Nhậm Ngạn Đông đợi năm phút vẫn không thấy Thẩm Lăng trả lời.
Anh lại gửi tiếp một tin nhắn khác: [ Đừng giả chết, một dãy số, chỉ cần tôi muốn thì có rất nhiều biện pháp, thực sự không được tôi có thể hỏi trực tiếp Kỷ Tiện Bắc. ]
Thẩm Lăng rốt cuộc thở hổn hển: [ … Mẹ nó, cậu định hỏi Kỷ Tiện Bắc số điện thoại của Hạ Mộc? ]
Nhậm Ngạn Đông hỏi lại: [ Không được à? ]
Thẩm Lăng: “……”
Nhịn không được chửi bậy.
Bình tĩnh lại, biết Nhậm Ngạn Đông đang khích tướng, Thẩm Lăng cố tình không dễ cắn câu.
Chỉ cần anh không cho Nhậm Ngạn Đông số điện thoại của Hạ Mộc thì sau khi Nhậm Ngạn Đông hết kích động lý trí quay về sẽ không làm phiền Hạ Mộc nữa.
Nhậm Ngạn Đông không chờ được Thẩm Lăng kéo dài thời gian, gọi điện thoại, “Anh đang ở cữ à? Chậm chạp vậy.”
Thẩm Lăng: “… … Tôi gửi cậu bài báo không phải để cậu gọi cho Hạ Mộc.”
Nhưng dù không gửi cho Nhậm Ngạn Đông xem thì chính anh cũng sẽ nhìn thấy, tin tức này đã đứng đầu trên các phương tiện truyền thông Tài chính Kinh tế.
Ngừng lại, anh hỏi Nhậm Ngạn Đông: “Cậu tìm Hạ Mộc làm gì?”
Nhậm Ngạn Đông châm điếu thuốc: “Cô ấy làm lộ kế hoạch của tôi, tôi không thể tìm cô ấy tính sổ à?”
Thẩm Lăng nhịn không được vạch trần anh: “Ha, đây là cậu đang khen cô ấy hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cậu, biết bước tiếp theo trong kế hoạch của cậu à! Quan trọng nhất là, cô ấy không đăng ảnh chụp hai chúng ta ngày đó, không dùng đến cậu nhưng lại phân tích triệt để cậu như vậy, giống như cậu đang phân tích chính bản thân mình?”
Thẩm Lăng gằn từng chữ một: “Nhậm Ngạn Đông, cậu động tâm.”
Động tác trên tay Nhậm Ngạn Đông khựng lại, tàn thuốc rớt xuống.
Anh không phủ nhận, vẫn kiên trì: “Đưa tôi số điện thoại.”
Thẩm Lăng giằng co, không nói đưa hay không, nhưng ý từ chối quá rõ.
Anh hòa hoãn tâm tình, “Nhậm Ngạn Đông, cậu lý trí chút, Hạ Mộc phân tích kỹ tập đoàn Viễn Đông như vậy cũng không phải muốn gây chú ý tới cậu hay có ý gì đó với cậu, cô ấy lý trí giống cậu, không đúng, cô ấy máu lạnh lý trí hơn cả cậu, đây chỉ là yêu cầu nghề nghiệp của cô ấy.”
Nhậm Ngạn Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, không thấy rõ dòng xe cộ trên đường đi, lúc này trong lòng mơ mơ hồ hồ, trầm mặc vài giây, anh nói: “Tôi biết.”
“Cậu biết cậu còn muốn tìm cô ấy?”
“Hai chuyện khác nhau, có cho số điện thoại không?” Thẩm Lăng hỏi lại lần nữa, như là tối hậu thư.
Thẩm Lăng không lên tiếng.
Nhậm Ngạn Đông trực tiếp cúp máy, tìm số điện thoại của Kỷ Tiện Bắc, chưa kịp gạt ra, Thẩm Lăng đã gửi số điện thoại của Hạ Mộc qua, kèm theo một câu: [ Hạ Mộc có bạn trai, bạn trai cô ấy là Kỷ Tiện Bắc! ]
Nhậm Ngạn Đông: “… …”
Anh trả lời Thẩm Lăng: [ Cô ấy yêu ai thì liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ gọi cho phóng viên đưa tin về tập đoàn của chúng tôi thôi, anh kích động cái gì! ]
Nhìn số điện thoại của Hạ Mộc, nghĩ nghĩ một lát mới gạt ra.
