Tôi kinh hãi, thâm tâm cầu mong ông nội đừng bao giờ tát tôi một cái bạt tai.
Lòng bàn tay dang rộng, con bướm đêm nhỏ tôi đây được tiếp xúc với ánh sáng.
Đôi mắt đục ngầu của ông nội đến gần “Nhã Nhã?”
Ông nội mất trí nhớ tuổi già, mắt mờ, tai điếc nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua là ông có thể nhận ra tôi.
Ba mẹ tôi không nói được gì ông chỉ biết thở dài bỏ đi.
Tôi dang rộng đôi cánh che đầu, quạt quạt hai lần để đáp lại ông nội, là con.
Ông có thể cảm nhận được tôi, tôi luôn biết.
Tôi chết bất đắc kỳ tử bên ngoài ba năm rồi, thi thể cũng chưa được tìm thấy nên từ đó người nhà mất liên lạc với tôi.
Lần đầu tiên tôi biến thành chim sẻ nhỏ bay về nhà, tôi đứng trên vai ông nội ríu rít hồi lâu, ông nói với ba mẹ rằng không cần phải tìm tôi nữa.
Kể từ đó, ba mẹ mỗi ngày đều đốt giấy cho tôi, cầu mong tôi sống dưới đó tốt hơn.
Lần này, tôi trở lại vì một vấn đề đáng quan ngại.
Tôi nhìn lên cẩn thận tìm kiếm bóng trên đèn.
Anh ta đã rời khỏi bóng đèn bay đến một chiếc quan tài trong nhà tang và dừng lại.
Ông nội cười “Khà khà” hai lần, nhẹ nhõm nói: “Cháu gái quý của ta đưa cháu rể về nhà nè.”
“…”
Bướm nhỏ cạn lời đổ mồ hôi hột.
Đây là quan tài của Quan Ý, chính anh cũng nhận ra.
Tôi bay đến khe hở đóng mở của nắp quan tài, ra hiệu cho ông nội mở.
Ông thực sự hiểu, ông tưởng tôi muốn xem chú rể của mình, vậy nên đã gạt tấm quan tài sang một bên cho tôi.
Sau đó, tôi nhìn thấy cơ thể thật của Quan Ý.
Anh ta mặc một tấm vải liệm màu đen, cả mắt với môi đều hơi xanh, nhưng làn da của anh ta lại tái nhợt một cách lạ thường.
Xem ra là một người đàn ông chết bất tỉnh.
Lúc này, Quan Ý lại bay tới cổ tay thi thể.
“Biến biến biến! Đừng chạm vào nó!”
Ông tôi vẫy anh ta đi, anh ta lại nắm lấy cổ tay anh ta.
Ông nội phải kẹp cổ tay xác chết để lùa anh ta, rồi ông đột ngột dừng lại.
Dường như bỗng nhiên ông không còn mất trí nhớ nữa, hai mắt sáng ngời, nét mặt nghiêm nghị, ngay cả tiếng Quan Thoại cũng chuẩn đến thần kỳ: “Cháu rể tôi sao mạch còn đập thế này?”
Ông nội không khờ, ông không mơ hồ chút nào trong những vấn đề quan trọng như này.
Ông ngay lập tức thông báo cho ba mẹ tôi và gọi xe cấp cứu đưa Quan Ý đến bệnh viện.
Tôi đi với Quan Ý.
Tôi muốn dán vào mẹ tôi, bay vào tóc của bà giấu mình đi, 10 phần hài lòng.
Quan Ý ban đầu được ông tôi nhét vào trong túi áo khoác.
Anh ta thò đầu ra, thấy tôi ở đây liền bay tới chen chúc với tôi.
Bướm đêm không thể phát ra âm thanh cũng không thể giao tiếp nên tôi không biết anh ta muốn làm gì.
Tại bệnh viện, thân thể thật của Quan Ý được đưa đi cấp cứu.
Những chỉ số quan trọng xác thực anh ta còn sống, ngày trước nhận giấy báo tử hẳn là do hiện tượng chết giả hay thấy.
