Buổi sáng Kỷ Tiện Bắc và Hạ Mộc đến bệnh viện thăm bố Tiểu Nha, ở lại tiểu thành ăn cơm trưa rồi chuẩn bị trở về thôn.
Hạ Nam phải đi làm nên không thể về cùng, Hạ Mộc muốn mang Tiểu Nha theo, Tiểu Nha rối rắm mãi, quyết định không rời mẹ.
Hạ Nam nói: “Xe tuyến về trấn trên hai giờ một chuyến, xe khởi hành đúng giờ, bây giờ nên đến nhà ga đợi.”
Lại hỏi Hạ Mộc: “Chị nói với mẹ chưa?”
Hạ Mộc: “Nói cái gì?”
Hạ Nam: “Nói hôm nay chị về nhà ấy, bảo bố lái xe máy đến trấn trên đón hai anh chị, nếu không hơn hai mươi dặm đường núi, chị với anh rể về bằng cách nào?”
Hạ Mộc nhìn về phía Kỷ Tiện Bắc, anh đang đùa với Tiểu Nha, vẻ mặt Tiểu Nha nín nhịn, không chơi với anh không được, bộ váy công chúa xinh đẹp trên người, búp bê Barbie trong tay, đều là Kỷ Tiện Bắc mua cho cô bé.
Cả buổi sáng Kỷ Tiện Bắc đều ‘uy hiếp’ cô bé.
“Kỷ Tiện Bắc?” Hạ Mộc gọi anh.
“Hửm?” Kỷ Tiện Bắc quay đầu lại, đưa búp bê cho Tiểu Nha.
Hạ Mộc nói: “Xe tuyến chỉ tới trấn trên, trấn trên cách nhà bọn em khoảng hai mươi dặm đường núi, ngồi xe máy về nhà, trên đường khá xóc nảy, anh… Phải chịu đựng chút.”
“Không sao, anh có xe.” Kỷ Tiện Bắc xoa xoa đầu Tiểu Nha, bảo cô bé tự chơi, Tiểu Nha rốt cuộc được tự do, cầm lấy búp bê nhanh chân chạy đi.
“Xe gì?” Hạ Mộc nghi hoặc nhìn anh.
“Xe việt dã, tài xế đã tới nơi rồi.”
“… Anh bảo tài xế lái từ Bắc Kinh đến đây?”
“Không phải, Nhậm Ngạn Đông giúp đỡ thu xếp, cậu ta có công ty cổ phần, tổng bộ ở ngay trong tỉnh các em.”
Hạ Mộc: “……”
Khó trách lần trước gặp Nhậm Ngạn Đông trên máy bay.
Kỷ Tiện Bắc đi tới, “Chúng ta đến ngân hàng một chuyến nào.”
“Đi ngân hàng làm gì?”
“Lấy tiền, hiếu kính bố vợ.”
“……”
Ra khỏi ngân hàng, Hạ Mộc mới sực tỉnh, thì ra Kỷ Tiện Bắc mang thêm một cái vali nhỏ là dùng để đựng tiền.
“Đưa nhiều quá, quê bọn em… Lễ hỏi cũng chỉ năm sáu vạn, mà chỉ những nhà trên trấn có điều kiện cực tốt mới thế.”
Kỷ Tiện Bắc nói không nhiều, ôm cô trong ngực, “Nếu muốn biếu, thì phải biếu đến nơi đến chốn, về sau chú dì sẽ không lải nhải em nữa, vốn dĩ anh muốn rút hết tiền ra, bọn họ thấy tiền mặt sẽ càng vui vẻ hơn, nhưng lại cảm thấy không an toàn, còn phải gửi tiết kiệm ngân hàng, quá phiền phức.”
Thế nên chỉ lấy ba mươi vạn.
Hạ Mộc nhìn anh: “Có ý gì? Anh còn muốn cho thẻ?”
Kỷ Tiện Bắc gật đầu: “Đúng vậy.”
“Đưa thẻ ngân hàng cho em.” Hạ Mộc duỗi tay.
