Ở đây không phải hồn ma nào cũng có thể sống mà không cần lo lắng.
Những hồn ma không còn ai để tỏ lòng kính trọng sẽ không còn nơi nương tựa, dù kiếp trước có làm chức cao vọng trọng hay chỉ là ăn mày thì dưới đây ai nấy cũng bình đẳng, chỉ có điều suốt ngày phải lang thang mới sống được qua ngày.
Tôi luôn quá mềm lòng.
Phải đành nhận giữ anh ta lại nhà của mình.
Về đến nhà, anh ta lần đầu tiên chủ động bắt chuyện với tôi: “Anh cho ông nội em biết anh vẫn còn hơi thở là vì muốn ông ấy giúp anh chấm dứt hoàn toàn sinh mệnh của mình.”
Tôi không thể tin được “Anh nói cái gì? Bộ có chuyện gì với anh hả, sao anh lại muốn chết?”
Một người bình thường làm sao có thể giúp anh ta làm chuyện này, chuyện này là phạm pháp! Anh ta vừa thấy ông tôi mắc bệnh Alzheimer lại còn muốn giữ anh ta xuống dưới làm cháu rể liền lợi dụng.
May mắn thay, ông tôi đã tỉnh táo hơn trong những vấn đề quan trọng và không làm được như những gì anh ta mong muốn.
Nhưng tại sao một người bình thường lại nghĩ đến chuyện này?
Đột nhiên, tôi thông tuệ, tròn mắt hỏi anh ta “Có khi nào nguyên nhân cái chết của anh là do …”
…… tự sát?
Quan Ý ngước mắt nhìn tôi.
Đôi mắt anh ta vừa dài vừa hẹp, con ngươi đen như chấm mực.
Anh ta rất ít nói và ít biểu đạt, nhưng tôi nghĩ dường như anh ta đang che giấu rất nhiều bí mật.
Chỉ nhìn nhau thôi mà tôi đã cảm nhận được sự phức tạp của anh ta rồi, tôi “Ôi chao” một cái rồi đổi chủ đề nói “Anh phun máu khắp giường tôi mà tôi còn chưa dọn dẹp đây này!”
Nói xong vội vàng lên lầu.
Quan Ý cũng đi theo tôi lên lầu, âm thầm thay ga trải giường với tôi.
Anh ta vuốt từng nếp gấp trên ga trải giường, chiếc giường hình hộp được gấp như một miếng pho mát hảo hạng, tôi quá xấu hổ khi nằm trên đó.
Tôi hiểu anh ta muốn tôi giữ anh ta lại.
Người khác kết hôn với chồng nhỏ cũng sẽ như này sao? Bị anh ta đối xử như thế vẫn còn vui vẻ đón nhận?
Anh ta đã trải qua những chuyện tồi tệ đến mức nào?
Tôi rất nghi hoặc, nhất thời không để ý tới anh ta, vừa quay đầu lại thì giật mình thấy anh ta đang cởi quần áo.
Tôi thở hổn hển, “Này này! Làm gì vậy? Nhanh mặc lại vào!”
Bên kia rất bình tĩnh “Ngủ thôi.”
“Đây là tôi, phòng ngủ của tôi … anh ra ngoài mà ngủ!”
Anh ta không chỉ dảo khách thành chủ mà còn nhắc nhở tôi như điều hiển nhiên: “Vừa rồi không phải đang động phòng sao”.
Nói cũng không sai.
Nhưng ai bảo anh phun máu khắp giường tôi, còn để cho tôi phát hiện sinh mệnh của mình còn chưa kết thúc.
Ở cùng với người sống là một cấm kỵ lớn!
Tôi đã ở dưới đây một mình trong gần ba năm, chưa bao giờ trải qua loại trận chiến như này.
Đợi cả buổi không nghe thấy anh ta nói gì thêm, tôi quay lại.
Ai ngờ đâu, anh ta đã lặng lẽ đi tới sau lưng tôi.
Trán tôi lướt qua môi anh ta.