Chỉ cần anh ta được cứu sống là tôi yên lòng rồi.
Bây giờ tôi phải đi thôi.
Tôi thoát khỏi con bướm đêm, để nó bay đi, bây giờ tôi xuất hiện như một bóng ma.
Trong bệnh viện người ra vào chả ai nhìn thấy tôi.
Mẹ tôi đang hỏi bác sĩ tình hình, tôi ôm bà, nhẹ nhàng gỡ con bướm đực nhỏ ra khỏi tóc bà.
Tôi nói với Quan Ý: “Được rồi, về sau anh cứ ở lại đây. Đợi anh tình lại có thể nhập lại vào thân thể của mình. Quên chuyện này đi, đừng nhắc về tôi với bất kì ai.”
Con bướm đêm im lặng nhìn tôi.
Đôi mắt của nó đen bóng, trên đầu có hai cái xúc tu giống như lông vũ, nhìn lâu không thấy xấu xí nữa.
Nhất là lúc sắp chia tay, tôi chợt nghĩ anh ấy khá dễ thương.
Tôi ôm con bướm đêm, giấu nó vào trong một chậu cây ở hành lang bệnh viện, lấy lá che lại.
“Gặp nhau một lần là duyên phận, anh nhất định phải sống cho tốt.”
Cuối cùng, tôi liếc nhìn ba mẹ và ông nội của mình cách đó không xa, tôi không thể chịu đựng nỗi đau trong lòng được nữa, vội vàng đi vào một bức tường trước mặt rồi biến mất.
Trở lại cõi âm, bầu trời âm u không bao giờ thay đổi ở đây cứ như những buổi chiều tà làm tôi nhà nhà da diết.
Tôi đến trước cửa nhà mình, Triệu Chí Quốc lại đi ngang qua với chiếc xe chuyển phát nhanh bằng sắt “rầm rầm rầm” của mình.
“Khúc Tử Nhã, tới trạm nhận hàng phát nhanh của chị kìa!” Hét lên xong cậu ta đạp ga vội vã đến địa điểm tiếp theo để giao hàng.
Lần này ba mẹ lại tính tặng gì cho tôi đây?
Khi tôi đến trạm dịch, dì Trang, chủ trạm đang trò chuyện với một ma nam, khuôn mặt tràn đầy xuân sắc.
“Dì Trang, con đến nhận hàng chuyển phát nhanh.”
“Con đến rồi à.” Dì Trang cười càng rạng rỡ, chỉ vào ma nam trước mặt nói với tôi: “Nhanh đưa tân lang của con đi đi kìa, đừng trả lại nữa, cậu nhóc đẹp troai quá đi!”
Cùng lúc đó, ma nam quay lưng về phía tôi quay người lại, anh ta nhìn tôi với nụ cười hiếm thấy trong mắt.
Chỉ mới chia xa được bao lâu.
Tôi như bị sét đánh ngay lập tức.
Sao anh ấy lại trở lại nữa!
Còn những việc tôi đã làm rất chăm chỉ trước đây thì sao?
Một giây trước tôi vẫn còn đang than khóc cho số phận ngắn ngủi này, thì giây tiếp theo, một ngọn lửa bùng lên trong đầu tôi.
“Con có thể trả hàng lại đúng không? Con muốn từ chối.” Tôi nhìn Dì Trang, hạ quyết tâm.
Dì Trang lập tức thuyết phục tôi: “Aiya, trả cái gì mà trả, hai đứa đúng là trai tài giá sắc, rất xứng đôi mà!”
Cô ấy hạ giọng nói nhỏ với tôi: “Nếu con không muốn nhận cậu ta thì cậu ta sẽ giống như những bóng ma cô đơn, thậm chí không chốn dung thân. Dì mới nghe người ta nói tân lang của con không có người thân cúng viếng!”
Quan Ý nhẹ nhàng đứng sang một bên, như thể không nghe thấy gì.