111 nghe thế thì lập tức thuật lại cho Tư Thiên, sau đó mới trả lời Thịnh Khanh.
“Làm gì có, từ đầu tới đuôi anh ta chỉ yêu một mình cô thôi.” 111 không biết đã học theo giọng điệu của 001 từ lúc nào.
Cái tốt không học lại đi học cái xấu…
Không đúng, 001 cũng chẳng có cái gì tốt.
“Chính 001 nói với tôi tình cảm giữa Tư Thiên và Thịnh Khanh không như tôi tưởng tượng, còn nói một người thì yêu chơi, người còn lại thì nhầm lẫn coi lòng cảm kích trở thành tình yêu.” Thịnh Khanh cau mày nói.
“Nó lừa cô đấy.”
Thịnh Khanh: “…” 001 này được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, dám làm giả tình báo.
Hại cô lo lắng hãi hùng lâu như vậy.
Đương nhiên lời nói của Thịnh Khanh sẽ được 111 thuật lại nguyên văn từng câu từng chữ với Tư Thiên.
Tư Thiên cũng nghĩ như vậy, anh là người của phái hành động, đêm đó trở về còn thật sự đưa 001 đi bảo trì.
“Em không phát hiện lúc em chụp ảnh rất thích làm động tác này sao?” Tư Thiên ra dấu chữ V giơ lên trước mặt Thịnh Khanh.
“Ừm, đúng vậy nhỉ.” Sắc mặt cô nghiêm trọng, cô đã dùng cái động tác này mười mấy năm rồi.
“Quên đi, nếu em đã không thích thì anh sẽ đổi cách gọi, Thịnh Ngơ Ngác.” Tư Thiên thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp, âm sắc giống như một chiếc loa siêu trầm hấp dẫn.
Đột nhiên, Thịnh Khanh chú ý tới giọng nói của Tư Thiên, trong lúc nhất thời có chút say mê, không phản đối cách gọi của anh.
Lúc này vì bị sắc đẹp mê hoặc, thế nên Thịnh Khanh đã phạm phải một sai lầm khiến cô canh cánh trong lòng rất lâu.
Từ đây, Tư Thiên không có việc gì làm thì sẽ gọi cô như vậy, một lần chính là cả đời.
“Về Nguyệt Lượng Loan với anh nhé?” Tư Thiên hỏi.
“Không được.”
“Chậc.” Tư Thiên có chút bực bội kéo kéo cổ áo hoodie, để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn.
Thịnh Khanh yên lặng dời mắt, kiên định với lựa chọn của mình.
Trong lòng mặc niệm: Sắc tức là không, không tức là sắc…
Cô dùng hành động thực tế để chứng minh rằng mình hoàn toàn có thể chống cự lại sức quyến rũ của Tư Thiên.
Vì thế Thịnh Khanh đổi sang đọc bảng cửu chương.
Một nhân một là một, một nhân hai là hai, một nhân ba là ba…
Thịnh Khanh chống cự, còn Tư Thiên ngồi bên cạnh cô lại có chút tiếc nuối.
Rõ ràng biểu cảm đã buông lỏng, nhưng tại sao vẫn không chịu chứ?
Anh yên lặng hồi tưởng cách ăn mặc của Thịnh Đình An.
Vì đến thăm mộ nên Thịnh Đình An mặc đồ màu trắng, quả thật trông dễ chịu thoải mái hơn so với màu đen.
Xem ra phải nhanh chóng thay đổi đống quần áo màu đen trong tủ…
Thịnh Khanh không về nhà thì phải nghĩ cách tìm ra thứ gì đó giữ chân cô lại.
Tư Thiên nhớ rõ Thịnh Khanh rất yêu chó mèo, trước kia nhàn rỗi không có gì làm thì nơi cô thường đặt chân đến nhất chính là cà phê mèo.
Xem ra là do 111 quá xấu, không đủ đẹp, nên mua giống mèo nào đây…
Mèo Anh 111 giá trị nhan sắc cao chót vót: “…” Không còn gì để nói.
Thịnh Khanh về đến nhà, vốn dĩ cho rằng đoạn cốt truyện Quý Thanh Thanh bị mất trí nhớ sẽ vì cô nhúng tay mà thay đổi, nhưng không ngờ cô ấy vẫn mất trí nhớ.
Lần này nguyên nhân không phải do bị đẩy xuống, mà là bởi vì bị Tư Bắc Xuyên hạ thuốc mới dẫn tới kết quả này.
Thịnh Khanh nhìn tin nhắn Thịnh Đình An gửi tới, đột nhiên cảm thấy không nói nên lời.
Sau đó lại nghĩ thông suốt.
OK, fine.
Quy tắc của thế giới ngang ngược vô lý như vậy đấy, tuyến tình cảm là chủ, khoa học chân lý là phụ, tất cả đều phải nhường đường cho tuyến tình cảm của Thịnh Đình An và Quý Thanh Thanh.
Thịnh Khanh ngồi vào bàn học, một tay chống đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Không hiểu sao Tư Thiên lại trở thành gia sư của cô, vì thế không thể nào giở trò lôi Tư Bắc Xuyên đến trước mặt Thịnh Đình An, thế nên anh ta đã bị Thịnh Đình An ném tới cục cảnh sát.
Thịnh Đình An trực tiếp phá hủy một chi nhánh của anh ta, tiếp theo bắt đầu triển khai cảnh Tư Thiên và Tư Bắc Xuyên tranh đoạt.
Ngày hôm sau, Tư Thiên đúng giờ tới nhà họ Thịnh.
Thịnh Khanh co người trên ghế, hai tay ôm đầu gối, tựa đầu vào cánh tay nghe Tư Thiên giảng bài.
Hôm nay anh ăn mặc rất bình thường, chỉ là thay đổi quần áo tông màu ấm, nhưng thoạt nhìn trạng thái tinh thần không tốt lắm, đáy mắt có quầng thâm nhợt nhạt, hình như là phải thức đêm.
Thịnh Khanh ở bên cạnh khó khăn giải đề, rối rắm quay đầu lại, nhìn thấy Tư Thiên một tay chống đầu, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lông mi của anh vừa cong vừa dài, một khi nhắm mắt lại, cả người giống như trở nên mềm nhũn, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta muốn cẩn thận thương yêu một phen.
Không biết vì sao Thịnh Khanh lại có loại suy nghĩ này, cô lắc đầu gạt bỏ chúng, bỏ qua vấn đề này rồi tiếp tục giải đề.
Lúc này, 111 đang được nuôi thả cũng lắc lắc đầu.
Đêm qua chủ nhân trở về nó mới ý thức được mình sắp sửa gặp phải chuyện gì.
Tối hôm qua ——
“Chủ nhân, ngày mai người phải đến nhà họ Thịnh dạy Thịnh Khanh học đó, người đã chuẩn bị bài chưa?” 111 ngoan ngoãn ngồi dưới đất, nhìn Tư Thiên đang bận rộn thu dọn tủ quần áo.