• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đến khi quay về hắn không thấy kẻ lang thang đâu nữa, đồng thời mấy ngày liên tiếp cậu cũng chưa xuất hiện.

Phòng trên tầng ngoài có thêm một cái cầu thang nhỏ, không khác gì nhiều so với thiết kế trong tòa nhà kiểu cũ này. Tọa bắc hướng nam chưa đến năm mươi mét vuông, hình thức đẹp có ban công nhỏ. Hai gian phòng ngủ, gian nhỏ hướng bắc, quay mặt ra đường, ngoài hai tủ cũ để đựng đồ còn có một bàn thờ ông Quan. Căn phòng hướng nam rất rộng nhưng trống không, chỉ có một cái giường, một cái bàn và một cái ghế dựa, thêm một cái tủ TV. Đồ dùng trong nhà đều là chất liệu tốt, bên trên còn khắc hoa văn, thoạt nhìn đã lâu năm rồi. Ở giữa hai gian phòng ngủ là nhà vệ sinh, bên trong còn lắp bồn tắm đời cũ.

Trên đời này, người đáng thương muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, không thương xót nổi. Nhạc Phương Chích nghĩ. Đi cũng tốt, đi rồi mọi người đều được yên tĩnh.

Kẻ lang thang vẫn ngồi dưới lều tránh mưa, quấn chặt chiếc áo khoác cũ.

Cùng lắm thì nhặt cậu ta về, đúng lúc trong quán thiếu người làm. Vừa nảy ra suy nghĩ này, Nhạc Phương Chích lại không khỏi bắt đầu chậc lưỡi. Có rất nhiều chuyện, nó không dễ dàng như mặt ngoài. Hắn họ Nhạc nếu là một phú hào không có việc gì, nhặt một kẻ đáng thương, xem như là làm việc thiện tích đức. Vấn đề là hắn có phải đâu.

Nào ngờ không biết từ lúc nào kẻ lang thang bắt đầu trốn dưới lều tránh mưa của hắn, hù dọa láng giềng mua màn thầu.

Nuôi không sống thì nuôi không sống thôi. Dù sao bây giờ là một người ăn no, cả nhà không đói bụng mà.

Tài xế giao bột họ Quan, khoảng bốn mươi tuổi, mặt vuông tai to, màu da đen bóng. Một tuần chú đến giao một chuyến hàng, là người quen cũ với Nhạc Phương Chích. Xe tải lớn từ nhà máy gia công lương thực ở phía bắc lái đến trong đêm, dọc đường phải giao mấy nơi, phố Cát Tường này là một trạm. Xe không vào trong hẻm, chỉ dừng ở đầu phố. Tài xế Quan xuống xe đi vệ sinh, tùy ý gật đầu một cái với Nhạc Phương Chích, ném chìa khóa tới: “Cậu tự vác lên đi.”

Nhạc Phương Chích bận trong bận ngoài. Phải chuẩn bị nguyên liệu ngày mai cần dùng, phải nấu cơm ăn, sau đó kiểm tra điện nước khí gas, mới có thể lên tầng nghỉ ngơi.

Nhạc Phương Chích đùa cợt nói: “Anh tự nói chính mình đúng không.”

Chương 02

Phòng trên tầng ngoài có thêm một cái cầu thang nhỏ, không khác gì nhiều so với thiết kế trong tòa nhà kiểu cũ này. Tọa bắc hướng nam chưa đến năm mươi mét vuông, hình thức đẹp có ban công nhỏ. Hai gian phòng ngủ, gian nhỏ hướng bắc, quay mặt ra đường, ngoài hai tủ cũ để đựng đồ còn có một bàn thờ ông Quan. Căn phòng hướng nam rất rộng nhưng trống không, chỉ có một cái giường, một cái bàn và một cái ghế dựa, thêm một cái tủ TV. Đồ dùng trong nhà đều là chất liệu tốt, bên trên còn khắc hoa văn, thoạt nhìn đã lâu năm rồi. Ở giữa hai gian phòng ngủ là nhà vệ sinh, bên trong còn lắp bồn tắm đời cũ.

