Ký túc xá cách cửa Bắc của trường học rất xa, Hạ Mộc đi hơn mười phút mới tới.
Buổi tối uống rượu đế tác dụng rất chậm, đến bây giờ hai mí mắt cô bắt đầu đánh nhau, mất thăng bằng, bước đi như bắn tỉa.
Sắp qua nửa đêm, sinh viên vẫn nối đuôi ra vào cổng không ngừng, túm ba tụm năm.
Ánh mắt Hạ Mộc mơ màng, quét mắt nhìn xung quanh, không thấy xe của Kỷ Tiện Bắc, cô liền đứng cạnh bồn hoa trước cổng chờ.
Đầu đau như búa bổ, bụng dạ cũng bắt đầu dời sông lấp biển, cô bóp trán để mình tỉnh táo hơn một chút.
Đột nhiên một tiếng còi ô tô kêu inh ỏi, theo sau là tiếng gọi "Hạ Mộc!"
Hạ Mộc ngẩng đầu, một chiếc xe taxi dừng lại cách đó mấy mét, cửa sổ xe phía sau hạ xuống một nửa.
Tay phải Kỷ Tiện Bắc khoác lên cửa sổ xe, mặc áo sơmi màu đen, cúc áo cởi ra vài cái, hai tay áo cũng xắn lên cẳng tay, mái tóc lòa xòa mềm mại, bớt đi vài phần sắc bén của ngày thường.
Hạ Mộc choáng váng, anh đây là vừa mới tắm xong?
Kỷ Tiện Bắc vẫn mặt không biểu cảm nhìn cô.
"Còn không đi tới?" Giọng anh vô cùng mất kiên nhẫn.
Hạ Mộc nghiêng đầu, nửa tỉnh nửa say, cố ý chống đối: "Quá xa, em không nhúc nhích được."
Kỷ Tiện Bắc không xuống xe, cứ bình tĩnh như vậy nhìn cô.
Đôi bên giằng co.
Vài phút trôi qua, đầu óc Hạ Mộc chậm chạp hoạt động, ý thức được đây là cổng trường học, nghĩ đến gì đó, cô từ từ đi về hướng xe ô tô đỗ.
"Em nghĩ anh tự mình lái xe đến cơ." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Kỷ Tiện Bắc không đáp, mở cửa xe ra, tự động dịch vào bên trong.
Hạ Mộc ngồi lên, trong xe lập tức bị mùi cồn nồng đậm bao trùm, Kỷ Tiện Bắc vươn cánh tay dài vòng qua sau người cô đóng cửa lại, sau đó nói tài xế trở về chỗ ban nãy.
Ô tô chuyển bánh.
Cả người Hạ Mộc dựa vào người anh.
Kỷ Tiện Bắc chau mày, không vui nói: "Em uống bao nhiêu rượu?!"
"Không biết." Có thể là một cân (1)? Cũng có lẽ là nhiều hơn?
(1) 1 cân = ½ kg.
Ai biết được.
Dù sao cô cũng đã kính rượu tất cả các giáo viên và lãnh đạo, còn có vài bạn học có quan hệ không tệ.
Lúc uống không thấy khó chịu, trở về ký túc xá vẫn ổn, bây giờ thì cả người không thoải mái, đặc biệt là dạ dày, cảm giác nóng cháy ngày càng gia tăng.
Cô chỉnh dáng ngồi, nghiêng người ôm lấy thắt lưng rắn chắc của anh, vùi đầu chôn trong ngực anh, chỉ muốn đi ngủ một giấc.
"Tối hôm qua không phải đã bảo em sao, cố gắng uống đồ uống, thật sự tránh không được thì uống chút bia." Nói xong, Kỷ Tiện Bắc bóp cằm cô, làm cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
"Coi là gió thoảng bên tai?"
Giữa đêm, xe đi trên đường không nhiều lắm, xe taxi phóng nhanh, trong xe lúc sáng lúc tối.
Dù cho ánh sáng không ổn định, đáy mắt anh vẫn ánh lên tia âm trầm, đang chất vấn cô.
Loại ánh mắt bất mãn này Hạ Mộc khó có thể chống đỡ, đặc biệt hiện tại cô là người đuối lý.
Cô dùng sức nâng cánh tay lên, năm ngón tay khép lại che trước mắt anh, cô suy nghĩ một chút tìm từ, có chút già mồm át lẽ phải: "Em đây còn mỗi ngày bảo anh, không được hút thuốc, không được hút thuốc, anh đã cai chưa?"
