“Không phải mắt anh cũng không nhìn thấy đấy chứ?”
“Sao bài thi của em ấy lại không có điểm được?”
Không chỉ Trịnh Cẩn Dư không tin, mà mọi người trong nhà đều không tin lời anh nói.
Dương Lan Hoa khó hiểu nói: “Tiểu Lục vốn không thích người nhà chúng ta, bây giờ ngay cả thành tích của Cẩn Lượng mà cũng bắt đầu nghi ngờ rồi.”
Lục Tư Sâm không chút để ý, nhàn nhạt nói: “Chuyện có điểm hay không tôi xem vẫn có thể thấy rõ được chứ.”
“Không thể nào!” Tôn Cẩn Lượng cũng nói, từ sau khi Lục Tư Sâm đến nhà họ Trịnh này, người nhà họ liên tiếp gặp chuyện không may, Tôn Cẩn Lượng nhìn Lục Tư Sâm thế nào cũng không thấy vừa mắt.
Lúc này nghe anh nghi ngờ số điểm của mình như vậy, hệt như bị đẩy vào xó, đứng dậy đi qua giật lại bài thi của mình.
“Điểm viết to vậy mà anh không nhìn thấy sao?”
Đó là do chính tay cậu viết.
Năng lực bắt chước của cậu rất siêu, ngay cả đơn xin phép của giáo viên còn có thể bắt chước được chứ đừng nói chỉ là một bài thi?
“Một trăm điểm rõ ràng như vậy…”
Tôn Cẩn Lượng càng nói càng nhỏ, cuối cùng không thành tiếng nữa.
Lục Tư Sâm cười lạnh nhếch khóe môi, khinh thường hỏi: “Rõ ràng cái gì?”
“Xin thứ cho mắt của tôi vụng về, thật sự không thấy chấm điểm ở đâu cả.”
“Không thể nào!” Tôn Cẩn Lượng không thể nào tin được sao tự nhiên lại không có điểm.
Cậu lấy một vài bài thi khác ra, trong đó có hai tờ có điểm, có mấy tờ thật sự như đã xảy ra chuyện gì đó kỳ quái, điểm số đã biến mất không thấy đâu nữa ngay dưới mí mắt cậu.
Sắc mặt cậu tái mét, môi run run, hai mắt nhìn chằm chằm bài kiểm tra, hệt như bị trúng tà.
Dương Lan Hoa vốn không quá quan trọng nhưng nhìn nét mặt con trai thấy sự việc không đúng lắm, bà ta đưa tay lấy bài kiểm tra của con trai qua, nói: “Để mẹ nhìn xem, điểm số mà còn có thể bay được hay sao?”
Sắc mặt Lục Tư Sâm không hề thay đổi, ngồi tại chỗ vững như Thái Sơn: “Điểm bình thường thì thật sự không thể bay nhưng chỉ sợ nguồn gốc của số điểm này không được rõ ràng.”
“Xuy – -” Trịnh Cẩn Dư ở bên cạnh bật cười.
Lời nói này của Lục Tư Sâm có thể nói là giết người không dao, nguồn gốc số điểm không rõ ràng, lời này mà anh cũng có thể nói ra được.
Lúc này, cô cũng nên thêm chút lửa: “Thím, thím xem bài kiểm tra chưa?”
Từ lúc Dương Lan Hoa nhìn thấy bài kiểm tra này liền mơ hồ, sao có thể được chứ?
Không nghe thấy Dương Lan Hoa trả lời, Trịnh Cẩn Dư còn nói: “Em trai học rất giỏi, chắc chắn không thể nào tự làm giả được?”
“Cho dù làm giả một lần, chẳng lẽ có thể làm giả được nhiều lần trước nữa sao?”
“Đúng rồi, không phải lần trước em trai nói muốn tham gia kỳ thi vật lý gì đó nữa sao?”
Dương Lan Hoa bị nghẹn đến mức đau tim, sau một lúc lâu cũng không nói được một lời.
Trịnh Cẩn Dư lại nói với Tôn Đại Sơn: “Chú à, Cẩn Lượng là mầm non của nhà họ Tôn chúng ta, đừng vì chút chuyện nhỏ này mà nghi oan cho em ấy, hay là thử gọi điện cho giáo viên của em ấy xem sao?”
“Đúng đúng đúng.” Một câu đánh thức mọi người khỏi giấc mộng, Dương Lan Hoa không thể nào tin được thành tích xuất sắc lại là giả.