Một lát lâu sau điện thoại mới chuyển tiếp, anh dập tắt điếu thuốc trong tay.
“Xin chào, ai vậy?” Thanh âm lành lạnh lại không mất lễ phép của cô truyền đến.
“Là tôi, Nhậm Ngạn Đông.”
Hạ Mộc đang truyền nước biển, vừa nghe thấy là Nhậm Ngạn Đông, trong lòng bỗng lộp bộp vài cái, ngay cả cánh tay đang truyền nước cũng nhói một phát.
Chẳng lẽ bài báo kia khiến anh không vui sao?
Nỗ lực giữ bình tĩnh: “Ồ, Nhậm tổng à, chào anh, không biết anh muốn chỉ dạy điều gì?”
Nhậm Ngạn Đông nhàn nhạt nói: “Có thể không cần giả bộ khách sáo được không?”
Hạ Mộc: “……” Người đàn ông này ấy à, lúc đối diện trực tiếp quả thực không phải là đối thủ của anh.
Cách điện thoại vẫn cảm nhận được sự lạnh lẽo từ đầu dây bên kia.
Tuy rằng anh và Kỷ Tiện Bắc có khí chất mạnh mẽ giống nhau nhưng Kỷ Tiện Bắc là bạn trai cô, cô không sợ cũng sẽ không khẩn trương, nhưng anh không giống, cô và anh không thân.
Nhậm Ngạn Đông cũng không vòng vo, đi thẳng vào chủ đề, anh nói: “Có vẻ nghiên cứu về tôi rất kỹ.”
Hạ Mộc không nghe ra vui buồn trong câu nói của anh, dù anh đang chất vấn cô, hay đang khen ngợi cô, cô vẫn cố tỏ vẻ bình thản, nếu không thua ngay về mặt khí thế rồi.
Cô mỉm cười: “Không phải tôi nghiên cứu anh, là tôi nghiên cứu làm thế nào có thể lấy được nhiều tiền thưởng hơn.”
Nhậm Ngạn Đông: “……” Khẽ ‘À’ một tiếng, mang theo ý tứ thăm dò: “Nội dung của tin tức kia là Kỷ Tiện Bắc giúp cô phân tích?”
Hạ Mộc: “Anh ấy?” Sau đó dùng giọng điệu nói giỡn: “Anh đánh giá quá cao vị trí của anh trong lòng anh ấy rồi, anh ấy không có hứng thú với đàn ông, trong lòng anh ấy chỉ có mình tôi thôi.”
Nói xong, trong lòng cô thở ra một hơi thật dài.
Quá mức khẩn trương.
May mắn trên mặt vẫn duy trì được bình tĩnh.
Nhậm Ngạn Đông: “……”
Trước kia không phát hiện cô nhanh mồm dẻo miệng như vậy.
Anh lại lấy ra một điếu thuốc ngậm trong miệng, định hút, cuối cùng lại thôi.
Đầu ngón tay cầm điếu thuốc, bỗng nhiên không thể hiểu được thấp giọng gọi cô một tiếp: “Hạ Mộc.”
“Hả?” Hạ Mộc không biết kế tiếp nghênh đón cô là thứ gì.
“Em để lộ hết mọi kế hoạch của tôi, về sau tôi phải đối phó với tập đoàn Tiêu Hoa như thế nào?” Dừng lại, anh còn định nói tiếp, kết quả bị Hạ Mộc cắt ngang.
Hạ Mộc thề non hẹn biển: “Nhậm tổng, anh yên tâm, phóng viên không nổi danh như tôi đây, đoán chừng thiên mã hành không (1), sẽ không có mấy người tin.”
(1) 天马行空: Ý chỉ khí thế hào phóng, không câu nệ, hoặc người táo bạo hay không thực tế. ( Nguồn: Baidu)
Nhậm Ngạn Đông: “……”
Trong lòng Hạ Mộc nhắc nhở bản thân không nên khẩn trương, nói chuyện phải dùng đầu óc.
Cô nói: “Nhậm tổng, người tài không có bí mật không biết sợ hãi.”
Nhậm Ngạn Đông không lên tiếng, muốn nghe xem cô biện giải cho bản thân ra sao.
