải về tăng ca.”
Bà thím nguyên chủ nhất quyết không chịu cho người đi, khóc lóc om sòm ngăn đường lại nói: “Không được, các người mang cậu thanh niên kia đi, chuyện này xem như là vậy, con gái tôi chắc chắn vô tội.”
Triệu Minh Viễn bị tát một cái, trong lòng căm tức, lúc này buồn bực nói: “Một cây làm chẳng nên non, thay vì bà chọn cứu mình con gái bà thì hãy nghĩ cách cứu cả hai vẫn hơn.”
Lúc này cảnh sát không kiên nhẫn nữa, cho người kéo người kia ra, dẫn nghi phạm đi.
Bà thím nguyên chủ ngẩn ra tại chỗ, chưa đầy một lát bỗng ngồi bệt xuống đất, khóc lóc nỉ non kêu lên: “Trời ơi, sao số tôi lại khổ thế này chứ? Sao lại xảy ra chuyện như vậy trong nhà mình, sau này làm sao tôi dám gặp ai nữa đây!”
Dáng vẻ khóc lóc nỉ non của bà thím nguyên chủ trông rất buồn cười.
Qua lớp cửa kính, Trịnh Cẩn Dư đứng ở ban công lặng lẽ nhìn mọi thứ phát sinh bên ngoài, cho dù trong lòng vui như nước sôi ùng ục nhưng ngoài mặt vẫn vờ như không có việc gì.
Trong nhà nhanh chóng náo nhiệt hẳn lên.
Hôm nay ông nội và chú nguyên chủ đều đến công ty, bà nội đi thăm bà con họ hàng, bà thím thì ra ngoài chơi mạt chược, Triệu Minh Viễn liền đuổi hết người hầu trong nhà, cùng Tôn Cẩn Tình làm chuyện đáng xấu hổ.
Chỉ để lại Trịnh Cẩn Dư, là vì mắt cô không tiện ra ngoài, hơn nữa cho dù bị cô thấy thì cũng chẳng sao.
Ngay cả chuyện này cũng không làm sau lưng nguyên chủ, đủ để thấy bình thường họ hung hãn và ngược đãi nguyên chủ đến mức này.
May mà hôm nay Trịnh Cẩn Dư xuyên không đến đây mới vạch trần được vụ bê bối của hai người kia. Nếu không không biết nguyên chủ còn phải chịu bao nhiêu uất ức.
Dù sao trong mắt người ngoài, những người này đều là người nhà cô.
Hơn nữa còn vì diễn cho người ngoài xem nên trước mặt mọi người giả vờ đối tốt với cô, cho dù nguyên chủ nói ra cũng không ai tin.
Về trước là bà nội, sau đó chú cũng nhanh chóng về đến.
Sau khi nghe kể sự việc này, mọi người đều tái mặt, ông nội không về mà nói qua điện thoại rằng mình không có đứa cháu gái như vậy.
Tên thật của thím là Dương Lan Hoa, lúc này còn không ngừng khóc lóc kể lể: “Sau hai đứa trẻ này lại không biết xấu hổ như vậy chứ, ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện này.”
Chú Tôn Đại Sơn cũng tức giận mắng: “Làm cái gì thì đóng cửa lại mà làm, còn phát sóng trực tiếp, giờ thành ra cả nước đều biết rồi.”
Sự kinh ngạc của Dương Lan Hoa dẫn biến mất, từ từ tỉnh táo lại, cảm thấy rất nhiều chỗ không thích hợp: “Không đúng, không đúng! Chắc chắn là có người tính kế Cẩn Tình nhà chúng ta.”
Bà nội cũng phụ họa nói: “Đúng đấy! Hai đứa này bình thường làm việc cẩn thận, sao có thể xảy ra chuyện này được chứ?”
Dương Lan Hoa phụ họa: “Trước nay chưa từng nghe nói Minh Viễn chơi trò phát sóng trực tiếp, sao bây giờ lại phát trực tiếp chứ?”
Tôn Đại Sơn buồn bực nói: “Trong nhà chỉ có hai đứa nó, không phải nó thì là ai?”
Lúc này người hầu đều đã quay lại, vốn nên tránh né nhưng thấy cả nước đều biết cả rồi, cần gì giấu nữa, Dương Lan Hoa gọi mọi người lên hỏi rõ ràng mọi chuyện.
Mọi người đều có bằng chứng ngoại phạm của mình.
Bà nội bối rối, cuối cùng thời khắc mấu chốt bà nghĩ đến sự tồn tại của Trịnh Cẩn Dư, cuối cùng nhìn cô, nhíu mày hỏi: “Cẩn Dư, có phải cháu biết sao lại như vậy hay không?”
Trịnh Cẩn Dư mới vừa bỏ vào miệng một quả phỉ, ăn rất vui vẻ.
Trước kia lúc ở giới Tu Tiên cũng từng ăn thử qua phỉ, nhưng hương vị thực sự thua xa nơi phồn hoa này.
Nghe vậy, cô ngẩn ra, mờ mịt mở to mắt, không chút tiêu cự đưa hai tay sờ sờ, lại còn cố ý đụng phải cái cốc làm rơi xuống đất.
Bốp – –
“Bà nội, bà nói gì?”
Dương Lan Hoa thấy bộ dạng cô mù, không kiên nhẫn nói: “Mẹ, mẹ già rồi nên lú lẫn sao, nó mù từ nhỏ thì có thể biết gì chứ?”
Tôn Đại Sơn phụ họa: “Đúng đấy! Hỏi cũng như không, nếu nó thật sự biết hết thì chồng chưa cưới cùng mình gặp chuyện không may còn có thể thanh thản mà ăn gì được à?”