“Làm gì?”
“Anh cứ đưa em đã!”
Kỷ Tiện Bắc lấy ví tiền ra, đưa thẻ ngân hàng mới làm cho cô.
Hạ Mộc trực tiếp nhét vào ví của mình, “Tạm thời không được cho chiếc thẻ này, ba mươi vạn bọn họ đã cảm thấy ngay lập tức trở thành kẻ có tiền, còn chưa biết phải xài như thế nào, nếu anh cho luôn một lần, bọn họ sẽ càng phổng mũi, nhưng cũng chẳng thể khoe khoang khắp thôn xóm được, không an toàn.”
Kỷ Tiện Bắc suy nghĩ, “Được, cứ theo ý em, anh không hiểu lắm, em xem xem thế nào rồi làm.” Hỏi cô: “Ngày trước em nói trong nhà muốn xây lại nhà đúng không? Chỗ tiền này có đủ không?”
Hạ Mộc: “Đủ rồi, mười mấy vạn không những xây lại rất đẹp, còn có thể lắp đặt trang thiết bị, mua đầy đủ đồ gia dụng, anh còn tưởng đây là vùng ngoại thành Bắc Kinh à?”
Kỷ Tiện Bắc không quên nhắc nhở cô: “Đến lúc đó em cũng mua một bộ cho Hạ Nam ở huyện thành đi, trẻ con học tiểu học không có chỗ học tập không được.”
Hạ Mộc gật đầu: “Ừm, cái này được, nhưng phải nói là số tiền này cho em gái em mượn trước, bằng không với tính cách của em gái em, chắc chắn không muốn.”
Nói, cô bỗng nhớ ra, “Em gọi điện thoại cho bố em đã, nhỡ may bố em lại lên trấn trên chờ bọn mình.”
Gọi hai lần máy bàn trong nhà mới có người nghe máy.
Mẹ cô nhận điện thoại.
“Mộc à, đến huyện rồi phải không?”
“Sắp đến huyện, con gọi là muốn nói với mẹ một tiếng, không cần bố con lên trấn trên đón nữa.”
“Thế thì hai đứa mấy giờ mới về đến nhà, vẫn bảo bố cô đến đón đi, bố cô mượn chú họ cô xe máy phân khối lớn rồi, còn đổ thêm xăng, lau chùi những mấy lần, sáng bóng luôn.”
“…… Bọn con lái xe về.”
“Hả? Hai đứa bảo Tiểu Nam tìm người mượn xe sao?”
“Không phải, đối tượng của con hỏi mượn một người bạn trong tỉnh.”
Kỷ Tiện Bắc nhìn cô, cô nói giọng địa phương anh chỉ nghe hiểu một chút, từ đối tượng kia, anh nghe hiểu.
Anh duỗi tay cọ cọ gương mặt cô, nào biết bị cô vỗ gạt xuống.
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Trong điện thoại, mẹ Hạ vẫn đau lòng: “Cô nói sao cô không nói sớm hả!”
“Sao ạ?”
“Còn làm sao nữa! Bố cô đổ xăng hết hai mươi đồng, mua hai bao thuốc năm đồng cho chú họ cô, bây giờ cô nói không cần… Thế chẳng phải xăng cho không sao?! Thuốc lá cũng cho không sao!”
“……”
Mẹ Hạ nghĩ đến đối tượng của Hạ Mộc ở bên cạnh, không nhiều lời: “Được rồi được rồi, lần sau lại hỏi mượn chú cô dùng, bằng không mất trắng số tiền đó, không nói nữa, mẹ lại trông cửa rồi quét quét đây.”
Hạ Mộc nói chuyện điện thoại với mẹ xong, véo eo Kỷ Tiện Bắc một cái thật mạnh.
“Auz, em mạnh tay thế làm gì!”
“Lần sau lúc em gọi điện thoại, anh lại chạm vào mặt em thử xem!”
“Em nói đối tượng của con nghe rất hay.” Kỷ Tiện Bắc cười nói.