Học ngữ khí của anh: "Coi là gió thoảng bên tai? Hả?"
Kỷ Tiện Bắc: "..."
Cánh tay Hạ Mộc liên tục giơ ra, thời gian dài nên hơi mỏi, hạ tay khoác lên bả vai anh, cả người cô lệch sang bên người anh, bụng nhỏ khó chịu, cô nhích tới nhích lui, dây váy trượt xuống.
Bộ váy màu đen cùng lúc tôn lên vùng ngực và làn da trắng nõn.
Có lẽ do uống nhiều rượu, hai gò má cô ửng đỏ, ánh mắt mê mang, cả người đều lộ ra vẻ gợi cảm khó cưỡng.
Kỷ Tiện Bắc kéo dây váy cô lên, "Lần sau không được mặc chiếc váy này nữa."
"Tại sao?"
"Khó coi."
Hạ Mộc nhìn anh, nghĩ lại nghĩ, rất xác định: "Váy này là anh đưa cho em."
Dừng vài giây, Kỷ Tiện Bắc nói: "Anh cũng có lúc nhìn nhầm."
Hạ Mộc còn muốn phản bác thêm hai câu, xe taxi đã dừng lại.
"Xuống xe." Kỷ Tiện Bắc cầm lấy di động của cô.
Hạ Mộc liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đây là đâu?"
"Mua nước cho em."
Sau khi xuống xe, Hạ Mộc choáng váng một hồi, suýt nữa không đứng vững, Kỷ Tiện Bắc vươn tay đỡ lấy cô: "Hạ Mộc, rốt cuộc em uống bao nhiêu rượu?!"
Tửu lượng của cô tàm tạm, khi ở nhà bọn họ thường xuyên uống rượu vang, cô uống mấy ly cũng không sao.
Nhưng với tình hình hiện tại, ít nhất cũng phải tám, chín chén.
Hạ Mộc xoa xoa đầu: "Em không uống nhiều."
Kỷ Tiện Bắc mặc kệ con ma men này, nhét cô vào trong xe, đi mua nước cho cô.
Lúc tính tiền, di động vang lên, Đường Văn Tích gọi đến.
"Có việc gì?"
"Anh không có ở nhà à?"
"Ừ, ở bên ngoài." Kỷ Tiện Bắc rút tiền trong ví đưa cho nhân viên thu ngân, nhân viên thu ngân thấy là tờ 100, một chai nước chỉ có giá mấy đồng, liền hỏi thêm một câu: "Xin hỏi, anh có tiền lẻ không?"
"Không có, cô trả tiền lẻ đi."
Đường Văn Tích bên kia điện thoại hỏi: "Anh đang ở cửa hàng tiện lợi?"
"Ừ."
Đường Văn Tích nói: "Thế thì mua luôn hộ em chút đồ ăn đi, em chết đói rồi, trong nhà ngay cả chút lương khô (2) cũng không có, kết quả anh lại không có nhà, em đứng chờ trước cửa nhà anh đấy, anh nhanh chân chút."
(2) Lương khô ở đây nghĩa là thực phẩm khô: bánh quy, bánh mì,...
Anh ta ở cùng một chung cư với Kỷ Tiện Bắc, cùng tầng sát vách.
Hai người vừa về từ nước ngoài, anh ta về nhà tắm xong thấy đói bụng, định sang nhà Kỷ Tiện Bắc, kết quả bấm chuông cửa vài phút cũng không thấy ai đáp lại, hóa ra anh, đi mua đồ ăn.
Kỷ Tiện Bắc nhận lấy tiền lẻ, cầm chai nước đi ra ngoài: "Anh không rảnh."
Đường Văn Tích: "........."
Kỷ Tiện Bắc nói: "Hạ Mộc uống say, cậu muốn ăn gì thì tự mình ra cửa hàng tiện lợi của chung cư mà mua."
Đường Văn Tích mở to mắt, sau khi phản ứng lại, biểu cảm không thể tin vào tai mình: "Anh nói cái gì? Anh đi tìm Hạ Mộc? Đang chăm sóc cô ta?"
"Tai cậu không điếc." Kỷ Tiện Bắc mở cửa xe, dùng bả vai và tai kẹp lấy di động, vặn mở chai nước đưa cho Hạ Mộc, Hạ Mộc vừa khát lại khó chịu, nhận lấy nước tu ừng ực hết nửa chai.