Nhạc Phương Chích quen việc dễ làm bắt đầu dỡ hàng. Một túi bột hai lăm cân, mười túi một lô, gỡ xuống xếp lên xe đẩy nhỏ, đẩy vào nhà kho ở trong quán. Vào kho cũng không thể tùy tiện ném đồ là xong việc, phải xách lên đặt vào từng tầng giá, tuyệt đối không thể ném xuống đất, nếu không bên dưới đáy sẽ bị ẩm. Một lô lương thực đưa tới lần trước chưa dùng hết phải để sang bên cạnh, đến lúc đó dùng trước, nếu không tích góp mãi sẽ bị đóng bụi.

“Ha, con người ấy mà. Chú quan tâm nó một lần, thì khó đảm bảo không có lần hai, lần ba. Về sau coi chừng người này ỷ lại chú. Tốt nhất là mặc kệ ngay từ đầu, dính vào rồi chẳng phải tìm phiền toái cho mình à.”

Nhưng thứ này đều là chủ nhà cũ để lại, Nhạc Phương Chích không đụng vào. Hắn lười để bụng những việc vặt này, có thể sống tạm. Có phòng ngủ phòng, có giường ngủ giường, không có phòng và giường thì ngủ ngoài đường cái cũng chẳng sao. Có thể nói là một người khá giỏi chịu đựng.

Tài xế Quan cau mày nói: “Có thằng đần tới, sợ đụng đổ lồng hấp của chú.”

Nhưng chuyển đến đây làm ăn được hai năm, bây giờ hắn khá hài lòng về căn nhà này, nhất là cái bồn tắm lớn kia. Mệt mỏi cả ngày, xả nước nóng xong đi vào nằm một lát, thư giãn lại thoải mái.

Lão Phú hút một ngụm mì trong canh: “Tôi nói này, chú nghĩ cho kỹ.”

Trong một ngày có hai khung giờ ông chủ của cửa hàng lương khô này có thể nghỉ xả hơi: một là vào buổi chiều, hai là buổi tối trước khi đi ngủ. Ngâm nước nóng, tính toán thu nhập trong ngày, sau đó sẽ xem TV, hoặc là nghe phát thanh, lên mạng… tóm lại không câu nệ làm gì, rất tự do.

Mở quán bán thức ăn khô, lượng lương thực phải dùng rất lớn. Một túi bột mì ước chừng không làm được bốn lồng màn thầu. Bình thường một ngày như thế nào hắn cũng phải dùng hết hơn mười túi, trước ngày lễ tết, con số này sẽ tăng gấp đôi. Ngoài bột mì, còn có bột bắp và bột cám, đậu đỏ và đường trắng. Những thứ này đều được hắn liên hệ với người ta, rồi đưa đến thường xuyên.

Mặc quần áo đi ra ngoài, gió bấc cuốn theo hạt tuyết đập thẳng vào mặt. Nhạc Phương Chích rùng mình một cái, ngay sau đó trái tim chợt nặng nề. Hắn quay đầu đi, nhìn thấy kẻ lang thang ngã trên mặt đất phía sau thùng xe, áo khoác cũ chỉ khoác lỏng lẻo bên trên.

Cuối cùng khoảng hơn chín giờ bắt đầu ngủ gật, cũng gần đến giờ nên ngủ rồi. Trước khi tắt đèn hắn thình lình liếc mắt, mới phát hiện chậu hoa trên bệ cửa sổ kia đã trụi lủi. Nhạc Phương Chích nhìn một lát, cảm thấy chắc là không cứu sống nổi nên tiện tay ném cả hoa cả chậu vào thùng rác.

Tháng Mười, bình minh đến trễ, thời gian này bầu trời vẫn tối om, không khí lạnh và hanh khô. Trên đường không có người đi đường nào, nhưng thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh của xe tải, từ huyện khác hoặc là vùng ngoại ô tới đây, đưa rau quả theo mùa đến chợ sáng. Nơi xa cũng có vài cửa hàng mở cửa, đều là một vài quán điểm tâm sáng, dậy sớm kiếm tiền giống như Nhạc Phương Chích.

