Dẫn tới cái nhìn của cô rất đại khái, vì thế mới cảm thấy Tư Thiên có tình cảm vô cùng sâu đậm đối với nữ phụ Thịnh Khanh.
“Trong nguyên tác, tuyến tình cảm giữa Tư Thiên và Thịnh Khanh rất nông cạn, cụ thể thì tác giả chưa từng miêu tả nhiều, trên thực tế khó mà nhìn ra chiều sâu của mối quan hệ, cũng không có cách nào phán đoán.”
“Nhưng trước mắt, hai nhân vật Thịnh Khanh và Tư Thiên đều không hiểu gì về tình yêu, Thịnh Khanh đơn giản chỉ là chơi đùa, nhưng Tư Thiên lại coi Thịnh Khanh là hy vọng, vì dù sao môi trường trưởng thành của Tư Thiên… Cô biết đấy~”
“Hoàn cảnh gia đình của Thịnh Khanh cũng tương đối phức tạp, bố mẹ mất sớm, chú bác gia trưởng vì lợi ích đến cả mặt mũi cũng không cần, nhưng may mà Thịnh Đình An đủ trưởng thành, có thể ổn định tình hình chung, nhưng bởi vậy, Thịnh Khanh cũng lớn lên với sự chăm sóc không đầy đủ.”
“Ồ đúng rồi, thân phận của cô trong cốt truyện là một học sinh trung học cuối cấp sắp phải đối mặt với kỳ thi tuyển sinh đại học, tuy rằng Tư Thiên không tính là người hiền lành có xuất thân tốt gì, nhưng dựa theo kịch bản, anh ta nhất định sẽ buộc cô học hành cẩn thận.”
“Nhưng thành tích của tôi có tốt đâu, không những đội sổ còn kéo bè kéo cánh đi đánh nhau đấy?” Thịnh Khanh nuốt một ngụm nước bọt, thận trọng mở miệng thăm dò.
“Đúng vậy, kiến nghị ký chủ không cần thay đổi quá mức khác thường, như vậy sẽ dễ khiến nhân vật phản diện Tư Thiên hoài nghi, nhân thiết sẽ cảnh báo sụp đổ!”
Thịnh Khanh: “Nếu bị Tư Thiên nhìn ra thì sao?”
001: “Cốt truyện sụp đổ thì không còn ai sống sót, hiểu chưa~”
“Nhưng tôi thích Thịnh Đình An cơ mà, bảo tôi và Tư Thiên ở bên nhau, lại còn lúc nào cũng phải đề phòng anh ta hắc hóa ném tôi xuống biển cho cá mập, quả thực còn thảm hơn chém đầu nữa…” Thịnh Khanh nắm góc chăn, đau khổ nhăn mặt.
“Haiz, thích thì bồi dưỡng được thôi ~ hơn nữa loạn luân là trái pháp luật.”
“Còn không phải tại cậu à! Cậu đứng nói chuyện nên eo không đau! Đến lúc đó tôi mà rơi vào tay Tư Thiên, muốn sống không được muốn chết không xong là do cậu hết…” Thịnh Khanh nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Làm sao cô có thể chết…” Cô chính là người được chủ nhân chỉ định…
“Bíp ——”
Thịnh Khanh chưa kịp nghe rõ nửa câu sau của 001 đã bị một âm thanh thình lình đánh gãy.
Lúc này 001 mới phản ứng lại, kịp thời gián đoạn ý nghĩ.
“Hệ thống như cậu cũng gặp trục trặc sao?”
“… Không đâu.”
“Vậy tiếng bíp vừa rồi là gì vậy??”
“Ặc, cô cứ coi như vừa mới nghe chút nhạc nền đi!”
“Lần sau phiền đổi thành BGM nha.”
“Đổi cái gì? Chú Đại Bi hay là Kinh Kim Cang?”
“…”
——
Thịnh Khanh vốn dĩ cho rằng vì chuyện xuyên sách kỳ lạ và phải ngủ lại trong căn phòng âm u của Tư Thiện sẽ không thể ngủ ngon giấc, ai ngờ chiếc gối của anh lại có ma lực lớn như vậy, cô vừa gối lên chưa được một lát đã ngủ thiếp đi.
Được một đêm mơ đẹp ngoài dự kiến.
Thịnh Khanh rời giường, mở cửa phòng đã thấy Tư Thiên đang bận rộn trong phòng bếp, trông anh không giống lần đầu tiên xuống bếp, ngược lại còn rất quen thuộc là đằng khác.
“Dậy rồi à, mau đi đánh răng rửa mặt, lát nữa ăn sáng.” Tư Thiên đậy nắp nồi, quay đầu nhìn thoáng qua Thịnh Khanh.