Sự đụng chạm xa lạ, những dấu vết trên da như chuồn chuồn khiến tôi choáng váng.
Quan Ý là một con ma bất tử vậy nên anh ta vẫn có một số nhiệt độ cơ thể.
Cả hai như bị đâm chích, ngứa ngáy râm ran một số nơi quen thuộc.
Nó giống như một thứ gì đó đã trải qua đột nhiên sống lại, đến với bạn từ sâu thẳm ký ức.
Nó có thể là một mùi hương, một mùi vị, một từ quen thuộc, hay như bây giờ, nhiệt độ cơ thể mà một người được sinh ra.
Tôi nghẹn ngào sóng mũi, đột nhiên ôm Quan Ý.
Cảm tính vượt qua lý trí, sắc dục cuộn cuồn lấn áp.
Lần đầu tiên tôi đến đây, lần đầu tiên ở trong khách sạn chỉ dẫn, cặp ma phòng bên lúc nào cũng giãy đành đạch trên giường, lúc đó, tôi mới biết háo ra ma cũng làm chuyện người lớn được.
Một hồi sau, tôi với Quan Ý chung chăn chung gối, dưới lớp chăn bông vòng tay tôi vươn qua eo anh.
Tôi mơn trớn vuốt ve cơ bụng anh, cổ họng như ngậm mật “Nếu thật sự không muốn trở về, anh có thể ở lại, em xác thực cũng đang thiếu chồng.”
Trông anh như người ốm yếu bệnh tật nhưng không ngờ lại dũng mãnh như vậy, chỉ mất một tiếng đã làm tôi quay ngoắt 180 độ.
Quân Ý im lặng một hồi, hỏi tôi: “Em ở đây lâu như vậy là vì không muốn đi đầu thai sao?”
“Không phải em không muốn, trước kia em chết thảm, haizz, em thậm chí còn không biết mình chết ở đâu, cũng không có ai thu nhận thi thể. Trường hợp của em mà nói tương tự như một hồn ma cô đơn. Cũng may ông nội có ngoại cảm, kêu ba mẹ đốt đủ tiền giấy mới giúp em có thể sống tốt như vậy dưới này. ”
Tôi nói với anh “Một con ma đã mất đi cơ thể của chính mình thì không thể chuyển kiếp lần nữa. Anh tốt hơn em nhiều vậy mà lại không muốn sống. Em thực sự không hiểu anh đang nghĩ gì.”
Nói một hồi tôi ngước lên để xem tại sao anh không nói, đập vào là đôi mắt sâu đen thẳm của anh.
Lúc này, tâm trạng của tôi thay đổi không rõ lý do.
Đột nhiên, đôi mắt này khiến tôi cảm thấy quen thuộc, như thể tôi đã nhìn thấy chúng ở đâu đó.
Tựa như có một ký ức đặc biệt đáng sợ, u ám nào đó mà tôi đã quên.
Tôi tò mò hỏi Quan Ý: “Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”
Đôi mắt Quan Ý khẽ nhúc nhích, như thể anh ấy có điều gì muốn nói với tôi.
Thật khó để cái hũ nút này lên tiếng mà.
Mí mắt buồn ngủ đánh tới đánh lui, tôi ngáp dài dụi mặt vào cổ anh, giây sau chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến nửa đêm, tôi đang ngủ say lại thấy kỳ lạ, tựa như tôi đang đắm mình trong một hồ nước đầy mùi tanh, một tràng khí lạnh như bao khắp người tôi, nó nhấn chìm tôi.
Chạm sang bên cạnh, Quan Ý ôm chặt lấy tôi như một đứa nhỏ, cơ thể anh ấy bắt đầu lạnh đi.
Tôi ngồi dậy, nâng chăn bông lên.
Máu ướt đã thấm đẫm cả tấm đệm, chúng tôi lại nằm trên một cái giường đầy máu.
CLM, Quan Ý lại bắt đầu đợt hai, ói ra một ngụm máu khác!