Bà ta cầm di động tìm số chủ nhiệm lớp, bà ta muốn tận tai nghe chủ nhiệm của cậu bé nói.
Như vậy có thể khiến những người có tâm tư âm thầm ngậm miệng lại.
Bà ta nhìn thoáng qua Trịnh Cẩn Dư như nhìn kẻ thù, chờ chủ nhiệm lớp con trai mình nghe máy.
Tôn Cẩn Lượng đứng bên cạnh không nói được gì, đến bây giờ cậu vẫn đang choáng váng đầu óc không biết đã xảy ra chuyện gì.
Điểm số là do chính tay cậu viết, sao có thể bay mất?
Chẳng lẽ thật sự làm chuyện xấu sẽ gặp quả báo như người ta thường nói sao?
Ngày hôm qua cậu bắt nạt một bạn nữ lớp bên cạnh, bạn nữ kia đã dùng ánh mắt thù địch nhìn cậu, nguyền rủa cậu: “Tôn Cẩn Lượng, sớm muộn gì cậu cũng sẽ gặp quả báo!”
Chẳng lẽ quả báo lại đến nhanh như vậy sao?
“Cô Triệu, tôi là mẹ của Tôn Cẩn Lượng. Đã muộn thế này còn làm phiền cô là vì muốn hỏi cô thành tích thi của con tôi lần này.”
“Bà Tôn à, thành tích của con trai bà bà nên tự hỏi con mình đi.” Đối phương nhàn nhạt trả lời.
Người này nói gì vậy chứ, Dương Lan Hoa bỗng nổi giận: “Học trò của cô, tôi không hỏi cô thì hỏi ai? Sao lại có giáo viên như cô chứ?”
Cô Triệu như đang tự hỏi gì đó, một lúc sau mới nói: “Tôi biết nhà họ Tôn các vị có tiền có thế, nhưng mà con bà tôi dạy không nổi.”
…
Phía sau Dương Lan Hoa cảm thấy có gì đó không ổn, lấy di động đi chỗ khác nghe.
Trịnh Cẩn Dư không biết họ nói gì nhưng chắc chắn không phải chuyện gì tốt.
Khoảng hơn mười phút sau, Dương Lan Hoa mới cúp điện thoại, bà ta tức giận không kiềm chế được nhìn Tôn Cẩn Lượng, bộ dáng muốn phát hỏa mà chưa thể phát được, chỉ vào cậu với sắc mặt vô cùng khủng bố.
“Mày, mày, mày còn dám uy hiếp người khác!”
“Vị thành niên giết người không bị pháp luật trừng phạt đúng không?”
“Là ai dạy mày như vậy, sao tao lại sinh ra một đứa nghiệp chướng như mày chứ!”
“Ôi trời ơi, tim tôi đau quá…” Dương Lan Hoa thật sự khó thở, bỗng ôm ngực ngã xuống, thở hổn hển từng hơi một như vừa gặp đại nạn.
Dương Lan Hoa vừa ngã xuống, cả nhà lập tức rối loạn, Trịnh Cẩn Dư giả vờ không biết gì hỏi: “Làm sao vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Tư Sâm thấy cô mò mẫm hai tay trong không khí, nghiền ngẫm cong khóe môi lên.
Ngón tay cô gái nhỏ mảnh, làn da trắng nõn như tuyết, lúc đung đưa ngay trước mắt giống hệt như chồi măng non vừa mới nhú.
Anh bỗng lóe lên một suy nghĩ xấu, giả vờ gấp gáp cầm ngón tay nhỏ của cô, trấn an nói: “Anh ở đây! Không sao đâu, không sao đâu.”
Tên chó Lục Tư Sâm này chắc chắn là đang nhân cơ hội chiếm tiện nghi cô.
Trịnh Cẩn Dư cố gắng rút tay về, trong lòng nghĩ không phải chỉ là nắm tay thôi sao, có gì đâu chứ, cô không chỉ mặc kệ cho anh nắm mà còn cầm ngược lại ngón tay anh.
Đùa giỡn mà, ai chẳng biết.
“Tư Sâm à, rốt cuộc sao vậy, có phải trong nhà xảy ra chuyện quái quỷ gì rồi không?”
“Sao lúc nãy số điểm của em trai lại biến mất, thím lại lên cơn đau tim nữa chứ?”