Hạ Mộc sắp xếp trật tự từ ngữ, nói tiếp: “Tin tức này không gây ra ảnh hưởng gì cho anh, hiện tại chính tập đoàn Tiêu Hoa mới phải lo lắng, bọn họ không thể xác định được tin tức này có phải do anh cố ý tìm tôi đăng tin làm nhiễu loạn quyết sách của bọn họ hay không, bọn họ vừa hoài nghi tin tức này là giả, vừa lo lắng nó là sự thực, cưỡi lên lưng cọp khó thể leo xuống.”
Nhậm Ngạn Đông rầu rĩ nói: “Nói như vậy, tôi còn phải cảm ơn em?”
Hạ Mộc căng da đầu hùa theo anh nói: “Nếu Nhậm tổng nhất quyết muốn cảm ơn tôi, tôi cũng không thể không biết điều, anh nói có phải không?”
Nhậm Ngạn Đông cười như không cười: “Hạ Mộc, hôm nay em như biến thành người khác vậy.” Hoạt bát hài hước, không giống những lần trước lạnh lùng như băng.
“Bản tính của tôi vẫn vậy, trước kia là giả bộ.”
“……”
Nhậm Ngạn Đông trở lại đề tài trước, hỏi cô: “Muốn tôi cảm ơn em như nào?”
Hạ Mộc ngẩn ra, anh coi là thật?
Thế thì cô không cần khách sáo, “Nhậm tổng, cho tôi phỏng vấn anh một lần, chỉ cần một tiếng là đủ.”
Đúng là vừa cho chút thể diện ( ~ màu sắc ) đã bắt đầu mở phường nhuộm rồi (2).
(2) Nghĩa giống câu: được một tấc lại muốn tiến một thước/ được đằng chân lân đằng đầu/ lòng tham không đáy.
Nhậm Ngạn Đông vẫn còn lý trí, không nghĩ ngợi đáp: “Vấn đề này em đừng nên nghĩ tới, đổi cái khác.”
Hạ Mộc nói thẳng: “Tôi muốn thứ gì Kỷ Tiện Bắc đều sẽ thỏa mãn tôi, tôi cũng không thiếu tiền, thứ duy nhất không thể dùng tiền mua được chính là phỏng vấn anh, dùng cái khác cảm ơn tôi không cần, dù sao vẫn cảm ơn anh.”
Nhậm Ngạn Đông không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ, lần đầu tiên có người nói với anh, không cần anh cảm ơn.
Anh nhìn đồng hồ, ba bốn phút trôi qua, vậy mà anh có thể kiên nhẫn tranh luận với cô, nói qua nói lại, sau cùng anh còn nói ra câu cảm ơn.
Kết quả cô lại ghét bỏ không cần.
Nhậm Ngạn Đông thừa dịp kết thúc cuộc trò chuyện, thực ra tại sao gọi cuộc điện thoại này chính anh cũng không giải thích được, ngay tại lúc đọc được tin tức kia chỉ muốn gọi điện thoại cho cô.
Sự rối loạn trong lòng chỉ có cô mới có thể đè xuống được.
Cuối cùng, anh nói với cô: “Hạ Mộc, tôi thưởng thức trí thông minh và sự nỗ lực của em, nếu có ngày em dựa vào bản lĩnh giành được sự tán thưởng của tôi, vậy thì đừng nói là một lần phỏng vấn, tin tức của các công ty cổ phần dưới trướng hay công ty có Viễn Đông gia nhập cổ phần, tôi sẽ đưa toàn bộ cho một mình em.”
Hạ Mộc ngẩn ra vài giây, nhanh chân nói: “Được, quân tử nhất ngôn.”
Kích động quá mức, ngón tay không cẩn thận ấn kết thúc trò chuyện.
Bên kia, Nhậm Ngạn Đông còn định nói thêm hai câu, kết quả bị cúp máy.
Anh nhìn xuống màn hình di động: “……”
Lần đầu tiên có người không lễ phép cúp điện thoại của anh.
Anh lưu lại số của cô, thêm ghi chú: Bạn gái Kỷ Tiện Bắc.
Đứng bên cửa sổ lấy lại bình tĩnh rồi mới tiến vào phòng họp.
Phòng bệnh, Hạ Mộc nhìn màn hình tối xuống, muốn giải thích một chút rằng cô không cẩn thận cúp máy, gõ được vài chữ lại xóa hết đi.
Cô nên làm nữ vương, không thể khiến Nhậm Ngạn Đông nghi ngờ cô đang nịnh hót.
Đương lúc Hạ Mộc thất thần, di động rung lên, là Thẩm Lăng gửi tin nhắn: [ Tôi đã đọc tin tức kia rồi, không tồi. ]
Hạ Mộc: [ Thẩm tổng quá khen. ]
Thẩm Lăng: [ Không ngờ cô hiểu biết rõ về Nhậm Ngạn Đông như vậy. ]
Hạ Mộc: [ Tôi hiểu biết tất cả mọi người trong giới tài chính, bao gồm cả anh, đây là chức vụ công việc của tôi, giống như thầy giáo giảng bài cho học sinh, phóng viên giải trí sẽ chú ý tới minh tinh, bác nông dân quan tâm đến vụ mùa, các anh phán đoán phân tích được hướng đi của cổ phiếu công ty, đó là đương nhiên, không có gì đáng ngạc nhiên. ]
Thẩm Lăng cười: [ Không nói lại được cô, nếu thực sự không có sự giúp đỡ của Kỷ Tiện Bắc thì đúng là cô tốn không ít công sức tìm hiểu về Nhậm Ngạn Đông và công ty dưới trướng của cậu ấy rồi. ]
Hạ Mộc không giấu giếm: [ Đúng vậy, chú ý tới anh ấy nhiều năm, mỗi một quyết sách anh ấy đưa ra tôi đều phân tích kỹ lưỡng. ]
Thẩm Lăng nhìn tin nhắn như có điều suy tư, khó trách, hỏi cô: [ Lấy được phỏng vấn từ cậu ta chưa? ]
Hạ Mộc: [ Chưa, Nhậm tổng từ chối không chút do dự. ]
Thẩm Lăng thở phào nhẹ nhõm, xem ra đầu óc Nhậm Ngạn Đông không hỏng đến hết thuốc chữa, còn tỉnh táo vài phần.
Ngay sau đó Hạ Mộc gửi tới: [ Nhưng cũng trong dự kiến, nếu anh ấy dễ nói chuyện như vậy thì đã không gọi là Nhậm Ngạn Đông, đúng không? Rốt cuộc chính anh ấy từng nói trước mặt mọi người rằng về sau không nhận phỏng vấn của bất kỳ ai. ]
Thẩm Lăng: [ Đúng vậy, nếu sau này cậu ấy cho cô phỏng vấn thì chẳng khác nào tự vả mặt bản thân. ] Bây giờ anh không chỉ muốn khuyên Nhậm Ngạn Đông mà còn phải uyển chuyển rời đi lực chú ý của Hạ Mộc, không thể để cô tiếp xúc nhiều với Nhậm Ngạn Đông.
Anh nghĩ nghĩ: [ Nếu khó khăn quá, cô cứ từ bỏ đi, đến lúc đó tôi giới thiệu vài người cho cô làm quen, anh họ tôi cậu Tư cậu Năm tôi không ai kém cậu ta cả. ]
Hạ Mộc nhìn chằm chằm màn hình di động, tim đập nhanh vài giây, sau khi bình tĩnh lại: [ Thẩm tổng, không phải anh trêu tôi đấy chứ? ]
Thẩm Lăng: [ Tôi là người ba hoa chích choè? ]
Hạ Mộc: [ Cảm ơn Thẩm tổng, tôi không biết phải cảm ơn anh ra sao, hiện giờ tâm trạng hơn loạn, cảm giác giống như đột nhiên trúng 500 vạn, có chút không chân thật. ]
Thẩm Lăng: [ Bọn họ cũng tham dự hội nghị thượng đỉnh Tài chính, đến lúc đó sẽ giới thiệu cho cô làm quen. ]
Hạ Mộc: [ Thẩm tổng, đại ân không lời nào cảm ơn được, lần này tôi thiếu anh một ân tình. ]
Thẩm Lăng: [ Khách sáo rồi, học tỷ của cô thường xuyên nói với tôi, bảo tôi cố gắng lấy tài nguyên cho cô vì cô không thích làm phiền người khác. ]
Nói thêm một câu: [ Tôi cũng chỉ giới thiệu cô với bọn họ, còn việc bọn họ hứng thú nhận phỏng vấn hay không thì phải dựa vào bản thân cô. ]
Hạ Mộc: [ Có thể làm quen với bọn họ đã là vinh hạnh của tôi rồi. ]
Nghĩ nghĩ một hồi, lần đầu tiên nói ra kế hoạch tương lai của mình, [ Thẩm tổng, không sợ anh chê cười, có vẻ dã tâm của tôi không nhỏ. ]
Thẩm Lăng: [ Nói nghe chút. ]
Hạ Mộc: [ Tôi hi vọng sau này khi tôi đã có mức độ nổi tiếng nhất định ở trong ngành sản xuất, tôi sẽ có một talk show hợp tác với kênh Kinh tế Tài chính, mỗi tuần một kỳ tổ chức buổi giao lưu về phương diện chuyên nghiệp có chiều sâu với các nhân vật đứng hàng đầu ngành sản xuất, họ hàng của anh đều là những khách quý tôi muốn mời tới. ]
Đọc xong, Thẩm Lăng cười: [ Ừm, dã tâm không hề nhỏ, hiếm có người nào có dã tâm lại nỗ lực thực hiện dã tâm đó. Hiện nay những talk show bình thường có không ít, nhưng nếu cô muốn cùng họ thảo luận phương diện chuyên nghiệp vậy thì bản thân cô cần phải hiểu rõ về ngành sản xuất này chứ không phải cái biết cái không. ]
Hạ Mộc: [ Bắt đầu từ ba năm trước, vẫn luôn trong trạng thái chuẩn bị. ]
Dường như Thẩm Lăng đã hiểu ra, tại sao ba năm qua Kỷ Tiện Bắc vẫn đối với cô trước sau như một.
Hấp dẫn Kỷ Tiện Bắc chắc chắn không phải bởi vẻ bề ngoài của cô.
Hạ Mộc truyền dịch cũng nhàm chán liền tiếp tục nói chuyện với Thẩm Lăng: [ Nhưng giấc mộng kia hiện đang cách tôi quá xa, bây giờ tôi không nghĩ nhiều như thế, hoàn thành tốt các công việc được giao trước đã, khó giải quyết nhất chính là làm thế nào phỏng vấn được Nhậm tổng. ]
Thẩm Lăng: “……”
Suýt bị chết sặc vì tin nhắn này.
Đã lôi mấy người nhà anh vào, kết quả cô vẫn không chịu từ bỏ???
Anh đáp: [ Khó khăn như vậy, nói không chừng cô tốn hết công sức cũng chưa chắc lấy được phỏng vấn. ]
Hạ Mộc: [ Ở chỗ tôi, chỉ cần tôi không chịu lùi bước thì không có khó khăn nào không giải quyết được. Không sao, tôi vẫn có chút niềm tin có thể phỏng vấn được Nhậm tổng. ]
Thẩm Lăng: [ Trong tay cô có át chủ bài chưa ra? ]
Hạ Mộc nói giỡn với anh: [ Có chứ, trong tay tôi có bốn con Nhị khẩu, còn có Vương tạc, nhất định sẽ lấy được phỏng vấn tới tay. ]
Thẩm Lăng: [ … ]
Nhậm Ngạn Đông còn có đường sống sao
Sau khi Kỷ Tiện Bắc họp xong mới đọc được tin nhắn.
Tới văn phòng, diễn đàn bị spam liên tục, anh mở ra đọc lướt, đều đang hỏi Nhậm Ngạn Đông rằng tin tức kia có phải là thật không.
Nhưng không thấy Nhậm Ngạn Đông trả lời.
Kỷ Tiện Bắc không rõ nguyên do, hỏi Đường Văn Tích: [ Tin tức gì? ]
Đường Văn Tích: [ Họa tinh nhà anh viết đó. ]
Kỷ Tiện Bắc: [ … ]
Anh click mở trang web Kinh tế – Tài chính, có một tiêu đề nổi bật đập thẳng vào mắt, tên của Thẩm Lăng và Nhậm Ngạn Đông nằm ngay trên tiêu đề, không cần nghĩ cũng biết là kiệt tác của Hạ Mộc.
Đọc xong tin tức, anh gửi tin nhắn cho Hạ Mộc: [ Truyền nước xong nhớ đến văn phòng anh. ]
Hạ Mộc: [ Sao thế? ]
Kỷ Tiện Bắc: [ Tới rồi nói sau. ]
Anh vứt điện thoại qua một bên, châm thuốc.
Phụ nữ xinh đẹp khiến đàn ông rung động, phụ nữ tài giỏi khiến đàn ông rung động.
Cố tình Hạ Mộc có cả hai.
Đối với đàn ông mà nói, chính là vạn kiếp bất phục.
Trong cuộc tranh giành tình yêu này, dù là anh hay Nhậm Ngạn Đông đều khó có thể toàn thân rút lui.
Truyền nước đến gần 11 giờ rưỡi, Hạ Mộc nói một tiếng với y tá ra ngoài ăn cơm trưa liền vội vàng rời khỏi bệnh viện.
Chưa đến nửa tiếng đã tới Trung Thần, khu thư ký không có ai, chắc hẳn đã đi ăn cơm.
Cô vừa gõ cửa vài cái, Kỷ Tiện Bắc đã bước tới mở cửa.
Hạ Mộc hốt hoảng: “Sao lại tự mình ra đây, anh nói một tiếng là được rồi.”
Kỷ Tiện Bắc đóng cửa lại, khom lưng bế bổng cô lên.
“Này, anh làm gì thế!” Hạ Mộc cuống quít ôm cổ anh.
Kỷ Tiện Bắc ôm cô vào phòng nghỉ, kéo tấm rèm ra, chốt cửa trong.
Hạ Mộc cười: “Nhớ em?”
“Không phải nhớ mà là thu thập em.”
“…”
Kỷ Tiện Bắc phủ lên người cô, “Biết sai ở đâu không?”
“Không sai đâu cả.”
“Lặp lại lần nữa.”
“Chính là không sai.”
Ánh mắt cô bướng bỉnh nhìn thẳng vào anh.
Kỷ Tiện Bắc nói: “Từ khi nào hiểu biết kỹ về Nhậm Ngạn Đông như vậy?”
Hạ Mộc không giấu giếm: “Đã chú ý tới anh ấy nhiều năm.”
Kỷ Tiện Bắc không nói chuyện, yên lặng nhìn cô, đáy mắt anh cuộn trào mãnh liệt.
Hạ Mộc ôm cổ anh: “Em chú ý cũng không phải mỗi mình anh ấy mà có tổng cộng mười mấy người trong giới Tài chính – Kinh tế cơ.”
Cô hôn môi anh: “Bọn họ chỉ là những người em rất quan tâm thôi.”
Lại chỉ chỉ trái tim mình: “Còn anh ở chỗ này của em.”
Trái tim Kỷ Tiện Bắc run lên, mọi khó chịu đều tan biến.
Cúi đầu lấp kín môi cô.
Sau lại, Hạ Mộc bị anh hôn đến toàn thân tê dại.
Anh hôn không chừa một tấc nào.
“Kỷ Tiện Bắc.”
“Hmm?”
“Ngày mai em muốn xuất viện.”
Trước khi anh đi vào trong người cô, Hạ Mộc bắt đầu nói điều kiện.
Tên đã lên dây, Kỷ Tiện Bắc chịu đựng, không chút do dự nói: “Không được.”
“Thế thì em cũng không được.”
“…Em còn cãi ngang?”
Hạ Mộc hôn anh: “Em đã khỏe rồi, nằm ngủ ở bệnh viện khó chịu lắm, lại còn lúc nào cũng lo lắng y tá với bác sĩ qua kiểm tra phòng nữa chứ, về nhà em nghỉ ngơi cũng được mà.”
Cô bảo đảm: “Hằng ngày em sẽ theo anh đi làm, không chạy loạn lung tung.”
Kỷ Tiện Bắc bất đắc dĩ: “Chiều mai.”
“Vâng.” Cô ôm lấy anh.
Hai người ôm nhau chặt chẽ…
Cô thừa nhận sức nặng của anh, cảm nhận sức nặng của anh.
Lúc này đây như trở về ba năm trước kia, lúc bọn họ mới bắt đầu ở bên nhau.
Mọi tình cảm nồng nhiệt đều tồn tại.
Anh vẫn luôn yêu cô như vậy, hoặc là, càng yêu cô hơn nữa.