• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao lại không đi bệnh viện được?” Lục Tư Trình đỡ cô ra ngoài, nói: “Đôi mắt là chuyện lớn. Nếu điều trị chậm trễ, nó mãi mãi như vậy thì biết làm sao?”

Nghe Lục Tư Trình người ta nói đi, thời khắc quan trọng mà còn không bằng thằng em trai mình nữa.

Trịnh Cẩn Dư chua xót, cảm thấy khó chịu trong lòng.

Nhưng cô không muốn đến bệnh viện: “Đưa chị về nhà họ Trịnh.”

“Về nhà họ Trịnh?” Lục Tư Trình nhíu mày, nói: “Nhà họ Trịnh không có bác sĩ, hay là em gọi bác sĩ gia đình qua đây khám cho chị nhé.”

Trịnh Cẩn Dư cố chấp nói: “Hoặc là đưa chị về nhà họ Trịnh, hoặc là em bỏ ra, chị tự đi được.”

Lục Tư Trình không còn cách nào khác, chỉ có thể làm theo lời cô: “Được, em đưa chị về.”

Cậu ta đỡ Trịnh Cẩn Dư lên xe, định gọi điện cho Lục Tư Sâm: “Để em gọi điện báo anh em một tiếng!”. Dù gì Lục Tư Sâm là người gần gũi nhất của Trịnh Cẩn Dư, cũng nên cho anh biết bệnh tình của cô.

Trịnh Cẩn Dư không ngăn cản. Bây giờ cô rất muốn biết anh ở đâu, đang làm gì, có phải đang ở bên cạnh Trịnh Nguyệt Dung hay không?

Tiếc là Lục Tư Trình không gọi được cho Lục Tư Sâm.

Hai mắt Trịnh Cẩn Dư không thấy gì ngồi trong xe, mờ mịt nhìn trước mắt tối đen.

Hiện tại cô hoàn toàn cảm nhận được sự tuyệt vọng của nguyên chủ.

Có lẽ cô mãi mãi sẽ không nhìn thấy được nữa rồi.

Xe nhanh chóng chạy về nhà họ Trịnh.

Trịnh Cẩn Dư được Lục Tư Trình đỡ vào phòng ngủ chính, cô sờ soạng bò lên trên giường, cảm giác nặng nề cứ lần lượt ập đến, cô cảm thấy cơ thể như không phải của mình nữa, cũng không thể điều khiển được theo ý mình muốn nữa.

“Tư Trình, em về đi. Để chị một mình nghỉ ngơi một lát.”

Nhìn dáng vẻ cô không giống giả vờ, Lục Tư Trình không ngờ sự việc sẽ nghiêm trọng đến vậy. Cậu ta áy náy nhìn Trịnh Cẩn Dư, nhẹ giọng nói: “Vậy em ở dưới lầu chờ chị, có việc gì chị cứ bảo em nhé.”

Trịnh Cẩn Dư mệt mỏi ừ một tiếng, đầu óc bắt đầu rơi vào hôn mê.

Cô nhớ giới Tu Tiên rồi.

Nhớ những chiếc hộp dùng lúc luyện đan, nhớ các loại dược liệu dùng để luyện đan, nhớ cả những lúc luyện đan, mỗi ngày đối diện với lò luyện đan và cũng nhớ con mèo nhỏ ngày ngày đến phòng luyện đan trộm thuốc.

Còn nữa, cô nhớ…

Sư phụ.

Đây là lần đầu tiên cô nhớ đến sư phụ kể từ khi đến thế giới này.

Lúc bốn tuổi, cô bị cha mẹ vứt bỏ. Cô vừa bước đi trên đống tuyết, cứ đi và đi, cuối cùng mệt quá thì bò lê lết, vừa mệt vừa đói ngã vào trong đống tuyết.

Cũng không biết qua bao lâu, cô tỉnh lại ở một nơi vô cùng ấm áp, vừa mở mắt đã nhìn thấy một đạo sĩ tu tiên nho nhã đẹp trai đứng trước mặt.

