Vốn dĩ Thịnh Khanh không định thông đồng làm bậy, cô nghiêm túc cầm bút, cẩn thận đọc câu hỏi trong đề.
Thịnh Khanh chưa viết đủ ba câu hỏi nhỏ đã cảm thấy mơ màng sắp ngủ.
“Leng keng! Đương nhiên hành vi trái với nhân thiết sẽ bị quy tắc của thế giới ngăn lại! Nếu không thể kháng cự thì cứ nằm yên tiếp thu đi!”
Thịnh Khanh ngoan cường cầm bút, gắt gao căng hai mắt ra.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Một phút trôi qua…
Thịnh Khanh khuất phục, quy luật tự nhiên chết tiệt này, thế mà không thể kháng cự được.
Thịnh Khanh đành phải tự an ủi mình: Không sao không sao, cứ ngủ năm phút vậy…
Ngủ được một giấc thì đề thi và phiếu trả lời đã bị thu mất rồi, Thịnh Khanh nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, động tác dụi mắt đột nhiên dừng lại.
Thịnh Khanh không dám tin xoa xoa đôi mắt, sau khi xác nhận rõ ràng mới thất thần lẩm bẩm nói: “Đây là… Mình xuyên không rồi ư?”
“Thịnh Khanh, đừng đực mặt ra nữa, đi ăn cơm thôi!” Nhìn qua đã biết Ngô Giang Hoài là người từng trải, đã sớm thu dọn đồ đạc kéo Thịnh Khanh đi ăn cơm.
Thịnh Khanh bị Ngô Giang Hoài kéo tới một tiệm cơm ngay cạnh trường học.
Vừa mới ngồi xuống đã nghe thấy bàn bên cạnh nói chuyện.
“Đại ca, chị nói xem lúc trước Đoạn Vũ Từ thích chị như vậy, bây giờ lại đi coi trọng một con nhỏ lông vàng miệng còn hôi sữa, còn hận không thể khiến cả thế giới biết Đoạn Vũ Từ thích nó, chị nói xem dựa vào đâu chứ?”
Nữ sinh được gọi là đại ca ngồi giữa, trong tay gắt gao nắm chặt đôi đũa.
“Em nghe nói con nhỏ kia tên là Thịnh Khanh gì đó, ở trường trung học Giai Anh cũng có tiếng tăm lắm, chắc là do trong nhà có chút tiền mới khiến nó có thể tác oai tác quái ở trường thôi.”
“Em đã xem ảnh nó rồi, ngoại hình cũng không tệ lắm, mặt trái xoan, mắt to, đến cả mái tóc cũng… Cậu véo tớ làm gì…”
“Đại ca, thực xin lỗi, em không có ý gì đâu…”
“Được rồi, đừng nhắc đến thứ ghê tởm đó nữa.”
Thịnh Khanh ngồi vào chỗ mình, chỉ mới nghe được cuộc nói chuyện ngắn của bọn họ cô đã biết được cốt truyện kế tiếp.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp theo bọn họ sẽ nhìn thấy cô.
“001, trong nguyên tác, Thịnh Khanh giải quyết mớ hỗn độn này như thế nào?”
Thịnh Khanh bỏ qua quá nhiều cốt truyện, có vắt hết óc cũng không nghĩ ra nguyên nhân, đành phải online xin giúp đỡ.
“Ồ, trong nguyên tác thì Đoạn Vũ Từ kịp thời chạy tới cứu Thịnh Khanh, Tư Thiên nhận được tin tức cũng chạy tới, sau đó tận mắt nhìn thấy Thịnh Khanh và Đoạn Vũ Từ liếc mắt đưa tình, tình chàng ý thiếp. Chậc, à đúng rồi, cô chết khó coi lắm đó nha.”
Thịnh Khanh đột nhiên ý thức được nguy cơ bèn phòng ngừa: “Tôi nhớ mình vừa mới đạt được thành tựu phải không?”
“Không sai, cho nên hiện tại cô đang có 10 điểm chữa trị, có thể tự chủ chữa trị nội dung mình muốn.”
“Cộng hết vào tuyến tình cảm của chị đại kia với tôi đi!”
001: “???”
“Thực hiện thành công!”
Nhưng tại sao hệ thống máy chủ lại cho phép thao tác như vậy.
001 càng thêm hoang mang: “???”
Chị đại Dịch Linh Linh vừa nhướng mắt đã nhìn thấy Thịnh Khanh.
Mấy nữ sinh bên cạnh cô ấy hiển nhiên cũng chú ý tới Thịnh Khanh.
“Đại ca, đó là Thịnh Khanh phải không?”
“Là cô ấy.” Ánh mắt Dịch Linh Linh hơi lóe lên.
“Đi, chiêm ngưỡng xem mặt mũi thế nào!”
“Mấy người đừng nhúc nhích.” Dịch Linh Linh giữ chặt hai người đang ngo ngoe rục rịch bên cạnh, một mình đứng dậy đi đến trước mặt Thịnh Khanh.
Thịnh Khanh híp mắt nhìn Dịch Linh Linh đến gần từng bước một.
Nhóm chị em của Dịch Linh Linh xoa tay hầm hè, chờ cô ấy tự mình ra tay dạy dỗ Thịnh Khanh.
Lúc này Ngô Giang Hoài ngồi bên cạnh Thịnh Khanh mới phát hiện bầu không khí có chút sai sai, cậu kéo tay áo cô, khẽ nói: “Thịnh Khanh, người này hung hãn như vậy, chi bằng chúng ta rút lui đi?”
Thịnh Khanh cúi đầu nhìn thoáng qua đồ ăn vừa bưng lên, kiên quyết nói: “Không.”
“Cậu chính là bạn gái của Đoạn Vũ Từ?” Dịch Linh Linh đứng trước mặt Thịnh Khanh, không đợi cô trả lời đã nói: “Đoạn Vũ Từ cũng có mắt nhìn thật, chỉ là cậu và Đoạn Vũ Từ… Chậc, ở bên nhau thì thật đáng tiếc.”
Có lẽ Dịch Linh Linh thật sự không biết miêu tả Đoạn Vũ Từ như thế nào, cho nên mới mơ hồ bỏ qua.
“Hay là cậu suy nghĩ đi, đá cậu ta rồi đi theo tôi.” Dịch Linh Linh nghiêm túc nhìn Thịnh Khanh, hai mắt có thần to tròn sáng ngời nhìn chằm chằm vào Thịnh Khanh.
Thịnh Khanh bình tĩnh nhấp một ngụm nước sôi để nguội.
Nhóm chị em của Dịch Linh Linh nghe vậy thì kinh ngạc đến nỗi suýt rơi cằm, cả đám đưa mắt nhìn nhau, thấy rõ trong mắt của nhau đều có sự khiếp sợ và khó tin.
Đại ca của bọn họ là… cong ư?!
“Dịch Linh Linh, cậu làm gì ở đây vậy?!” Đoạn Vũ Từ vô cùng lo lắng chạy tới, nắm lấy cổ tay Dịch Linh Linh, lửa giận trong mắt như sắp phun ra thiêu cháy cô ấy.
Thịnh Khanh nghe đến cái tên Đoạn Vũ Từ thì giơ tay sờ sờ cằm, cảm thấy quen tai đến khác thường, giống như đã từng nghe thấy đâu đó, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại vẫn không nhớ ra gì cả.
Dịch Linh Linh quay đầu, đôi mắt chứa đầy tình ý khi xưa giờ phút này lại lạnh lẽo lạ thường.
Trái tim Đoạn Vũ Từ run lên, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, ngữ điệu không nhịn được mềm đi, lặp lại một lần nữa: “Cậu tới đây làm gì?”
“Tới tiệm cơm thì đương nhiên là để ăn cơm, chẳng lẽ đến xem thứ ghê tởm như cậu à?” Dịch Linh Linh nói chuyện không hề khách sáo, thẳng thừng khiến cho Đoạn Vũ Từ á khẩu không trả lời được.
“Cậu…” Lời nói của Đoạn Vũ Từ đã bị Dịch Linh Linh chặn lại trong cổ họng.
Cậu ta thật sự không biết Dịch Linh Linh đã trở nên nhanh mồm dẻo miệng như vậy.
Dần dần, một người cao mét tám như Ngô Giang Hoài cũng bất giác bắt chước theo Thịnh Khanh, ngồi khoanh chân trên băng ghế, đôi tay bưng cốc pha lê lắc đầu thổi một hơi, sau đó nhấp một ngụm nước sôi để nguội.
Thịnh Khanh quay đầu, vừa hay va phải ánh mắt của Ngô Giang Hoài.
Tay cô cầm cốc khẽ chạm vào cốc của Ngô Giang Hoài: “Cạn ly.”
“Thật không ngờ người như cậu mà cũng xứng có bạn gái, lại còn là một cô gái xinh đẹp như vậy. Cô ấy thích cậu ở điểm nào? Cố chấp hay là tự tin?” Dịch Linh Linh khoanh tay nói, rõ ràng thấp hơn Đoạn Vũ Từ một cái đầu nhưng giờ phút này khí thế lại cao như 1m88.
Dịch Linh Linh nói xong còn quay đầu nhìn về phía Thịnh Khanh, dùng ánh mắt đồng tình nhìn cô, giống như đang nói “Cậu thật lương thiện.”
“Leng keng, đạt được thành tựu [Dịch Linh Linh đồng tình], +10 điểm chữa trị.”
Thịnh Khanh nghe thấy âm thanh nhắc nhở tí thì sặc chết.
Lúc này, Thịnh Khanh vừa mới nhận được sự đồng tình từ Dịch Linh Linh, lập tức giơ lên tay, chỉ vào Đoạn Vũ Từ: “Làm sáng tỏ một chút, cậu ấy không phải bạn trai tôi.”
Dịch Linh Linh nghe thấy Thịnh Khanh phủ nhận, mắt thường cũng nhìn ra tâm trạng của cô ấy rất tốt, giống một con công hoa vừa giành chiến thắng, đi tới đi lui trước mặt Đoạn Vũ Từ, xem thường chế nhạo cậu ta: “Lâu như vậy mà không theo đuổi nổi người ta, chưa gì đã tuyên bố người ta là bạn gái mình khắp nơi, mặt cậu làm bằng tường thành hả, tôi khinh thường cậu đấy.”