Nhạc Phương Chích bận trong bận ngoài. Phải chuẩn bị nguyên liệu ngày mai cần dùng, phải nấu cơm ăn, sau đó kiểm tra điện nước khí gas, mới có thể lên tầng nghỉ ngơi.

Lúc trước bà bán hoa một hai muốn tặng hắn cái này, nói rằng tên nó là dành dành gì đó, hoa ở miền nam. Khi đó rất được người ta thích, bông hoa to trắng tinh thơm ngào ngạt, khiến hắn nhớ đến màn thầu trắng và đám mây trên trời.

Cuối cùng kẻ lang thang cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy, giống như chó con. Cậu a một tiếng.

Cất xong khoảng một trăm túi lương thực, tài xế Quan ở bên ngoài gọi: “Ê, ê, sang bên kia, đừng đứng đây!”

Không ngờ lọt vào trong tay hắn đã bắt đầu rụng lá. Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, Nhạc Phương Chích sống ba mươi năm, ngoài nuôi sống bản thân ra hắn chưa bao giờ nuôi sống được những cái khác.

“Có sao cũng muộn rồi.” Tài xế Quan tỏ vẻ từng thấy việc đời: “Tôi nói chú hay, bây giờ lòng người đều xấu. Huyện lị chúng ta ở đâu có, từ nơi nào đó của vùng khác đến đây đấy, nuôi mấy tên điên không điên ngu không ngu, chuyên môn ăn vạ trên đường đất. Xe chú đang lái đàng hoàng, đầu kia không biết nó từ cái xó xỉnh nào lao ra, tránh cũng tránh không kịp. Bị thương chết rồi, hừ, chờ đó mà đền tiền đi.”

Nuôi không sống thì nuôi không sống thôi. Dù sao bây giờ là một người ăn no, cả nhà không đói bụng mà.

Nhạc Phương Chích sao có thể không biết gã có ý gì. Có điều hắn vẫn đúng lý hợp tình hỏi ngược lại: “Cho cậu ta cái áo cũ thôi mà, có gì nghĩ kỹ với không kỹ.”

Hắn ngáp một cái, nhắm mắt lại lăn ra ngủ.

Hắn vô thức nhìn lướt qua phía lều tránh mưa. Kẻ lang thang co quắp sau xe máy của hắn, chẳng có chút sức sống nào.

Bốn giờ ba mươi sáng, Nhạc Phương Chích thức dậy như ngày thường, dọn dẹp chuẩn bị làm việc. Vừa mở cửa ra, không khí lạnh bên ngoài đã tràn vào.

Thời gian sáng sớm eo hẹp nhất, chỉ có thể hấp màn thầu. Bởi vì màn thầu được làm bằng máy, cuối cùng từng nắm bột mì rơi ra từng cái ở lối ra, nhặt chúng và xếp vào lồng là được.

Hắn nhìn kẻ lang thang một lát, cuối cùng vẫn hơi không đành lòng, quay lên tàng lục tung một hồi, lục được cái áo khoác cũ. Lại tìm cái cốc nước to, rót đầy một cốc nước ấm. Đến khi hắn quay lại cửa quán, phát hiện kẻ lang thang vẫn duy trì tư thế kia ngồi bên bếp. Nhạc Phương Chích đưa đồ tới: “Cậu mặc quần áo trước đi, tay cầm cái này ủ, khát thì uống hai ngụm. Đừng đứng ở bên bếp, để cậu bị hỏng hay đụng vào cậu, tôi khó mà nói rõ ràng được.”

Hắn vô thức nhìn lướt qua phía lều tránh mưa. Kẻ lang thang co quắp sau xe máy của hắn, chẳng có chút sức sống nào.

“Tôi nói sao cái áo khoác cũ trên người nó trông quen thế.” Lão Phú cắn một miếng màn thầu hai loại bột, nói không rõ ràng: “Hóa ra là của chú.”