Kỷ Tiện Bắc đóng cửa xe, đi đến ven đường tiếp tục nghe cuộc gọi của Đường Văn Tích.
Đường Văn Tích một tay chống nạnh, tức giận bất bình nói: "Anh có thể chăm sóc cô ta mà không thể thuận tay mua đồ ăn cho em?!"
Anh ta biết câu hỏi này Kỷ Tiện Bắc sẽ không đáp, tiếp tục châm chọc Kỷ Tiện Bắc: "Không phải anh nói anh ngồi máy bay mười mấy tiếng, mệt không chịu được, Nhậm Ngạn Đông hẹn anh đi chơi anh cũng hoãn lại, thật không ngờ anh mệt đến không chịu được còn muốn đi gặp tình nhân?"
Kỷ Tiện Bắc móc ra hộp thuốc, lấy một điếu.
"Cái gì tình nhân?"
Đường Văn Tích muốn điên rồi: "Được được được, là bạn gái anh!"
Kỷ Tiện Bắc: "Hạ Mộc uống say."
Đường Văn Tích: "... Em biết, anh không cần lặp lại lần nữa, tai em không điếc đâu!"
Kỷ Tiện Bắc nhả vài vòng khói, vòng khói hình e – líp xinh đẹp rõ nét, vài giây sau, hình vòng khói mờ nhạt, cuối cùng biến mất trong màn đêm.
Anh không nhanh không chậm nói: "Hạ Mộc uống rượu nửa đêm sẽ tìm nước uống."
Trước khi gọi điện cho cô, anh đã chuẩn bị ngủ, biết cô đi liên hoan tốt nghiệp sẽ muốn ở lại ký túc xá, không nghĩ tới cô uống say, vậy nên anh mới thay đổi chủ ý đi đón cô.
Đường Văn Tích xoa xoa ngực: "Người lớn như thế mà không có tay không có chân sao?"
Kỷ Tiện Bắc không muốn nghe tiếp lời nói nhảm, hỏi anh ta: "Cậu còn chuyện gì khác không?" Anh muốn cúp điện thoại.
Đường Văn Tích im lặng rồi lại im lặng: "Anh, anh sẽ không nghiêm túc với Hạ Mộc phải không?"
Muốn nói nghiêm túc cũng không đúng a, bởi vì chỉ có anh ta biết chuyện Kỷ Tiện Bắc và Hạ Mộc ở bên nhau, cho tới bây giờ Kỷ Tiện Bắc chưa từng đưa Hạ Mộc ra ngoài chơi, anh ta luôn đoán có lẽ Kỷ Tiện Bắc cảm thấy gia đình Hạ Mộc như vậy, thật sự không xứng tầm, mang ra ngoài rất mất mặt.
Kỷ Tiện Bắc không chút để ý nói: "Đêm nay cậu nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?"
Đường Văn Tích thở dài: "Anh, nói cho anh một câu anh không thích nghe."
"Thế thì đừng nói nữa."
"..." Đường Văn Tích suýt nữa bị nghẹn chết, vẫn quyết định ói ra hết: "Không phải em nói xấu Hạ Mộc, nhưng cô ta không nên làm phóng viên, nếu cô ta vào giới showbiz làm diễn viên, chắc chắn sẽ là người tốt nhất được chọn vào vị trí Ảnh hậu."
"Có ý gì?" Giọng Kỷ Tiện Bắc rõ ràng không vui.
Đường Văn Tích cũng không thèm để ý, vẫn quyết định tiếp tục nói thật để Kỷ Tiện Bắc tỉnh táo: "Hạ Mộc cùng anh ở bên nhau có chút chân tình nào không? Cô ta mưu tính anh cái gì, anh đừng nói anh không biết, tâm tư của cô ta rất sâu..."
Kỷ Tiện Bắc ngắt lời anh ta: "Đường Văn Tích, anh thấy cậu không phải đói bụng mà là ăn quá no!"
Anh dập tắt điếu thuốc.
Đường Văn Tích thức thời chuyển đề tài: "Tối mai Nhậm Ngạn Đông vẫn đi hội sở, anh đi không?"
"Đi." Kỷ Tiện Bắc vứt tàn thuốc, đi về phía ô tô.
Kỷ Tiện Bắc mở cửa xe, chỉ mới vài phút, trong xe đã nồng đậm mùi cồn.