“Ồ.” Thịnh Khanh xoa xoa đôi mắt, mãi cho đến khi cầm lấy bàn chải đánh răng mới tỉnh táo lại.
Vừa nãy người đó là Tư Thiên ư?
Thịnh Khanh lặng lẽ lui lại mấy bước, liếc mắt nhìn bóng lưng của Tư Thiên, sau đó trở lại bồn rửa mặt, ùng ục ùng ục súc miệng.
Thịnh Khanh đặt cái cốc và bàn chải đánh răng vào chỗ cũ, cầm lấy khăn lông màu hồng nhạt bên cạnh, lau mặt rồi liếc nhìn mình trong gương.
“‘Thịnh Khanh’ này cũng có ngoại hình giống tôi sao?” Thịnh Khanh nhướng mày, khi đọc nguyên tác, tuy rằng một số miêu tả không khác bản thân cô là mấy, nhưng khi sự thật bày ra trước mắt cô vẫn có chút bất ngờ.
“Không phải, tôi sợ cô không thể đảm nhận nổi nhân vật, nên mới từ từ khôi phục lại ngoại hình của cô.”
Nói thừa, còn không phải dựa theo thiết lập của cậu sao…
Tư Thiên dọn đồ ăn lên, kéo ghế giúp Thịnh Khanh vừa mới rửa mặt xong, lại vòng trở về ngồi xuống.
“Không thêm gừng băm hay hành thái đâu.” Tư Thiên cầm lấy đôi đũa.
Thịnh Khanh nao nao, cầm đũa kẹp mì sợi trong bát, không nói gì.
Thừa dịp Tư Thiên cúi đầu ăn mì, Thịnh Khanh lập tức ngẩng đầu nhìn anh một cái.
“Lo ăn đi, đừng nghĩ tới chuyện khác.” Tư Thiên vẫn cúi đầu.
Thịnh Khanh: “Ặc…” Trên đầu anh có Thiên Nhãn sao?
Nhưng giống như 001 đã nói, có lẽ hai người Thịnh Khanh và Tư Thiên đều thật sự không hiểu tình yêu là gì, dù sao theo cô, phương thức ở chung hiện tại của bọn họ không giống người yêu, có lẽ giống ——
Cha con?
Kể từ khi Thịnh Khanh tiếp nhận giả thiết này thì không thể ném nó đi được nữa, lúc nào cũng có thể tự giác nhập vào quan hệ cha con.
Nếu không có tình cảm gì, chia tay là chuyện tất nhiên, đau dài không bằng đau ngắn, còn không bằng…
“Tư Thiên, anh không cảm thấy chúng ta tiến triển quá nhanh sao? Em cảm thấy hẳn là chúng ta nên tách ra trước…” Bình tĩnh bình tĩnh.
“Bíp ——”
“Cảnh báo! Cảnh báo! Nhân thiết cảnh báo sụp đổ!”
“Em nói gì cơ?” Tư Thiên bình tĩnh buông đũa, lấy khăn giấy lau khóe miệng một lần.
Chỉ là ánh mắt này…
Thịnh Khanh im lặng ngậm miệng: “Không có gì, em có nói gì đâu.”
“Ăn xong anh đưa em đến trường.” Tư Thiên đứng dậy, đi đến phía sau Thịnh Khanh, khom lưng ôm lấy cô, cằm tựa lên đầu cô: “Khanh Khanh ngoan, nếu lại để anh nhìn thấy em mập mờ với mấy cậu nam sinh trong trường…”
“Em biết tính anh mà.” Tư Thiên nhếch môi lạnh lùng cười một tiếng, sau đó dịu dàng xoa tóc Thịnh Khanh.
Thịnh Khanh bị anh uy hiếp đến run bần bật: “Em biết rồi.”
Hu hu hu, thật giống ông bố già dặn dò con gái không được yêu đương, nếu không sẽ đánh! Gãy! Chân!
Nếu là do Tư Thiên điên cuồng này làm…
Thịnh Khanh cảm thấy hàm răng đều run lên, trong đầu vô tình hiện lên một đoạn ngắn từng đọc phải lúc tuổi trẻ không hiểu chuyện——
Vào một đêm mưa sa gió giật, Tư Thiên đưa lưng về phía sấm sét ầm ầm, “Thịnh Khanh” một thân váy trắng run bần bật nhỏ yếu lại bất lực ngồi quỳ trong vũng máu.
Tư Thiên lạnh lùng bóp chặt cằm Thịnh Khanh, uy hiếp nói bên tai cô cái gì đó, sau đó vung tay lên, trực tiếp cho người ném Thịnh Khanh xuống biển! Cá! Mập!
Hu hu hu, chia tay! Nhất định phải chia tay!
Thịnh Khanh chậm rì rì buông đũa, đi theo sau Tư Thiên.
Tư Thiên cầm chìa khóa xe, đặt cặp sách Thịnh Khanh ở ghế sau, Thịnh Khanh mở cửa xe định ngồi xuống.
“Ngồi ghế phụ.” Tư Thiên nhìn thoáng qua Thịnh Khanh.
Thịnh Khanh liếc mắt nhìn Tư Thiên, lời từ chối vốn đang xoay tròn trên đầu lưỡi đành phải nuốt xuống: “Dạ.”
Thịnh Khanh ngồi bên cạnh Tư Thiên, ngoan ngoãn thắt dây an toàn.
“Nghe nói hôm nay em thi phải không?”
“… Đúng vậy.” Thịnh Khanh cẩn thận hồi tưởng một chút, hình như trong cốt truyện có chuyện này thật.
“Thi cho tốt, đừng làm anh mất mặt.”
“Được…” Cái rắm.
Thịnh Khanh biết tác phong của “Thịnh Khanh” này, năm nào cũng đứng đầu với ưu thế rất lớn.
Tuy rằng năm đó bản thân Thịnh Khanh cũng được xem như học bá, nhưng lại cực kỳ chán ghét cuộc sống cấp ba buồn tẻ mệt nhọc, không nghĩ tới thật vất vả mới học xong ba năm cấp ba, cuối cùng lại xuyên sách trở lại làm học sinh cấp ba.
Chậc, ngẫm lại chỉ cảm thấy chua xót.
Thịnh Khanh nhìn trường học ngày càng hiện rõ trước cửa sổ, tự giác đeo cặp lên lưng.
Xe chậm rãi dừng lại, Thịnh Khanh đẩy cửa xe nhưng không mở được.
“Tư Thiên, mở cửa xe đi, em muốn xuống.” Thịnh Khanh đeo cặp sách, quay đầu nhìn Tư Thiên.
“Có phải em quên cái gì rồi không?” Tư Thiên chầm chậm quay đầu nhìn về phía Thịnh Khanh.
Thịnh Khanh chớp chớp mắt: “Đâu có.”
“Chậc.” Tư Thiên đưa tay chỉ vào môi.
Thịnh Khanh nhìn động tác ám chỉ của anh, kinh hãi đến nỗi lông mao sắp dựng đứng.
“Cái này… Không tốt lắm đâu.” Thịnh Khanh không tự chủ nhích lại gần cửa sổ xe.
“Đây không phải chuyện bạn trai và bạn gái nên làm sao?” Tư Thiên nhìn chằm chằm Thịnh Khanh, chính xác là nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng của Thịnh Khanh.
Thịnh Khanh run rẩy, thật sự không có dũng khí.
“Leng keng! Tuyên bố nhiệm vụ mới [Hôn hôn Tư Thiên].”
Khuôn mặt Thịnh Khanh trắng bệch.
“Thân ái nhắc nhở, nhiệm vụ này mang tính vĩnh viễn, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ trong vòng 24 giờ, sẽ ban lại và tăng gấp đôi, nói cách khác, sau 24 giờ cần phải hoàn thành nhiệm vụ hôn Tư Thiên, thanh nhiệm vụ chỉ có thể cho tối đa ba nhiệm vụ ngưng lại, hoàn thành mới có thể biết được.”
Thịnh Khanh: “!!!”
Quên đi, hôn thì hôn, cùng lắm thì tích cóp đủ điểm chữa trị bẻ lái lại cốt truyện!
Tư Thiên nhắm mắt lại, hàng mi cong vút khẽ rung lên vì cảm xúc của chủ nhân.
Thịnh Khanh mạnh dạn tiến về phía trước, mắt nhìn chằm chằm vào đôi môi mỏng của Tư Thiên, tay vịn lên lưng ghế da, thật cẩn thận nhẹ nhàng mổ lên môi Tư Thiên một cái.
Tư Thiên có chút khẩn trương, hơi thở của cô gái không nặng không nhẹ phả lên môi anh, loáng thoáng như chui vào trong lòng, chỉ nhẹ nhàng môi chạm môi một chút, giống như có một luồng điện nhỏ tê dại đi qua.
Đột nhiên Thịnh Khanh nhớ lại nội dung nhiệm vụ.
Hôn là một động từ, hôn hôn là hai động từ, có phải là hôn hai lần không?
Thịnh Khanh nhìn môi Tư Thiên ngẫm nghĩ, lại chạm một cái lên cánh môi mềm mại của anh như chuồn chuồn lướt nước.