Tuổi tác đạo sĩ không lớn, chỉ hơn hai mươi đang nhìn cô với ánh mắt dịu dàng.

Lại còn nhẹ giọng hỏi cô: “Ngươi đã thức dậy?”

Sau đó, cô có sư phụ.

Cũng có người thân.

Sư phụ là người thân duy nhất của cô.

Cô ở giới Tu Tiên mấy trăm năm đều cùng sư phụ sống nương tựa lẫn nhau.

Mãi đến thời gian trước, cô xuyên đến Nhân giới và xuyên vào một quyển sách.

Trong mơ màng, Trịnh Cẩn Dư vẫn luôn vùng vẫy.

Triệu Lỵ Lỵ bị tai nạn giao thông hôn mê chưa tỉnh, Lục Tư Sâm thì bỏ rơi cô.

Trong sách cô cũng không có được hồi ức gì tốt đẹp.

Trong ánh sáng từ đám mây đen chia đôi bỗng xuất hiện bóng dáng sư phụ.

“Cẩn Dư, theo ta trở về.”

Sư phụ vươn tay ra, Trịnh Cẩn Dư cũng vươn tay ra, cô nắm tay sư phụ, cùng hắn bay về phía một vòng xoáy thật to.

Không biết sao, Trịnh Cẩn Dư bỗng cảm thấy sư phụ có dáng dấp khá giống Lục Tư Sâm.

Không, đây chắc chắn là ảo giác của cô.

Lục Tư Sâm đã phản bội cô và cô cũng không muốn nhớ về anh nữa.

Từ giờ trở đi, cô phải về giới Tu Tiên, tiếp tục làm tiểu dược đồng của cô.

Cả đời này cũng không muốn gặp lại Lục Tư Sâm một lần nữa.

Trịnh Cẩn Dư mơ màng cảm thấy đầu bị ai đó đánh một cái.

Cô theo bản năng mở mắt ra liền thấy một người đàn ông băng bó mặt hiện ra trước mắt, nhìn cô nói: “Nghiệt đồ, vẫn còn biết đường quay về?”

Trịnh Cẩn Dư lờ mờ đứng lên, nhìn ngắm xung quanh, lò thuốc, lửa khỏi đỏ rực còn cả mùi thuốc nồng nặc trong lò thuốc bay ra bên ngoài, đây không phải giới Tu Tiên thì là gì?

“Sư phụ?” Trịnh Cẩn Dư vội vàng đứng vững, cúi đầu không dám nhìn sắc mặt sư phụ.

Cô lén đi ra ngoài lâu như vậy, chắc chắn sư phụ rất tức giận, lúc này tốt nhất không nên chọc giận hắn.

Đứng trước mặt Trịnh Cẩn Dư, cúi đầu liếc nhìn cô, hắn hơi nhíu mày khi thấy tiểu đồ đệ lại ngoan ngoãn như vậy.

“Thế nào, ngoại trừ sư phụ ra thì con còn tưởng là ai nữa?”

“Lục Tư Sâm sao?”

“Cái gì?” Trịnh Cẩn Dư kinh ngạc nhìn Minh Tốc, lắp bắp mãi chưa nói xong một câu: “Người, người cũng biết…”

Minh Tốc cười lạnh: “Con cho rằng vi sư không biết gì sao?”

“Nhưng mà,” Trịnh Cẩn Dư buồn bực trong lòng: “Làm sao người lại biết được chứ?”

Có lẽ ở giới Tu Tiên quá lâu, đồ ăn thường rất nhạt nên sắc mặt Minh Tốc trắng hơn người thường rất nhiều.

Nghe vậy, trên mặt hắn xẹt qua một tia ửng đỏ khó phát hiện, quay lưng đi, lạnh lùng nói: “Tất nhiên vi sư có cách.”

“Lo luyện đan cho tốt, tu thân dưỡng tính.”

Hắn nói xong định đi, Trịnh Cẩn Dư lại có rất nhiều vấn đề muốn hỏi: “Sư phụ, có phải con không có tuệ căn, mãi mãi cũng không tu tiên được hay không?”