Hạ Mộc chuyển qua ghế lái phụ, ý cười mờ ám nhìn anh, mị nhãn như tơ (3): "Hơn nửa đêm tình nhân bé nhỏ gọi điện thoại sao?"
(3) Ý chỉ ánh mắt quyến rũ, mị hoặc.
Kỷ Tiện Bắc không để ý, thắt dây đai an toàn cho cô.
Hạ Mộc đưa anh chai nước uống dở, cũng đưa luôn nắp chai cho anh.
Kỷ Tiện Bắc nhìn cô không chớp mắt, mấy giây sau anh mới nhận lấy chai nước và nắp chai, đóng chặt rồi đưa cho cô, nước vẫn hơi lạnh, cô cầm thân chai dán lên mặt.
Gò má rất nóng, áp vào chai nước lành lạnh, thoải mái hơn không ít.
"Tối nay, nam thần khoa bọn em tỏ tình em." Hạ Mộc bất chợt nói một câu như vậy.
Tay Kỷ Tiện Bắc cầm tay lái hơi dừng lại, ngay sau đó nhấn ga rời đi.
"Ừ." Anh đáp một từ có lệ.
Đầu Hạ Mộc rất nặng, về phần anh nói gì, biểu cảm gì, cô cũng không quá quan tâm, thực ra tại sao vừa rồi muốn kể cho anh chuyện tỏ tình, chính cô cũng không rõ lắm.
Có lẽ đầu óc không nghe theo sai khiến.
"Em từ chối cậu ấy."
Kỷ Tiện Bắc quét đuôi mắt nhìn cô, không nói tiếp.
Hạ Mộc nói chuyện một mình: "Thật hâm mộ những cô gái cùng tuổi em."
"Hâm mộ điều gì?" Kỷ Tiện Bắc trầm giọng hỏi.
"Không có gì." Nói xong, Hạ Mộc ngáp một cái, ánh mắt mê man.
Không tiếp tục bàn đến vấn đề không rõ đầu đuôi kia, Kỷ Tiện Bắc hỏi cô: "Đồ đạc trong ký túc xá thu dọn xong chưa? Ngày nào đó bảo tài xế mang về."
"Không cần, chuyển hết rồi."
"Ừ?" Kỷ Tiện Bắc không rõ vì sao, nhìn về phía cô.
Hạ Mộc: "Chuyển hết đến phòng em thuê rồi."
Kỷ Tiện Bắc nhàn nhạt nhìn vào đôi mắt cô, thu tầm mắt nhìn con đường phía trước.
Không được đáp lại, Hạ Mộc cố mở mắt ra, nửa cười nhìn anh, bịa lời nói dối: "Căn phòng bên anh quá lớn, anh đi công tác không ở nhà, một mình em sẽ sợ hãi, phòng nhỏ bên kia của em có cảm giác an toàn hơn."
Suy nghĩ một chút, lại nói bừa một lý do: "Cũng gần Công ty em."
Kỷ Tiện Bắc vẫn không mở miệng nói chuyện, cô nói một mình cũng vô nghĩa, đề tài này cứ như vậy chấm dứt.
Hạ Mộc xoay người một cái, chỉnh về dáng ngồi thoải mái hơn, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thuê căn phòng hơn 10 mét vuông tốn không ít tiền, vị trí không quá tốt, ngay cả điều kiện cũng vậy, hiệu quả cách âm vô cùng kém.
Vốn muốn thuê phòng khác tốt hơn, nhưng tiền thuê nhà rất đắt, suy tính rất lâu cuối cùng vẫn từ bỏ.
Phòng ở là cô thuê trong thời gian Kỷ Tiện Bắc đi công tác, cũng không nói trước với anh một câu, sau khi thuê rồi mới nói, đồng thời cảm thấy không quan trọng lắm.
Anh hơn ba mươi tuổi, đã đến độ tuổi lập gia đình, nếu ngày nào đó anh đột nhiên muốn tìm một cô gái môn đăng hộ đối kết hôn, chung quy cô vẫn phải tìm một chốn dừng chân.
"Khi nào đi làm?"
"Hả?" Hạ Mộc hoàn hồn, không nghe rõ anh nói gì.
"Ngày nào chính thức đi làm?"
"Ngày 15 tháng sau." Cô nói: "Trước khi đi làm em muốn về nhà một chuyến."
"Sớm trở về một chút."
"Có việc gì sao?"
"Đưa em đi chơi." Anh bớt chút thời gian liếc nhìn cô một cái: "Tặng em quà tốt nghiệp."
Hạ Mộc cười: "Nghe không tệ lắm, đi a, dù sao em cũng không muốn ở nhà đợi lâu." Men rượu bốc lên cũng nói nhiều hơn, đêm nay cô thật sự nói nhiều hơn ngày thường rất nhiều.
Cô giống như lầm bầm lầu bầu: "Trở về thăm em chồng em, em gái em nói tình hình em chồng em khá hơn rồi, chắc không bao lâu nữa sẽ có thể chuyển ra khỏi phòng ICU, không biết có phải em gái em hoa mắt không, con bé nói ngón tay em chồng em cử động."
Lại lải nhải: "Em gái em nói với em, hai ngày trước bố em giục con bé gọi điện thoại cho em, nói trong thôn có bà mối giới thiệu đối tượng cho em trai em, cô gái kia khá xinh, cũng vừa mắt em trai em, nhưng nhà cô gái đó chê phòng ở nhà em quá cũ muốn bỏ qua cọc hôn sự này, bố em muốn em với em gái em bỏ tiền ra xây lại phòng ở... Em gái em không để ý ông ấy, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó ông ấy lại gọi đến mắng em gái em, nói bọn em là bạch nhãn lang."
Cô tự giễu cười: "Xây nhà cần dùng tiền mới nhớ tới bọn em là con gái ông ấy, trên đời này nào có chuyện tốt như thế chứ! Em chồng em đã vậy rồi, ông ấy còn suốt ngày muốn tiền tiền tiền..."
Kỷ Tiện Bắc không biết phải nói sao, bố cô trọng nam khinh nữ, anh chưa bao giờ nghe thấy. Im lặng vài giây, vẫn nói với cô: "Không phải trong thẻ của em có tiền sao? Đấy là đưa em tiền tiêu vặt, em cứ tùy ý dùng."
"Em ném cũng không ném cho ông ấy." Hạ Mộc xoa xoa dạ dày, khó chịu cực kỳ.
Kỷ Tiện Bắc nhìn cô: "Bớt tranh cãi, chợp mắt ngủ một lát đi."
Về nhà, Kỷ Tiện Bắc rót cho Hạ Mộc nửa cốc nước uống mới để cô đi tắm.
Cơn buồn ngủ đến, ngay cả mí mắt Hạ Mộc cũng không mở ra được, nếu không phải Kỷ Tiện Bắc có thói sạch sẽ, không cho cô say khướt mà không tắm rửa đã lăn ra ngủ, cô thật sự muốn trực tiếp ngã xuống giường vùi đầu ngủ say.
Không cầm theo bộ đồ để thay, cô trực tiếp đi vào phòng tắm, tắm qua loa rồi bọc một chiếc khăn tắm đi ra, có lẽ Kỷ Tiện Bắc đang tắm ở phòng tắm tầng dưới, còn chưa đi lên.
Hơn mười phút sau Kỷ Tiện Bắc tắt đèn dưới tầng đi lên, nhìn về phía giường, Hạ Mộc nằm giữa giường, xem chừng đã ngủ rồi.
Sóng tóc dài đen nhánh của cô xõa trên drap giường màu trắng, drap giường ướt một mảng.
Khăn tắm rộng thùng thình đắp lên người.
Trên dưới như ẩn như hiện.
Toàn thân Kỷ Tiện Bắc khô nóng, đi công tác mười ngày nay, chỉ cần nhớ tới cô, cơ thể liền có phản ứng, huống chi cảnh đẹp ngay trước mắt.
Anh vừa cởi nút áo sơmi vừa đi đến chỗ cô, sữa tắm thơm ngát trên người cô hòa lẫn với mùi rượu nhàn nhạt.
Anh cởi áo sơmi, trực tiếp phủ lên trên.
Giữa hai người cách nhau một chiếc khăn tắm, anh cũng không rút ra.
Cúi đầu ngậm mút môi cô, dùng sức cắn.
Hạ Mộc đau rên một tiếng, dùng sức bấm thắt lưng anh.
Kỷ Tiện Bắc không rảnh lo đau, càng hôn sâu hơn, anh vươn tay tắt đèn phòng ngủ.
Hạ Mộc biết ngay anh sẽ dùng phương thức này làm cô tỉnh rượu mà.
• 15/08/2018 •