Tư Thiên mở to mắt, hình ảnh thiếu nữ đang trợn tròn mắt lọt vào mắt anh, giống như đang đánh giá gì đó.
Tư Thiên đẩy Thịnh Khanh ra, không hiểu sao Thịnh Khanh lại nhìn thấy ngọn lửa giận không tên trong con ngươi đen như mực của anh.
“Đủ rồi, xuống xe đi.” Tư Thiên mở khóa.
Thịnh Khanh bị anh làm cho không hiểu ra sao, mơ mơ màng màng xuống xe, mất một lúc lâu mới phản ứng lại, hướng về phía Tư Thiên nói: “Có phải anh chê kỹ thuật của em không tốt không?”
Tư Thiên căng thẳng nắm tay lái, các đường gân màu xanh nhạt trên mu bàn tay có xu hướng gồng lên.
Thịnh Khanh không kịp chờ Tư Thiên trả lời đã bị anh nhả khói xe.
“Khụ khụ khụ ——” Thịnh Khanh bị sặc đến ho khan, đưa tay trái lên trước mũi miệng vẫy vẫy.
“Cái gì vậy trời. Anh kêu tôi hôn, hôn rồi anh lại không hài lòng. Đây là lần đầu tiên của tôi đấy.” Thịnh Khanh đá cục đá bên đường, viên đá nhỏ bị cô đá vào trong bụi cỏ, hoàn toàn mất dạng.
“Thịnh Khanh!”
Thịnh Khanh vừa mới ngẩng đầu đã nhìn thấy có người xuất hiện trước mặt mình.
Cô âm thầm đánh giá nam sinh phía trước, khuôn mặt non nớt, mắt to, má lúm đồng tiền.
Hẳn là Ngô Giang Hoài chứ không còn ai vào đây nữa.
“Tớ nghe nói anh cậu gặp tai nạn xe cộ, không sao chứ?”
“Không sao, anh tớ phúc lớn mạng lớn có thể gặp chuyện gì chứ!” Lâu như vậy vẫn chưa đi thăm Thịnh Đình An đáng thương, cũng không biết anh ấy sao rồi…
“Ôi…”
“Tớ xách cặp giúp cậu.” Ngô Giang Hoài tự nhiên tiếp nhận cặp sách của Thịnh Khanh.
“Không cần! Cậu cách xa tớ một chút!” Thịnh Khanh phản xạ có điều kiện né sang bên cạnh, kéo ra khoảng cách thích hợp với Ngô Giang Hoài.
Ngô Giang Hoài sững sờ tại chỗ, đỉnh đầu chậm rãi hiện lên dấu chấm hỏi: “Làm sao vậy?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi bây giờ tớ là người đã có gia đình.” Thịnh Khanh cứ cảm thấy Tư Thiên đang ở gần đây, cảm giác quái lạ không thể diễn tả được.
“Gia đình?” Ngô Giang Hoài nghĩ nghĩ: “Ồ, cậu nói Tư Thiên hả? Không phải Thịnh Khanh cậu nói chỉ chơi bời thôi ư? Sao bây giờ lại nghiêm túc như vậy?”
“Tớ không chơi bời nhé!” Thịnh Khanh cật lực phủ nhận.
“Thịnh Khanh, cậu thú vị thật đấy, lúc thì nói chỉ chơi đùa với Tư Thiên, lúc thì phủ nhận, con gái các cậu phiền toái chết đi được.” Ngô Giang Hoài buông tay, chủ động kết thúc đề tài này.
Thịnh Khanh và Ngô Giang Hoài cùng nhau bước vào phòng thi.
Bài kiểm tra đầu tiên là tiếng Anh.
Rất rõ ràng, chẳng mấy ai nghiêm túc làm bài thi cuối kỳ trong phòng thi của trường tư, có vài người vừa tiến vào phòng học đã nằm sấp xuống nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái ngủ đông.
Trình độ của Ngô Giang Hoài được xem là xuất sắc nhất trong số bọn họ.
Thịnh Khanh lấy tay phải đỡ đầu, nhìn Ngô Giang Hoài đang ngồi chéo phía trên.
Ngô Giang Hoài cởi áo khoác đồng phục, xếp thành một khối chỉnh tề đặt trên bàn, nằm sấp xuống, điều chỉnh tư thế thoải mái nhất, chuẩn bị nhắm mắt lại.
Bỗng nhiên nhớ tới cái gì, ngẩng đầu nhìn về phía Thịnh Khanh.
“Ngủ ngon nhé Thịnh Khanh.”
Thịnh Khanh: “???”
Chợt thấy Ngô Giang Hoài thuần thục chúc ngủ ngon từng người một.
Mấy người xung quanh cũng lũ lượt chúc nhau ngủ ngon.