“Biến!”
Ô tô đến thị trấn, đường đi đến trấn trên cũng không tệ lắm, là đường trải nhựa.
Kỷ Tiện Bắc nhìn ngoài cửa sổ: “Còn tưởng là đường đất.”
“Hai năm trước mới sửa lại, lúc em học năm hai đại học vẫn là đường đất.”
Hạ Mộc cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nói với anh: “Trước kia ở đây rất nghèo… Một năm chỉ đến tết nhà bọn em mới được ăn thịt, người trong thôn trên nuôi lợn, sau khi giết mang lên trấn trên bán, còn lại quanh năm không có thịt.”
Cô nói: “Mấy năm gần đây khá lên, người trẻ tuổi đi ra ngoài làm công, huyện bên cạnh có rất nhiều phong cảnh thiên nhiên đẹp, khai phá làm điểm du lịch, tuy không nổi tiếng mấy, nhưng vẫn có người tới chơi, bọn em ở bên này cũng không tính là xa, qua bên đó làm ăn buôn bán nhỏ, kiếm chút tiền nuôi sống gia đình.”
Nghe cô nói đến chuyện hồi nhỏ, thời gian rất nhanh trôi qua, hơn hai giờ đến trấn trên.
Xuyên qua trấn nhỏ, đến thôn trên đường đi đã là đường đất, chỗ bằng phẳng không nhiều lắm, đều bị xe nghiền mấp mô lồi lõm, nhưng thật ra cảnh sắc hai bên đường khá đẹp.
Hạ Mộc cầm lấy tay anh: “Về đến nhà thể nào bụng dạ anh cũng không thoải mái, em ngồi quen mà vẫn thấy khó chịu.”
Kỷ Tiện Bắc cũng cảm giác xóc nảy, thỉnh thoảng ngả về phía trước.
Kỷ Tiện Bắc bị lắc lư mạnh, Hạ Mộc nhìn anh: “Không chịu nổi thì chúng ta đi chậm lại, dừng ở ven đường nghỉ ngơi một lát.”
“Không sao, không kiểu cách như vậy.” Kỷ Tiện Bắc nghĩ nghĩ: “Tính toán một chút, tu sửa lại con đường này, về sau bọn em đi ra ngoài cũng tiện.”
Hạ Mộc nói: “Biết anh có tiền, cũng không để bụng, nhưng ở đây không thích hợp, đường núi vốn đã hẹp, dọc đường còn có mấy thôn liền, cũng chỉ có con đường này thông lên trấn trên, nếu anh sửa, bọn họ không thể đi, đường ở đây không so được với trên thành phố, làm suốt đêm, một tháng là sửa xong, nhưng tối đến ở đây tối đen như mực, không nhìn thấy cái gì cả, chỉ có thể làm vào ban ngày, như vậy anh sửa cũng phải mất ba đến năm tháng, thôn dân bên đường chắc chắn không đồng ý, hơn nữa mùa hè ở đây rất dễ xuất hiện sạt lở núi đất trên diện nhỏ, dù sửa xong, nếu về sau không ai giữ gìn, dùng không được mấy năm, đường lại hỏng như trước, lãng phí tiền của làm gì.”
“Con đường này không thể sửa, vậy thì quy hoạch làm lại từ đầu, chỉ có mấy chục dặm, vẫn có khả năng thực hiện.” Anh nói: “Chúng ta không cần lo lắng vấn đề này, đến lúc đó đưa tiền để chính quyền địa phương làm là được, luôn có biện pháp.”
Hạ Mộc không nói nữa, nếu có thể sửa được thì thật tốt, nếu như vậy, gặp ngày mưa tuyết, trẻ con lên trấn trên đi học sẽ không phải chịu nhiều khổ cực.
Dọc đường xóc nảy, rốt cuộc tới đầu thôn.
Một thôn nhỏ hơn trăm hộ, yên bình tĩnh lặng, nằm trong khe núi.
Thi thoảng vang lên tiếng ve kêu.