Bố tiên sư. Trái tim Nhạc Phương Chích hơi chìm xuống. Chẳng lẽ chết ở cửa nhà mình rồi. Hắn khoác áo đi ra ngoài, chưa đến gần, kẻ lang thang đã mở mắt ra – vẫn là dáng vẻ mê man ngu đần kia.

Lúc trước bà bán hoa một hai muốn tặng hắn cái này, nói rằng tên nó là dành dành gì đó, hoa ở miền nam. Khi đó rất được người ta thích, bông hoa to trắng tinh thơm ngào ngạt, khiến hắn nhớ đến màn thầu trắng và đám mây trên trời.

À, chưa chết. Bước chân Nhạc Phương Chích dừng lại, xoay người quay về.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, chỉ chờ bắt đầu có tuyết rơi, trên đường sẽ khó có vật sống. Người không nhà để về cũng giống vậy.

Nhạc Phương Chích hiếm khi thở dài, đột nhiên nhớ đến năm ngoái. Lúc vào đông năm ngoái, hắn nhặt được một con chó nhỏ. Ngày đầu tiên ranh con kia đã cắn hắn, làm hại hắn chạy đi tiêm, tốn mất mấy ngàn. Về sau lại rất ngoan, biết Nhạc Phương Chích đối xử tốt với nó, mà không biết làm sao đoán chừng là bẩm sinh sức khỏe yếu, nuôi hai tháng ốm bốn năm bận. Đợt đó Nhạc Phương Chích dẫn nó đi vào đi ra bệnh viện thú cưng, cuối cùng cũng không thể giữ nó lại. Hai tháng sau, hắn lại nhặt được một con mèo con, cũng có kết cục giống vậy.

Tháng Mười, bình minh đến trễ, thời gian này bầu trời vẫn tối om, không khí lạnh và hanh khô. Trên đường không có người đi đường nào, nhưng thỉnh thoảng có thể nghe thấy âm thanh của xe tải, từ huyện khác hoặc là vùng ngoại ô tới đây, đưa rau quả theo mùa đến chợ sáng. Nơi xa cũng có vài cửa hàng mở cửa, đều là một vài quán điểm tâm sáng, dậy sớm kiếm tiền giống như Nhạc Phương Chích.

Không ngờ lọt vào trong tay hắn đã bắt đầu rụng lá. Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, Nhạc Phương Chích sống ba mươi năm, ngoài nuôi sống bản thân ra hắn chưa bao giờ nuôi sống được những cái khác.

Nào ngờ không biết từ lúc nào kẻ lang thang bắt đầu trốn dưới lều tránh mưa của hắn, hù dọa láng giềng mua màn thầu.

Thời gian sáng sớm eo hẹp nhất, chỉ có thể hấp màn thầu. Bởi vì màn thầu được làm bằng máy, cuối cùng từng nắm bột mì rơi ra từng cái ở lối ra, nhặt chúng và xếp vào lồng là được.

Nhạc Phương Chích lau mồ hôi trên mặt một cái: “Sao đấy?”

Hai cái bàn bếp lò ở lối vào quán nhanh chóng xếp lồng hấp lên cao.

Từ trước đến nay hắn rất cẩn thận về mấy chuyện này. Người đến mua màn thầu đều là khách quen cũ, năm này tháng nọ ăn cùng một quán. Đồ ăn dù là có tí xíu khác thường, cũng không lừa được đầu lưỡi của người ta. Buôn bán muốn làm lâu dài, chỉ dựa vào những việc nhỏ không đáng kể này.

Nhạc Phương Chích vào trong ra ngoài bận rộn hơn nửa ngày, đến khi có thể thở lấy hơi, xe tải đưa bột mì cũng đến rồi.

Hai cái bàn bếp lò ở lối vào quán nhanh chóng xếp lồng hấp lên cao.

Ăn cơm tối trong quán của Lão Phú xong, hắn xách theo một túi dê miễn phí trở về.