Minh Tốc nhíu mày: “Như vậy không tốt sao?”

Trịnh Cẩn Dư lắc đầu: “Không tốt, có phải tu tiên thì lục căn sẽ thanh tịnh, không bị thế tục quấy rầy, cũng không cần…”

Sắc mặt Minh Tốc bỗng thay đổi: “Không cần cái gì?”

Trịnh Cẩn Dư nói nhỏ lí nhí chỉ có chính cô mới có thể nghe thấy được: “Không cần nhớ đến anh ấy nữa.”

Minh Tốc: “…”

Im lặng vài giây mới nói: “Vậy con mãi mãi sẽ không tu luyện thành tiên được.”

Trịnh Cẩn Dư không rõ: “Tại sao?”

Minh Tốc: “Con phải biết rằng, không chỉ vì tu thành tiên mới có thể lục căn thanh tịnh, mà vì lục căn thanh tịnh mới có cơ hội tu thành tiên. Con bị ngược rồi đấy.”

Nói xong Minh Tốc nhanh chóng bỏ đi, Trịnh Cẩn Dư đứng bên cạnh lò lửa suy tư.

Cô thật sự không có tuệ căn sao?

Sau khi họp xong Lục Tư Sâm cầm di động lên, thấy Trịnh Cẩn Dư gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, vội vàng gọi lại.

Không ai nghe máy.

Phát hiện còn có cả cuộc gọi của Lục Tư Trình, do dự một lát anh gọi lại.

Giọng nói rất không vui: “Chuyện gì?”

“Anh, anh mau về nhà đi!” Lục Tư Trình hốt hoảng nói.

Trong lòng Lục Tư Sâm trầm xuống, theo bản năng tưởng Lục Chấn Hoa xảy ra chuyện: “Cha làm sao vậy?”

Lục Tư Trình: “Không phải, là chị dâu, chị dâu…”

“Cẩn Dư?” Trái tim Lục Tư Sâm  như bị gì đó quấn chặt lấy: “Cô ấy sao vậy?”

Lục Tư Trình nói năng lộn xộn: “Không biết, anh mau về đi.”

“Ở nhà họ Trịnh.”

Lục Tư Sâm không dám chậm trễ, vội vàng lên máy bay riêng về thành phố Ly.

Trịnh Cẩn Dư luôn tồn tại trong mắt anh nhưng anh không dám nghĩ sâu.

Ở cô có quá nhiều bí ẩn không thể giải thích được.

Hai mắt mù từ nhỏ bỗng dưng thấy đường, đến bệnh viện kiểm tra thì kết quả lại là không có bất cứ dấu hiệu khôi phục nào. Điều này thật sự rất khó tin.

Sau đó anh còn cho người điều tra về Trịnh Cẩn Dư và thông tin nhận được hoàn toàn khác với tính cách mà Trịnh Cẩn Dư biểu hiện ra trước mặt anh.

Thậm chí anh còn nghi ngờ Trịnh Cẩn Dư bị ma nhập.

Cho nên nhiều lúc anh rất lo lắng Trịnh Cẩn Dư sẽ bất ngờ rời xa anh.

Anh chỉ mong làm tất cả mọi chuyện theo ý cô.

Giờ phút này nghe thấy Lục Tư Trình nói cô đã xảy ra chuyện, anh chỉ muốn có đôi cánh thật dài để bay về.

May mà máy bay cũng rất nhanh, hai tiếng sau đã hạ cánh.

Trên đường từ sân bay đến nhà họ Trịnh, anh cho người báo cáo chuyện xảy ra lúc anh họp.

Ban đầu trợ lý chỉ báo cáo đến chuyện công việc của công ty, cuối cùng mới nhắc đến chuyện hot search.

“Hot search?” Lục Tư Sâm nghi ngờ hỏi lại, sắc mặt anh như mưa lạnh dài ngày, không khí xung quanh đều bị hạ xuống mức thấp nhất.

Trợ lý: “Vâng, hot search.” Anh ta mở một bức ảnh ra nói tiếp: “Tất cả mọi người nói vai nam chính là anh.”