Dương Lan Hoa gần như không gượng dậy nổi, trong mắt bà ta, con trai có thành tích rất tốt, là niềm tự hào của bà ta nhưng không ngờ mới mười một tuổi đầu đã dám dây vào một đám xã hội đen uy hiếp giáo viên rồi.
Thậm chí còn ăn hiếp cả con của giáo viên.
Bà ta không tin, không tin, tuyệt đối không tin đây là chuyện con trai bà ta làm ra.
Không phải chỉ là sửa điểm, tự làm giả vài bài kiểm tra sao, cũng không có gì đáng ngại.
Con trai chắc chắn sẽ không làm những chuyện heo chó như vậy được.
Nhưng chính miệng giáo viên nói có thể có vấn đề sao?
Tôn Đại Sơn và bà cụ Tôn cũng nóng nảy, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng, niệm A Di Đà Phật, đây là chuyện lớn sau vụ ông cụ Tôn gặp chuyện không may.
Tôn Cẩn Lượng vẫn đứng cạnh bàn, mất hồn mất vía, hai mắt đờ đẫn nhìn một điểm nào đó.
Mãi đến lúc Trịnh Cẩn Dư nói trong nhà có ma quỷ, cậu bé bỗng la hét lên như bị gì đó rút gân rút xương: “A, các người đứng bắt tôi, tôi không dám làm chuyện xấu.” rồi liền chạy lên lầu.
“Tôi cũng không dám làm chuyện xấu, cứu mạng, cứu mạng – – ”
Tôn Cẩn Lượng vừa chạy vào phòng ngủ đã trèo lên giường, kéo chăn trùm kín mình bên trong.
Lúc Trịnh Cẩn Dư đuổi theo đến phòng ngủ đã thấy chăn trên giường đang liên tục run rẩy.
Trong lòng khinh thường nghĩ, gan nhỏ mà dám làm nhiều chuyện xấu như vậy.
Nghe nói cậu bé còn nhìn lén nữ sinh đi toilet, đúng là xấu xa không phân biệt tuổi tác.
Bẩm sinh đã xấu tính từ nhỏ.
Cũng vì tuổi nhỏ, pháp luật sẽ không xử cậu ta, có thể nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, nếu không có khi cậu ta đã vào bầu bạn cùng ông cụ Tôn rồi.
“Tôn Cẩn Lượng – – chị, đến, đây!” Trịnh Cẩn Dư cố ý hạ giọng, kéo dài âm điệu, sau đó đưa tay kéo chăn ra.
“Còn nhỏ không lo học cho giỏi, trước sau gì cũng bị quả báo…”
Trịnh Cẩn Dư còn chưa nói xong hết câu, Tôn Cẩn Lượng đã kéo chăn, nhảy xuống giường rồi chạy xuống lầu.
Vì chạy quá nhanh, lúc xuống cầu thang bị hụt chân, mất thăng bằng cả người lăn như quả bóng xuống dưới.
May cậu bé béo nên mỡ như tấm đệm lót, ngã nhưng chẳng việc gì ngoại trừ trán bầm tím một cục.
Cậu bé đứng dậy rồi lao vào lòng Tôn Đại Sơn, nói: “Cha, cứu con, cứu con, mau cứu con, con không dám nữa đâu.”
“Cha cứu con, con không dám nữa đâu.”
…
Trong đêm nay, người nhà họ Tôn ầm ĩ đến hai giờ sáng mới yên tĩnh lại.
Ban đầu là Dương Lan Hoa tức giận thở không nổi, sau đó là Tôn Cẩn Lượng tâm thần bất thường cho rằng ma quỷ hiện hồn, trốn khắp nơi trong nhà.
Sau đó Dương Lan Hoa thở lại bình thường bắt đầu mắng Tôn Đại Sơn không dạy dỗ con cái ngoan ngoãn, sau lại mắng người nhà họ Tôn thiếu đạo đức, từ Tôn Đại Sơn bắt đầu đến Tôn Hải Nhạc, sau đó mắng cả con trai.
Rồi bà cụ Tôn nghe không nổi lại bắt đầu ầm ĩ với Dương Lan Hoa.
Ban đầu Tôn Đại Sơn còn tưởng mình là trung gian không nói giúp ai, chỉ mong tránh xa một chút, nhưng không biết thật hay giả mà bà cụ Tôn bỗng ngất đi.
Tôn Đại Sơn lại bắt đầu mắng Dương Lan Hoa.
Hai người thân của Dương Lan Hoa cũng không khoanh tay đứng nhìn, lại cãi nhau với Tôn Đại Sơn.
Cuối cùng nhà họ Tôn rơi vào chiến tranh hỗn loạn.
Trịnh Cẩn Dư bưng một đĩa hạt dưa ra, ngồi trong phòng khách vừa nhàn nhã cắn hạt dưa vừa xem náo nhiệt.
Bà cụ Tôn mắng cô không có lương tâm, thấy bà nội bị bắt nạt mà không giúp đỡ, cô chỉ kéo dài giọng điệu nói một cách đáng thương: “Haiz, nhưng mắt cháu không nhìn thấy, không phân biệt được ai với ai thì sao mà giúp.”
Bà cụ tức giận mắng chửi người, cũng không còn cách nào khác với cô.
Lúc thấy đã hơn hai giờ, Trịnh Cẩn Dư cắn hạt dưa cũng mệt và có hơi buồn ngủ rồi.
Lục Tư Sâm di chuyển xe lăn từ trên lầu đi xuống, hỏi cô: “Không ngủ được à?”
Người nhà họ Tôn quá ồn ào, Lục Tư Sâm bị ầm ĩ đau đầu nên đã về phòng từ lâu.
Mãi không thấy Trịnh Cẩn Dư về phòng nên lúc này anh mới xuống lầu tìm cô.
Trịnh Cẩn Dư ngáp một cái, bộ dạng như nhìn lông gà trên đất, mím môi nói: “Thôi, hôm nay đến đây thôi, về đi ngủ.”
Nói xong cô giúp Lục Tư Sâm đẩy xe lăn lên lầu.
“Thoải mái chứ?”
Vừa vào phòng ngủ, Lục Tư Sâm đã châm chọc.
Ăn cơm tối xong anh đã tắm sơ, lúc này đang mặc một bộ quần áo ở nhà màu xám, trông có vẻ gầy nhưng khó giấu nổi sức mạnh bên trong.
Vì mới uống thuốc nên trên người thoang thoảng mùi gỗ trà.
Trịnh Cẩn Dư đang cúi đầu ngửi mùi thơm dễ chịu trên người anh thì bỗng nghe thấy một câu như vậy, cô còn tưởng rằng bị phát hiện ngửi mùi trên người anh, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng như lửa thiêu, lắp bắp nói: “Anh, anh, anh nói bậy bạ gì vậy?”
Tất nhiên Lục Tư Sâm cảm nhận được hành động mờ ám của cô sau lưng mình, chẳng qua không muốn vạch trần cô: “Tôi muốn nói ở dưới lầu xem kịch.”
Thì ra là việc này, Trịnh Cẩn Dư thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng vẫn không chịu thừa nhận có liên quan đến mình: “Tôi có nhìn thấy gì đâu, chỉ sốt ruột mà không làm gì được. Anh đừng có nói kiểu như có liên quan gì đến tôi như vậy.”
Lục Tư Sâm hơi nhếch khóe môi, nói: “Tốt, cô nói thật thì tốt.”
Giọng điệu kiểu gì vậy chứ, Trịnh Cẩn Dư âm thầm châm chọc vài câu, đẩy anh đến bên giường, do dự một lát, cô ngồi xổm xuống trước mặt Lục Tư Sâm, hai tay ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, ngửa cằm lên hỏi: “Nếu, tôi nói là nếu thôi nhé, mọi thứ đều là do tôi làm thì anh có cảm thấy tôi quá độc ác không?”
Lục Tư Sâm không trả lời cô, chỉ nói: “Nếu là cô làm, vậy tôi phối hợp diễn kịch với cô như vậy, có phải cũng nên đền đáp chút gì đó không?”
“Anh muốn đền đáp gì?” Trịnh Cẩn Dư liền mở miệng hỏi.
Môi cô gái đỏ hồng như vải vừa bóc vỏ, đầy đặn, căng bóng, kiều diễm ướt át, hấp dẫn mê người.
“Rốt cuộc muốn tôi đền đáp cái gì?” Trịnh Cẩn Dư hỏi lại.
Ánh mắt Lục Tư Sâm nhìn vào môi cô, hình ảnh dừng vài giây, sau đó bỗng nói: “Hay là cô hôn tôi một cái đi?”