Mở quán bán thức ăn khô, lượng lương thực phải dùng rất lớn. Một túi bột mì ước chừng không làm được bốn lồng màn thầu. Bình thường một ngày như thế nào hắn cũng phải dùng hết hơn mười túi, trước ngày lễ tết, con số này sẽ tăng gấp đôi. Ngoài bột mì, còn có bột bắp và bột cám, đậu đỏ và đường trắng. Những thứ này đều được hắn liên hệ với người ta, rồi đưa đến thường xuyên.

Nhạc Phương Chích cực kỳ phiền muộn, thầm nói thằng này không chỉ vừa điên vừa ngốc, sợ rằng còn bị câm. Thế nên hắn đành phải cưỡng ép phủ áo khoác lên cho cậu, lại nhét cốc nước ấm vào trong tay cậu.

Tài xế giao bột họ Quan, khoảng bốn mươi tuổi, mặt vuông tai to, màu da đen bóng. Một tuần chú đến giao một chuyến hàng, là người quen cũ với Nhạc Phương Chích. Xe tải lớn từ nhà máy gia công lương thực ở phía bắc lái đến trong đêm, dọc đường phải giao mấy nơi, phố Cát Tường này là một trạm. Xe không vào trong hẻm, chỉ dừng ở đầu phố. Tài xế Quan xuống xe đi vệ sinh, tùy ý gật đầu một cái với Nhạc Phương Chích, ném chìa khóa tới: “Cậu tự vác lên đi.”

Trên đời này, người đáng thương muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu, không thương xót nổi. Nhạc Phương Chích nghĩ. Đi cũng tốt, đi rồi mọi người đều được yên tĩnh.

Nhạc Phương Chích quen việc dễ làm bắt đầu dỡ hàng. Một túi bột hai lăm cân, mười túi một lô, gỡ xuống xếp lên xe đẩy nhỏ, đẩy vào nhà kho ở trong quán. Vào kho cũng không thể tùy tiện ném đồ là xong việc, phải xách lên đặt vào từng tầng giá, tuyệt đối không thể ném xuống đất, nếu không bên dưới đáy sẽ bị ẩm. Một lô lương thực đưa tới lần trước chưa dùng hết phải để sang bên cạnh, đến lúc đó dùng trước, nếu không tích góp mãi sẽ bị đóng bụi.

Từ trước đến nay hắn rất cẩn thận về mấy chuyện này. Người đến mua màn thầu đều là khách quen cũ, năm này tháng nọ ăn cùng một quán. Đồ ăn dù là có tí xíu khác thường, cũng không lừa được đầu lưỡi của người ta. Buôn bán muốn làm lâu dài, chỉ dựa vào những việc nhỏ không đáng kể này.

Nhưng thứ này đều là chủ nhà cũ để lại, Nhạc Phương Chích không đụng vào. Hắn lười để bụng những việc vặt này, có thể sống tạm. Có phòng ngủ phòng, có giường ngủ giường, không có phòng và giường thì ngủ ngoài đường cái cũng chẳng sao. Có thể nói là một người khá giỏi chịu đựng.

Thật ra Nhạc Phương Chích cũng từng nghe chuyện này. Có báo cảnh sát hay không, cũng không tránh đượcviệc đền tiền, chỉ là vấn đề đền bao nhiêu tiền. Nên cũng không tỏ ra kinh ngạc bao nhiêu: “Không đến mức đó. Em rót cho anh ít trà nóng mang đi, trà ngon.”

Cất xong khoảng một trăm túi lương thực, tài xế Quan ở bên ngoài gọi: “Ê, ê, sang bên kia, đừng đứng đây!”

Nhạc Phương Chích vớt viên thịt trong canh rau chân vịt, không nói gì.

Nhạc Phương Chích lau mồ hôi trên mặt một cái: “Sao đấy?”

Cậu thấy ai cũng sợ, ngược lại không sợ tôi. Nhạc Phương Chích tự nhủ trong lòng: Mả mẹ, bây giờ tôi không đủ hung dữ hay làm sao. Sau đó nhớ đến hậu quả quát tháo trước kia, tự giễu cười một tiếng. Không dữ thì không dữ thôi. Sống một cách hèn nhát, cuộc sống sẽ bình an hơn.