Không xem còn đỡ, sau khi xem rồi Lục Tư Sâm tức giận đến mức muốn nổi điên ngay tại chỗ: “Sao lại thế này?”

Trợ lý đã điều tra xong mọi việc từ trước: “Đây là của cậu hai Lục và cô Trịnh Nguyệt Dung.”

Trợ lý vừa nói xong Lục Tư Sâm hiểu ngay mọi chuyện.

Chả trách Lục Tư Trình và Trịnh Cẩn Dư lại ở nhà họ Trịnh.

Trịnh Cẩn Dư không sao thì tốt, còn nếu không anh sẽ khiến Lục Tư Trình và Trịnh Nguyệt Dung phải trả giá đắt.

Lục Tư Sâm cho người lái xe đậu ngay dưới lầu, anh bước xuống xe đi thẳng vào trong nhà.

Lục Tư Trình vẫn lo lắng không yên ngồi trên ghế sô pha, lúc này thấy Lục Tư Sâm bước vào, vội vàng đứng dậy nói: “Anh, anh mau lên xem đi.”

Lục Tư Sâm liếc mắt nhìn cậu ta, bây giờ không còn tâm trạng xử lý cậu ta, chỉ lo chạy lên lầu.

Trong phòng ngủ im ắng, dưới ánh đèn mờ ảo, một cô gái da trắng nằm trên giường, yên tĩnh như một con búp bê vải.

Lục Tư Sâm dừng bước lại, ngực như bị gì đó chặn lại, chỉ cảm thấy vô cùng ngạt thở.

Không sao đâu, cô gái của anh chắc chắn sẽ không sao đâu.

Lục Tư Sâm dừng bước vài giây, như hạ quyết tâm bỗng thần tốc đi đến bên cạnh Trịnh Cẩn Dư.

Anh không dám tin nhìn cô gái trước mặt, sắc mặt cô bình tĩnh, da trắng bệch không chút máu, thậm chí anh nghi ngờ cô đã…

Lục Tư Sâm chậm rãi giơ cánh tay lên, ngón tay nhẹ nhàng đặt vào chóp mũi cô, hô hấp mỏng manh phả vào ngón tay anh, điều này khiến anh an tâm hơn một chút.

Còn thở, cô gái vẫn còn sống.

Nhưng tại sao lại trở thành thế này?

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Đi gọi bác sĩ!” Lục Tư Sâm quay đầu nhỏ giọng ra lệnh cho Lục Tư Trình

Lục Tư Trình vội đi ngay.

Lục Tư Sâm từ từ ngồi xuống bên cạnh Trịnh Cẩn Dư, đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.

Tay cô lạnh lẽo như không còn nhiệt độ của cơ thể, lạnh đến mức khiến trái tim Lục Tư Sâm run lên như sắp ngộp thở.

Cuối cùng anh nắm hai tay cô cúi đầu để lên trên trán, kiềm chế nói: “Cẩn Dư, em đi đâu vậy?”

Một tay anh nắm lấy hai bàn tay nhỏ của cô gái, tay kia chậm rãi đưa đến mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt cô, nhỏ giọng nói: “Cẩn Dư, em có nghe anh nói chuyện không?”

Đáp lại anh là cả căn phòng ngủ yên ắng.

Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra tổng quát cho Trịnh Cẩn Dư nhưng không cung cấp được bất cứ tin tức có ích nào.

Cuối cùng, Lục Tư Sâm mệt mỏi xua tay: “Thôi đi.”

Trịnh Cẩn Dư không phải tiên nữ hạ phàm thì cũng là nữ quỷ biến thành, hoặc cũng có thể là yêu tinh nào đó nhập vào.

Cô đau lòng quá nên đã bỏ đi rồi.

Lúc Lục Tư Sâm nghĩ vậy anh cũng không hề thấy mình mê tín.

Hơn nữa, anh còn tin chắc là như vậy.

Chỉ không biết Trịnh Cẩn Dư có còn ý định quay lại hay không.

Hai ngày sau, trong quán trà bên ngoài biệt thự nhà họ Trịnh, Lục Tư Trình đang ngồi nói chuyện với Trịnh Nguyệt Dung.

Gương mặt xinh xắn tròn trịa của Trịnh Nguyệt Dung bỗng tỏ vẻ tức giận, Lục Tư Trình thì khom người, hai tay ôm mặt vô cùng đau đớn và hối hận.

Trịnh Nguyệt Dung ra vẻ đau khổ nói: “Hiện tại có gì không tốt?”

“Trịnh Cẩn Dư bị bệnh, anh của anh sẽ không có tâm trạng quản lý công ty. Không phải Lục thị sẽ nhanh chóng là của anh sao?”

“Đây chẳng phải cũng là tâm nguyện của mẹ anh nhiều năm qua?”

Lục Tư Trình xoa xoa mặt, cắn răng hỏi ngược lại: “Cô đang nghĩ cho bản thân cô sao?”

“Chị dâu bị bệnh, cô có thể thừa dịp mà vào rồi chứ gì?”

“Anh tôi tốt như vậy sao?”

Trịnh Nguyệt Dung khinh thường nói: “Không có thứ gì tôi muốn mà lại không chiếm được cả, việc cô ta bệnh có liên quan gì đến chúng ta?”

Lục Tư Trình không thể tin nổi nhìn cô ta: “Từ nhỏ mắt chị ấy đã không tốt, bây giờ bị kích động đến mức không nhìn thấy gì nữa. Chẳng lẽ không liên quan gì đến cô?”

“Sao trái tim cô lại độc ác đến vậy?”

“Nếu anh tôi theo cô thì tôi còn chỗ đứng trong nhà họ Lục không?”

“Ngược lại chị dâu nhỏ rất lương thiện, cũng không hề khách sáo với tôi.”

Trịnh Nguyệt Dung liếc cậu ta: “Hai bữa cơm đã mua chuộc được anh. Anh cũng tốt thật đấy. So với những thứ đó, chẳng lẽ anh không muốn Lục thị?”

“Tôi có suy nghĩ với anh của anh thì thế nào?”

“Chúng ta không phải theo nhu cầu sao?”

“Dù sao chuyện đã vậy rồi, cậu có muốn Lục thị hay không là chuyện của cậu. Tôi vẫn phải mang người đàn ông của tôi về.”

Nói xong, cô ta không thèm để ý đến Lục Tư Trình, đứng dậy đội mũ chụp che mình lại rồi bỏ đi ra ngoài.

Lục Tư Trình tức giận quát lên ở phía sau: “Đừng tưởng rằng chị ấy bị bệnh là cô có thể có được anh ấy.”

Chả trách Trịnh Nguyệt Dung ở bên anh trai lâu như vậy mà không giành được trái tim anh ấy.

Tư tưởng quá xấu.

Trịnh Nguyệt Dung vừa ra khỏi quán trà đã bị người chặn đường lại: “Cô Trịnh, Tổng giám đốc Lục chúng tôi mời cô đến nói chuyện.”

“Tư Sâm tìm tôi sao?” Trịnh Nguyệt Dung vui mừng hỏi lại.

Cô ta không tin Lục Tư Sâm có thể yêu Trịnh Cẩn Dư sâu đậm. Dù có thích thì vài ngày cũng sẽ quên, đến lúc đó người bên cạnh anh còn không phải cô ta sao?

Trịnh Nguyệt Dung vui mừng đi theo đến nhà họ Trịnh.

Lục Tư Sâm ngồi trên sô pha dưới phòng khách, lúc thấy cô ta vào, anh nhàn nhạt chỉ phía đối diện sô pha nói: “Ngồi đi.”

Sắc mặt người đàn ông rất tệ, râu ria xồm xoàm, hốc mắt trũng sâu, trông rất uể oải. Nhìn anh như vậy khiến người ta rất đau lòng, rất muốn ôm vào lòng an ủi.

Trịnh Nguyệt Dung nghĩ vậy, định ngồi xuống bên cạnh anh nhưng thấy ánh mắt Lục Tư Sâm trầm xuống, cô ta lại lui bước.

Để sau hãy nói thì hơn.

Sau đó, Lục Tư Trình cũng nhanh chóng đến đây.

“Anh!” Lục Tư Trình chột dạ trong lòng, nhìn thấy Lục Tư Sâm suýt chút muốn quỳ xuống.

Trịnh Nguyệt Dung thầm mắng một câu: “Nhát gan!”

“Sao lại như vậy?” Lục Tư Sâm đốt điếu thuốc, dựa lưng vào sô pha, hai chân bắt chéo lên nhau, dáng vẻ muốn tính sổ người khác.

Lục Tư Trình sợ nhất dáng vẻ này của Lục Tư Sâm, lần nào thế này cậu ta cũng như mất hồn.

“Anh…” Cậu ta liếm môi khô cằn lại nhìn lướt qua Trịnh Nguyệt Dung, không biết nên trả lời thế nào.

Trịnh Nguyệt Dung sợ cậu ta nói ra, đứng dậy định di chuyển sang bên cạnh Lục Tư Sâm: “Tư Sâm, anh đừng trách lầm Tư Trình. Ngày đó là do bọn em uống quá nhiều rượu nên em tưởng nhầm cậu ta là anh.”

“Chúng ta là thanh mai trúc mã nhiều năm, chẳng lẽ anh… Không có chút tình cảm nào với em hay sao?”

Lục Tư Sâm hừ lạnh, chỉ liếc nhìn Lục Tư Trình: “Vậy chuyện đồng hồ kia giải thích thế nào?”

Lục Tư Trình không dám tiếp xúc ánh mắt Lục Tư Sâm, vô thức lùi về sau, nhỏ giọng giải thích: “Là một người bạn tặng.”

“Tặng?” Lục Tư Sâm cười lạnh: “Trên đời này chỉ có ba chiếc, một chiếc ở chỗ anh, một chiếc trong tay bà Ik, chiếc còn lại, anh nghe nói có người trả giá cao để mua nó. Em có cần anh miêu tả cụ thể cho em hay không?”

Ánh mắt anh trai quá sắc bén, hơn nữa hôm nay còn gọi cậu ta qua đây chắc chắn đã điều tra rõ ràng cả rồi. Nếu cậu ta không nói thật thì có khi lát nữa sẽ chết càng khó coi hơn.

Ai chẳng biết anh trai cậu ta là Diêm Vương mặt lạnh.

Cậu ta cố gắng nắm chặt quả đấm, bất chấp tất cả nói: “Anh, em nói ra thì anh tuyệt đối đừng trách em nhé.”

“Nói!” Mặt Lục Tư Sâm lạnh như sương, như sói muốn ăn thịt người.

Lục Tư Trình lạnh run, lúc này hối hận gần chết.

Cậu ta không nên nghe lời mê hoặc của Trịnh Nguyệt Dung, cùng cô ta gây rối.

Lục Tư Sâm đã thôi không truy cứu cái chết của mẹ anh, tuy hận bà ta tận xương nhưng cuối cùng vẫn thả cho bà ta một đường lui, luật sư nói tình huống này chưa đầy mấy năm có thể được thả ra.

Bây giờ cậu ta còn đối phó với Lục Tư Sâm, thật sự là không muốn sống nữa rồi.

Nhưng lúc này hối hận cũng vô dụng, cậu ta chỉ có thể nói thẳng ra: “Chiếc đồng hồ kia là Trịnh Nguyệt Dung nhờ người mua. Cô ta biết chị dâu cũng có một cái. Ngày đó cô ta bảo em giả dạng thành anh, anh cũng biết vẻ ngoài chúng ta hơi giống nhau, sau đó bọn em cho người khác quay chụp lại, chuẩn bị tìm cơ hội tung ra…”

“Những chuyện sau đó báo đều đã viết cả rồi.”

“Lục Tư Trình…” Trịnh Nguyệt Dung muốn ngăn cản Lục Tư Trình, nhưng Lục Tư Trình sợ Lục Tư Sâm đến tận xương, cậu ta không dám giấu diếm một chút gì nói hết ra.

Cuối cùng còn nói: “Không tin anh hỏi Trịnh Nguyệt Dung đi.”



Lục Tư Sâm càng nghe càng tức, cuối cùng còn tức đến mức bật cười.

Anh không đuổi tận giết tuyệt với mẹ kế, nếu không ít nhất cũng phải ngồi tù mười năm trở lên.

Vậy mà Lục Tư Trình còn quá đáng với anh.

Ngón tay Lục Tư Sâm nắm chặt run lên, anh nhếch môi nhìn Trịnh Nguyệt Dung, biểu cảm như vậy trông vô cùng hung ác nham hiểm: “Thích làm thế thân?”

Quan hệ trước kia của Trịnh Nguyệt Dung với Lục Tư Sâm rất tốt, cho đến bây giờ cô ta cũng chưa từng nghĩ anh sẽ dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào với mình.

Lúc này nghe giọng anh trầm xuống, cuối cùng cũng hiểu mình đã chạm vào vảy ngược của anh, run rẩy nói: “Tư Sâm, anh đừng nói vậy. Em sợ.”

“Sợ?” Lục Tư Sâm khẽ nói: “Tôi có gì đáng sợ mà phải sợ?”

“Nếu đáng sợ thì sẽ chẳng ai dám đụng đến vợ tôi.”

“Cô ta, cô ta…” Trịnh Nguyệt Dung giải thích: “Là tự cô ta sinh bệnh mà.”

Lục Tư Sâm lạnh lùng a lên một tiếng: “Cũng đúng, cô nói không sai.”

“Cho nên, tôi cũng không muốn gây khó dễ cho cô. Chuyện hôn lễ tôi đã cho người đi chuẩn bị. Ngày mai cô và Tư Trình sẽ cử hành hôn lễ, hơn nữa sẽ được phát sóng trực tiếp.”

Anh cúi xuống: “Còn nữa, cả đời này cũng không được ly hôn trừ khi tôi cho phép.”

“Không phải hai người thích ôm sao?”

“Không phải thích hôn nhau sao?”

“Vậy sau này thích thì cứ đóng cửa lại mà làm, có muốn phát sóng trực tiếp hay không cũng không ai quản.”

“Thế nào?”

Anh cúi đầu nhìn Trịnh Nguyệt Dung đang khóc nức nở, lại hỏi Lục Tư Trình: “Anh hỏi em đấy! Hôn sự này anh định em có thích hay không?”

“Nói!”

Anh bỗng cao giọng quát dọa Lục Tư Trình sợ đến mức run rẩy.

Luôn miệng nói: “Thích, thích.”

Lục Tư Sâm lại nhìn Trịnh Nguyệt Dung: “Vậy còn cô?”

Trịnh Nguyệt Dung khóc như hoa lê đẫm mưa: “Tư Sâm, anh không thể đối xử với em như vậy được. Người em thích là anh, cho dù anh không thích em thì cũng không thể ép gả em cho một người đàn ông em không thích.”

Lục Tư Sâm mỉa mai: “Sao, chê cậu hai nhà họ Lục chúng tôi không xứng với cô?”

“À, tôi quên nói với cô một việc. Công ty giải trí kia của cô đã bị tôi thu mua rồi. Cô không đồng ý hôn sự này thì sau này đừng nghĩ đến việc quay phim nữa.”

“Anh uy hiếp em sao?” Trịnh Nguyệt Dung không dám tin nhìn Lục Tư Sâm.

Lục Tư Sâm lại nói: “Còn tất cả các ngôi sao trực thuộc công ty giải trí của cô đều bị đóng băng vô thời hạn. Cô cho rằng sau này họ sẽ ghét tôi hay là tìm cô trả thù?”

Trả thù Lục Tư Sâm là chuyện không thể nào.

Trong lòng Trịnh Nguyệt Dung chợt lạnh đi, sau này cô ta sẽ trở thành bia ngắm cho cả giới giải trí này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK