Hôm nay nhà tôi trở nên đông đúc náo nhiệt hẳn lên.
Căn nhà chật ních mấy bạn ma đã kết bạn với tôi từ mọi nẻo đường, họ đều đến để xem chú rể của tôi.
Tôi phải đặt vài bàn rượu cưới để chiêu đãi họ.
Chú rể ma ngồi trong phòng ngủ như một tân nương bị giam cầm, vài con ma mê trai cứ đứng ở cửa bịt miệng hi hi ha ha nhìn trộm anh.
Uống rượu ăn uống no say xong bọn chúng mới chịu rời đi, tôi quay trở lại phòng ngủ.
Chàng rể ma nằm nghiêng trên giường tôi như không phát hiện, một tay gối đầu lên, vẻ mặt bơ phờ.
“Giờ động phòng hả?” Anh ta thình lình hỏi tôi.
Đây là lần đầu tiên anh ta nói chuyện với tôi, ngay lập tức khiến tôi bối rối.
Tôi vặn lại: “A, em, em sao cũng được.”
“Vậy giờ em đi tắm trước đi, anh chuẩn bị chuẩn bị…”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, không ngờ anh ta khá cởi mở.
Tôi như một pho tượng cứng ngắc lao vào nhà tắm.
Tắm táp xong xuôi lại thấy chàng rể ma nằm dài trên giường.
Không muốn động phòng hả ta? Sao lại đi ngủ sớm như này?
Tôi bước đến giường, chần chừ không muốn đánh thức anh ta.
Lòng bàn tay anh đặt lên nệm, một dòng gì đó chảy ra vừa ướt vừa nhớp nháp.
Tôi lật tung chăn ra nhìn.
Chết tiệt, cả giường đầy máu!
Chàng rể ma thì bất tỉnh.
CLM! Máu của đêm động phòng đâu phải như này! Tôi cái gì cũng chưa làm mà!
Tôi vội vàng bế chú rể đi khám.
Người chết xuống âm phủ đều nhẹ nhàng bay bổng, gần như không có trọng lực nên không làm rắc rối với tôi.
Tới bệnh viện, bác sĩ trợn mắt nhìn chú rể ma bất tỉnh, xem lưỡi, véo tai, kiểm tra toàn bộ cơ thể.
Cuối cùng sửng sốt nhìn tôi chằm chằm nói: “Cô làm sao có được người này, tuổi thọ còn chưa hết!”
Tôi lập tức sửng sốt trước câu nói này.
Sau khi hồi hộp chờ đợi một thời gian dài, chàng rể ma của tôi cuối cùng cũng tỉnh dậy.
Tôi vội vàng hỏi anh ta: “Anh tỉnh rồi? Anh tên gì? Anh từ đâu đến? Làm sao chết … Không đúng! Anh đâu có chết hoàn toàn đâu!”
Chàng rể ma bình tĩnh tựa vào đầu giường, đối mặt với câu hỏi như xả lũ của tôi anh ta chỉ đáp lại bằng hai chữ: “Quan Ý”.
Ra anh ta tên Quan Ý.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng tôi không biết anh ta tên Quan Ý (关意- Guān yì) hay Vui Mừng (开意- Kāi yì!).
Quay lại vấn đề, bây giờ tôi chỉ muốn tìm hiểu xem, làm thế quái nào mà anh ta lại cưới tôi.
Anh ta cau mày hỏi vặn lại tôi: “Âm hôn? Anh tỉnh lại đã bị người ta đưa tới đây, bảo chờ em tới đón.”
Đây có lẽ là câu dài nhất mà anh ta từng nói, giọng nói bình thản, êm tai, không phụ với làn da đẹp của anh ta.
Tuy nhiên, tôi không thể có bất kỳ sự quan tâm nào khác đến anh ta.
Bác sĩ đã nói rõ ràng rằng sinh mệnh của anh ta vẫn chưa kết thúc!
Thấy anh ta không nói được tại sao, tôi quyết định lên trên hỏi ba mẹ.
Đây là lợi thế của việc giàu có.
Tiền không chỉ có thể giúp xui ma khiến quỷ mà còn cho phép ma đi cửa sau.
Tôi dễ dàng mua chuộc người gác cổng âm dương, rước chàng rể ma của tôi về nhà ba mẹ đẻ.
Hiện tại là ban đêm, trăng lưỡi liềm treo cao, cành lá trơ trọi chỉ lên bầu trời đêm như những khúc xương lởm chởm.
Để một hồn ma lưu lại cõi dương, nó nương tựa vào một vật thể.
Tôi kéo Quan Ý thả trôi vào trong sân nhà, vừa lúc nhìn thấy hai con thiêu thân nằm trên cửa sổ, cả hai liền nhập vào.
Chúng tôi đậu trên bóng đèn, dưới ánh đèn, ba mẹ đang tranh cãi với ông tôi.
Mẹ tôi buồn bã nói: “Ba, ba hồ đồ quá! Hôn nhân của người âm sao có thể tùy tiện được như vậy? Lỡ như Nhã Nhã dưới đó không khéo, không phải ba đang gây rắc rối cho nó sao?”
Ba tôi bên cạnh vẫn tiếp tục thở dài.
“Hôm nay thi hài của người này đã được người nhà đưa tới đây chờ chôn cất. Ba đây là đang đại bất kính với thi thể đấy ba ạ!”
Đáng tiếc ông tôi mắc bệnh Alzheimer từ mấy năm trước nên ông không hiểu họ đang nói chuyện gì.
Ông ngước lên nhìn xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Ba mẹ tôi nhìn vẻ này của ông cũng không tỏ ý gì nữa.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tổ tiên nhà tôi làm nghề tổ chức tang lễ. Đối với việc này, tôi có muốn tin hay không cũng không được, nói chung phải luôn thận trọng.
Ông tôi có một chút siêu hình trong người, xem bói hay bói toán đều rất hiệu nghiệm.
Hiện giờ, trên bàn hương án thờ Địa Tạng Vương Bồ tát tại nhà tôi có đặt di ảnh của tôi và Quan Thế Âm, trước di ảnh thắp một ngọn nến đỏ, trải khăn đỏ, một đĩa táo, trứng nâu cũng được dọn lên.
Đầy đủ nghi lễ, giống như một đám cưới thực sự ngày xưa.
Tôi quay đầu nhìn bướm đêm đực Quan Ý.
Anh ta đang lặng lẽ đậu trên bóng đèn, mấy sợi lông tơ trên xúc tu tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo dưới ánh sáng của ngọn đèn.
Thấy tôi nhìn mình, anh ta ngửa đầu vươn hai cái xúc tu ra chạm nhẹ vào xúc tu của tôi.
Không chắc điều này có nghĩa là gì.
Sau đó, tôi, thực sự bị con bướm đêm này quyến rũ, càng chạm càng thấy anh ta dễ thương.
Tôi sững sờ một lúc, cái xúc tu đang nắm chặt bóng đèn hơi lỏng ra, “trượt chân” một cái, cả mình bướm đêm rơi thẳng vào cổ áo ông nội.