Tài xế Quan cau mày nói: “Có thằng đần tới, sợ đụng đổ lồng hấp của chú.”

Cuối cùng khoảng hơn chín giờ bắt đầu ngủ gật, cũng gần đến giờ nên ngủ rồi. Trước khi tắt đèn hắn thình lình liếc mắt, mới phát hiện chậu hoa trên bệ cửa sổ kia đã trụi lủi. Nhạc Phương Chích nhìn một lát, cảm thấy chắc là không cứu sống nổi nên tiện tay ném cả hoa cả chậu vào thùng rác.

Kẻ lang thang đã trốn vào sau xe máy, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc rối đang run rẩy.

Nhạc Phương Chích liếc qua: “Không sao.”

“Có sao cũng muộn rồi.” Tài xế Quan tỏ vẻ từng thấy việc đời: “Tôi nói chú hay, bây giờ lòng người đều xấu. Huyện lị chúng ta ở đâu có, từ nơi nào đó của vùng khác đến đây đấy, nuôi mấy tên điên không điên ngu không ngu, chuyên môn ăn vạ trên đường đất. Xe chú đang lái đàng hoàng, đầu kia không biết nó từ cái xó xỉnh nào lao ra, tránh cũng tránh không kịp. Bị thương chết rồi, hừ, chờ đó mà đền tiền đi.”

Nhạc Phương Chích vào trong ra ngoài bận rộn hơn nửa ngày, đến khi có thể thở lấy hơi, xe tải đưa bột mì cũng đến rồi.

Thật ra Nhạc Phương Chích cũng từng nghe chuyện này. Có báo cảnh sát hay không, cũng không tránh đượcviệc đền tiền, chỉ là vấn đề đền bao nhiêu tiền. Nên cũng không tỏ ra kinh ngạc bao nhiêu: “Không đến mức đó. Em rót cho anh ít trà nóng mang đi, trà ngon.”

Lão Phú chưa đến bốn mươi, là gã đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ bóng bẩy, tóc rụng hết chỉ còn lại đỉnh đầu có thể làm bóng đèn. Gã mở một quán lẩu trên phố Cát Tường, ngày thường lấy việc đùa giỡn bà chủ tiệm cắt tóc bên cạnh làm vui, luôn có quan hệ tốt với Nhạc Phương Chích. Trước kia phía nam phố Cát Tường có cô gái bị gia đình ngược đãi, trong lúc vô tình chạy vào quán của gã một lần, gã nấu cho người ta một bát thịt dê. Về sau cô gái kia thỉnh thoảng sẽ đúng lý hợp tình tới đây ăn chùa.

Rót trà xong, lại nhét bao thuốc, xem như tiễn tài xế Quan.

Nhạc Phương Chích quay đầu, phát hiện kẻ lang thang kia lại chui ra khỏi lều tránh mưa không biết từ lúc nào, đang ngồi xổm bên bếp. Nhạc Phương Chích vừa suy nghĩ đã hiểu ra, bên bếp ấm áp.

Cậu thấy ai cũng sợ, ngược lại không sợ tôi. Nhạc Phương Chích tự nhủ trong lòng: Mả mẹ, bây giờ tôi không đủ hung dữ hay làm sao. Sau đó nhớ đến hậu quả quát tháo trước kia, tự giễu cười một tiếng. Không dữ thì không dữ thôi. Sống một cách hèn nhát, cuộc sống sẽ bình an hơn.

Nhưng chuyển đến đây làm ăn được hai năm, bây giờ hắn khá hài lòng về căn nhà này, nhất là cái bồn tắm lớn kia. Mệt mỏi cả ngày, xả nước nóng xong đi vào nằm một lát, thư giãn lại thoải mái.

Vấn đề có lẽ nằm ở đây. Hắn nghĩ. Cũng bởi vì quá quý giá, cho nên trở nên phiền phức. Huống chi đó lại không phải là người bình thường.

Hắn nhìn kẻ lang thang một lát, cuối cùng vẫn hơi không đành lòng, quay lên tàng lục tung một hồi, lục được cái áo khoác cũ. Lại tìm cái cốc nước to, rót đầy một cốc nước ấm. Đến khi hắn quay lại cửa quán, phát hiện kẻ lang thang vẫn duy trì tư thế kia ngồi bên bếp. Nhạc Phương Chích đưa đồ tới: “Cậu mặc quần áo trước đi, tay cầm cái này ủ, khát thì uống hai ngụm. Đừng đứng ở bên bếp, để cậu bị hỏng hay đụng vào cậu, tôi khó mà nói rõ ràng được.”

Kẻ lang thang cúi đầu, không nhận, trong miệng lẩm bẩm, nhưng không có âm thanh.

Nhạc Phương Chích cực kỳ phiền muộn, thầm nói thằng này không chỉ vừa điên vừa ngốc, sợ rằng còn bị câm. Thế nên hắn đành phải cưỡng ép phủ áo khoác lên cho cậu, lại nhét cốc nước ấm vào trong tay cậu.

Nhạc Phương Chích nhìn cậu chốc lát, cuối cùng vẫn lặng lẽ vào nhà, khóa cửa lại giống thường ngày.

Cuối cùng kẻ lang thang cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy, giống như chó con. Cậu a một tiếng.

Lão Phú không để ý tới lời chế nhạo của hắn, lại nhắc nhở: “Nhìn kiểu này sắp vào đông rồi.”

Nhạc Phương Chích bị cậu nhìn mà trong lòng không nói ra được là cảm xúc gì, nên đành phải duỗi tay đuổi cậu đi: “Đi đi, quay về dưới lều tránh mưa, lát nữa màn thầu chín sẽ lấy cho cậu hai cái.”

Trong một ngày có hai khung giờ ông chủ của cửa hàng lương khô này có thể nghỉ xả hơi: một là vào buổi chiều, hai là buổi tối trước khi đi ngủ. Ngâm nước nóng, tính toán thu nhập trong ngày, sau đó sẽ xem TV, hoặc là nghe phát thanh, lên mạng… tóm lại không câu nệ làm gì, rất tự do.

“Tôi nói sao cái áo khoác cũ trên người nó trông quen thế.” Lão Phú cắn một miếng màn thầu hai loại bột, nói không rõ ràng: “Hóa ra là của chú.”

Nhạc Phương Chích vớt viên thịt trong canh rau chân vịt, không nói gì.

Lão Phú hút một ngụm mì trong canh: “Tôi nói này, chú nghĩ cho kỹ.”

Hắn ngáp một cái, nhắm mắt lại lăn ra ngủ.

Nhạc Phương Chích sao có thể không biết gã có ý gì. Có điều hắn vẫn đúng lý hợp tình hỏi ngược lại: “Cho cậu ta cái áo cũ thôi mà, có gì nghĩ kỹ với không kỹ.”

“Ha, con người ấy mà. Chú quan tâm nó một lần, thì khó đảm bảo không có lần hai, lần ba. Về sau coi chừng người này ỷ lại chú. Tốt nhất là mặc kệ ngay từ đầu, dính vào rồi chẳng phải tìm phiền toái cho mình à.”

Nhạc Phương Chích đùa cợt nói: “Anh tự nói chính mình đúng không.”

Lão Phú chưa đến bốn mươi, là gã đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ bóng bẩy, tóc rụng hết chỉ còn lại đỉnh đầu có thể làm bóng đèn. Gã mở một quán lẩu trên phố Cát Tường, ngày thường lấy việc đùa giỡn bà chủ tiệm cắt tóc bên cạnh làm vui, luôn có quan hệ tốt với Nhạc Phương Chích. Trước kia phía nam phố Cát Tường có cô gái bị gia đình ngược đãi, trong lúc vô tình chạy vào quán của gã một lần, gã nấu cho người ta một bát thịt dê. Về sau cô gái kia thỉnh thoảng sẽ đúng lý hợp tình tới đây ăn chùa.

Trên mặt đất gần đầu cậu, có một vũng chất lỏng màu rỉ sắt.