Tới một chuyến, Kỷ Tiện Bắc mới biết được, Hạ Mộc có thể ra khỏi núi lớn đã vất vả khó khăn đến nhường nào.
Hiện giờ đường đã được sửa, trong trường hợp có xe việt dã, đi từ thôn trên lên trấn cũng mất gần ba tiếng đồng hồ, vậy lúc trước khi cô đi học thì sao?
Kỷ Tiện Bắc dùng sức nắm chặt tay cô, Hạ Mộc quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Anh hơi hất cằm ra ngoài cửa sổ: “Mấy đứa trẻ đó đang làm gì thế?”
Tốp năm tốp ba nô đùa, trong tay mỗi cô cậu cầm một cây gậy trúc nhỏ, cả đám đứng dưới tàng cây, ngửa đầu, không biết đang làm gì.
Hạ Mộc nói: “Dán ve.”
“Dán ve?” Kỷ Tiện Bắc lại nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chỉ dùng cây gậy trúc là có thể dán trúng?”
“Không phải, trên đầu cây gậy trúc dán mì căn (1), rất dính, vừa dán liền chuẩn xác.”
(1) Mì căn là thành phần đạm của bột lúa mì, thường dùng làm thực phẩm chay. Bột mì sau khi nhào với nước rồi bỏ phần tinh bột thì sẽ có phần đạm sót lại. Phần đạm này sau đó đem hấp hoặc luộc rồi có thể dùng thay thế thịt trong các món chay ở Đông Á. Ở Tây phương mì căn được biết với tên seitan, xuất phát từ tiếng Nhật.
“Mì căn?” Kỷ Tiện Bắc nhìn cô: “Chúng ta ăn mì căn có thấy dính đâu.”
“Trẻ con trong thôn núi bọn em, khi còn nhỏ đều chơi trò này, trong nhà không có đồ vật để dính, chỉ có thể lấy mì thả trong nước rửa rửa, rửa xong sẽ ra mì căn rất dính, mùa hè trời nóng, lúc không cần làm việc sẽ chơi dán ve.”
Nhưng rất ít khi cô chơi, sau khi hiểu chuyện phải trông em trai, có chút thời gian cô lại đến trường học giúp Ôn lão tiên sinh phê chữa bài tập.
Kỷ Tiện Bắc gật gật đầu, nói câu: “Anh cũng muốn chơi.” Tiện thể bảo tài xế dừng xe ở một bên.
Hạ Mộc: “… Kỷ Tiện Bắc, anh đủ rồi đấy!”
“Chỉ muốn cảm nhận một chút thời thơ ấu của em như nào thôi mà.” Kỷ Tiện Bắc tiếc nuối nói: “Anh không có tuổi thơ.”
Muốn nói thơ ấu, ký ức sâu sắc nhất chính là quậy phá với Nhậm Ngạn Đông lúc học lớp thư pháp, lấy bút lông quét trát mực lên mặt đối phương.
Thẩm Lăng đứng ở một bên chế giễu, sau lại anh với Nhậm Ngạn Đông không nghịch nữa, cùng nhau tấn công Thẩm Lăng, kết quả quần áo trên người Thẩm Lăng dính đầy mực nước.
Xe dừng lại, Kỷ Tiện Bắc xuống xe.
Hạ Mộc nhìn anh không biết nói sao: “Anh không nóng à?” Bây giờ là 5 giờ chiều, mặt trời vẫn chói chang.
Kỷ Tiện Bắc: “Bình thường, gió trong núi rất thoải mái, không khí cũng trong lành.”
Những đứa trẻ đó thấy ô tô dừng lại, một vài người vây lại đây, có đứa bé nhận ra Hạ Mộc, liền gọi một tiếng.
Lúc Hạ Mộc trở về Hạ Nam chuẩn bị cho cô rất nhiều kẹo, cô đi đến cốp xe cầm lấy hai thanh, bảo mấy đứa trẻ cầm đi chia cho những người khác.
Cô gọi một đứa bé nhà hàng xóm: “Cho chị mượn gậy trúc.”
Đứa bé đưa gậy trúc cho cô, còn lấy ra cả lá cây dương kẹp trong nách.
Kỷ Tiện Bắc nhìn đến ngây người: “Đó là cái gì?”
Đứa bé dùng giọng địa phương nói chuyện nên Kỷ Tiện Bắc không hiểu lắm.
Hạ Mộc nói: “Lúc mì căn không dính lắm, kẹp kẹp trong nách sẽ rất dính, bọc lá cây dương bên ngoài mới không bị dính vào người.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Đúng là mở ra cánh cửa mới của một thế giới khác.
Đứa nhỏ vứt lá cây dương đi, bóp bóp mì căn giữa các đầu ngón tay, sau khi thấy dính rồi, thay thế mì căn dính trên đầu gậy trúc đã biến thành màu đen.
Hạ Mộc đưa cây gậy trúc cho Kỷ Tiện Bắc: “Anh thử đi.”
Tuy Kỷ Tiện Bắc chưa từng nhìn người khác dính như thế nào, xong vẫn tưởng tượng được cách làm, anh ngửa đầu tìm ve trên cây, khó khăn lắm mới phát hiện một con.
Anh cầm cây gậy trúc nhẹ nhàng tới gần, bỗng nhiên nhớ ra: “Dính nó xuống rồi làm gì tiếp?” Anh nghiêng đầu hỏi Hạ Mộc.
Hạ Mộc: “… Chiên dầu ăn.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Vài giây sau anh nói, “Anh vẫn không dán thì hơn.” Quá tàn nhẫn.
Hạ Mộc nói: “Đây là sự khác biệt giữa trẻ con thành phố và nông thôn, bọn em phải tìm thú vui cho bản thân, chưa bao giờ biết cái này tàn nhẫn hay không, mà các anh thì sao, trong nhà tiêu cả đống tiền cho các anh học hành, các anh còn không biết quý trọng.”
Cô kéo tay anh đi: “Đi thôi, mẹ em đợi lâu lại sốt ruột.”
Hạ Mộc trả cây gậy trúc cho đứa bé kia, lại đến cốp xe lấy ra một ít kẹo cho đám trẻ con.
Ngồi lên xe, Kỷ Tiện Bắc vẫn ngoảnh đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Cạnh sông nhỏ, rừng cây xanh, tiếng ve kêu, tụi nhỏ phơi nắng mặt mày đỏ bừng, chìa kẹo trong lòng bàn tay ra, cậu duỗi cổ, tôi ngó đầu, tay nhỏ của anh khảy lòng bàn tay cô, đếm xem ai nhiều kẹo hơn.
Sau đó cả đám ồn ào cười toe toét.
Chiều tối mùa hè, đơn thuần đẹp đẽ, khắc vào trí óc.
Nhà của Hạ Mộc nằm giữa thôn, rẽ trái rẽ phải, rốt cuộc tới nơi.
Mấy gian nhà ngói cũ kỹ lâu năm.
Cổng ngay ven đường quét dọn sạch sẽ.
Ô tô vừa dừng lại liền nghe thấy tiếng đốt pháo nổ đôm đốp bên ngoài.
Kỷ Tiện Bắc nghi hoặc nhìn Hạ Mộc: “Sao chú dì lại đốt pháo?”
Hạ Mộc nhàn nhạt nói: “Không như vậy sao người trong thôn biết con gái của bọn họ dẫn đối tượng có tiền về? Đốt pháo, hàng xóm sau khi nghe thấy sẽ tò mò, sẽ ra ngó nhìn một chút, như vậy bố mẹ em mới có thể khoe khoang chiếc xe ô tô này.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
Hạ Mộc nói: “Anh còn ngây người ra đó làm gì, mau xuống xe đi, nếu không mấy bác mấy thím trong thôn bọn em sẽ vây hết lại đây nhìn anh đấy.”
Kỷ Tiện Bắc: “……”
• 22/07/2019 •