Lão Phú không để ý tới lời chế nhạo của hắn, lại nhắc nhở: “Nhìn kiểu này sắp vào đông rồi.”

Thời tiết càng ngày càng lạnh, chỉ chờ bắt đầu có tuyết rơi, trên đường sẽ khó có vật sống. Người không nhà để về cũng giống vậy.

Cùng lắm thì nhặt cậu ta về, đúng lúc trong quán thiếu người làm. Vừa nảy ra suy nghĩ này, Nhạc Phương Chích lại không khỏi bắt đầu chậc lưỡi. Có rất nhiều chuyện, nó không dễ dàng như mặt ngoài. Hắn họ Nhạc nếu là một phú hào không có việc gì, nhặt một kẻ đáng thương, xem như là làm việc thiện tích đức. Vấn đề là hắn có phải đâu.

Bố tiên sư. Trái tim Nhạc Phương Chích hơi chìm xuống. Chẳng lẽ chết ở cửa nhà mình rồi. Hắn khoác áo đi ra ngoài, chưa đến gần, kẻ lang thang đã mở mắt ra – vẫn là dáng vẻ mê man ngu đần kia.

Nhạc Phương Chích hiếm khi thở dài, đột nhiên nhớ đến năm ngoái. Lúc vào đông năm ngoái, hắn nhặt được một con chó nhỏ. Ngày đầu tiên ranh con kia đã cắn hắn, làm hại hắn chạy đi tiêm, tốn mất mấy ngàn. Về sau lại rất ngoan, biết Nhạc Phương Chích đối xử tốt với nó, mà không biết làm sao đoán chừng là bẩm sinh sức khỏe yếu, nuôi hai tháng ốm bốn năm bận. Đợt đó Nhạc Phương Chích dẫn nó đi vào đi ra bệnh viện thú cưng, cuối cùng cũng không thể giữ nó lại. Hai tháng sau, hắn lại nhặt được một con mèo con, cũng có kết cục giống vậy.

Bốn giờ ba mươi sáng, Nhạc Phương Chích thức dậy như ngày thường, dọn dẹp chuẩn bị làm việc. Vừa mở cửa ra, không khí lạnh bên ngoài đã tràn vào.

Nhạc Phương Chích liếc qua: “Không sao.”

Mèo con chó con đều nhặt được, người sao lại không nhặt được. Nhạc Phương Chích không đầu không đuôi nghĩ. Mạng của người kia dù sao cũng quý giá hơn mạng của gia súc nhiều chứ.

Vấn đề có lẽ nằm ở đây. Hắn nghĩ. Cũng bởi vì quá quý giá, cho nên trở nên phiền phức. Huống chi đó lại không phải là người bình thường.

Ăn cơm tối trong quán của Lão Phú xong, hắn xách theo một túi dê miễn phí trở về.

À, chưa chết. Bước chân Nhạc Phương Chích dừng lại, xoay người quay về.

Kẻ lang thang vẫn ngồi dưới lều tránh mưa, quấn chặt chiếc áo khoác cũ.

Nhạc Phương Chích nhìn cậu chốc lát, cuối cùng vẫn lặng lẽ vào nhà, khóa cửa lại giống thường ngày.

Đêm hôm nay hắn ngủ không yên. Trong mơ hắn xách màn thầu và nắp nồi ẩu đả với người ta, bàn ghế cùng bay lên.

Bốn giờ ba mươi, Nhạc Phương Chích bị đánh thức đúng giờ bởi đồng hồ báo thức. Hắn ngáp một cái, cảm thấy bầu trời bên ngoài hình như hơi tối.

Mặc quần áo đi ra ngoài, gió bấc cuốn theo hạt tuyết đập thẳng vào mặt. Nhạc Phương Chích rùng mình một cái, ngay sau đó trái tim chợt nặng nề. Hắn quay đầu đi, nhìn thấy kẻ lang thang ngã trên mặt đất phía sau thùng xe, áo khoác cũ chỉ khoác lỏng lẻo bên trên.

Trên mặt đất gần đầu cậu, có một vũng chất lỏng màu rỉ sắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK