Nhạc Phương Chích vỗ về cậu: “Chưa đến lúc mọc mầm đã ăn hết rồi. Những củ trước đó là mùa đông còn thừa, để lâu quá. Được rồi, đừng buồn nữa, chúng ta đi mua bánh bao nhé.”
Bản thân Nhạc Phương Chích bán lương khô cũng nào cũng thích lấy chẵn cho người ta, nhưng hắn sẽ hỏi trước một câu, người ta đồng ý mới lấy. Cho nên chuyện này cũng khó nói ai đúng ai sai, tóm lại mọi người đều chỉ vì cuộc sống. Nhưng Bạch Mặc gặp phải kẻ này tính tình không tốt lắm.
Bạch Mặc gật đầu với hắn, Nhạc Phương Chích biết có nghĩa là chín rồi. Vừa duỗi tay bưng thịt, dưới tầng vang lên giọng Lão Phú: “Đại Nhạc ơi! Chú có nhà không?”
Đâu ngờ gày hôm sau xảy ra một chuyện, chứng minh những lời Lão Phú nói không phải bịa đặt lung tung.
Nhạc Phương Chích không phản ứng y, cầm chìa khóa chạy đi.
Nhạc Phương Chích đáp một tiếng, vội vàng đi xuống tầng: “Đây đây đây, có chuyện gì?” Hắn mở cửa ra.
Nhạc Phương Chích thuận miệng nói: “Vậy đúng lúc ăn cùng luôn đi. Lên tầng là được, Tiểu Mặc đang ở trên đó.”
Bạch Mặc đi mua khoai tây nhưng chỉ mua một củ, chủ sạp không chịu bán cho cậu, cậu cũng không đi, đứng ở đó đòi mua bằng được, khiến người ta phát bực.
Nhạc Phương Chích vội vàng tách người ra, hỏi Bạch Mặc đang đỏ mắt: “Sao vậy em?”
Lão Phú xoa tay: “À còn hành baro không, lấy tôi hai bó.”
Chủ sạp hơi muối mặt, lục mười tệ từ trong túi nhựa ra nhét vào trong tay Nhạc Phương Chích: “Đi đi đi, đừng tới đây làm chậm trễ tôi buôn bán.”
“Cậu ấy không ngốc.” Nhạc Phương Chích cau mày nói: “Không thích nói chuyện thôi.”
Đầu xuân, hành bán trên đường là hành hoa, nhỏ như chiếc đũa, non choẹt. Hành này mùi không nặng, còn có vị ngọt, thích hợp để chấm tương ăn sống hoặc là trộn vào rau trộn, nếu nấu món cá thịt vẫn phải dùng hành già.
Nhạc Phương Chích lấy chìa khóa, định lên mái nhà lấy hành cho Lão Phú. Lúc này cái mũi Lão Phú cựa quậy, ham ăn nói: “Hầm thịt à? Thơm thế, tôi chưa ăn cơm đâu.”
Có một vài người vì tính cách hoặc nguyên nhân gì khác, từ khi sinh ra đã sống vất vả hơn người bình thường. Bạch Mặc hiển nhiên là loại người này.
Nhạc Phương Chích thuận miệng nói: “Vậy đúng lúc ăn cùng luôn đi. Lên tầng là được, Tiểu Mặc đang ở trên đó.”
“Anh nói ai đần đấy?” Nhạc Phương Chích sầm mặt.
Nhạc Phương Chích kéo vai Bạch Mặc, nhỏ giọng bảo: “Chúng ra về đi.”
Vẻ mặt Lão Phú thay đổi, y nói nhỏ: “Chú vẫn chưa nói chuyện kia với nó à?”
Bạch Mặc đáp một tiếng, cởi tạp dề đi ra ngoài.
Nhạc Phương Chích rạo rực: “Hả, chuyện gì. Bọn em nói ra rồi.”
Bạch Mặc bỏ đậu hũ khô thắt nút vào trong thịt kho tàu, trông rất mới mẻ, nhưng ăn thử ngon thật, đậu hũ khô thắt nút thực sự ăn ngon hơn thịt. Nhạc Phương Chích trộm cắn một miếng, vừa bị bỏng liên tục hít hà, vừa không nhịn được liếm môi. Quay đầu thấy Bạch Mặc đang đứng đó chớp mắt, hắn ho nhẹ một tiếng: “Anh nếm xem có ngon không.”
Lão Phú nghi ngờ hắn: “Nói ra rồi là sao?”
Nhạc Phương Chích đáp một tiếng, vội vàng đi xuống tầng: “Đây đây đây, có chuyện gì?” Hắn mở cửa ra.
“Em ấy đồng ý rồi.” Nhạc Phương Chích vui như điên: “Lần này người ta bằng lòng. Không nói nữa, anh lên ngồi đi, em lấy hành cho anh.”
Nhạc Phương Chích xới cơm, đặt bát cơm và tỏi trước mặt y, bệ vệ ngồi xuống: “Ăn đi, khỏi khách sáo với em.”
Lão Phú hơi sốt ruột: “Hóa ra tôi nói nhiều như thế chú lại không nghe lọt tai lấy một chữ à!”
Nhạc Phương Chích cúi người nhìn xuống tầng, Tiểu Tuệ đang bán màn thầu, Tiểu Trịnh đang đứng trước máy làm bánh, còn Bạch Mặc đang làm bánh nhân đậu. Hắn gọi Bạch Mặc: “Tiểu Mặc, đến chợ sáng mua giúp anh ít khoai tây, khoai tây trong nhà không ăn được nữa. À tiện thể mua ít tỏi. Lấy tiền ở chỗ Tiểu Tuệ.”
“Năm hào một cân khoai tây, mày mua một củ, tao còn phải đựng cho mày cái túi nhựa, mọi người phân xử coi, đây không phải chơi xỏ người ta thì là gì.”
Nhạc Phương Chích không phản ứng y, cầm chìa khóa chạy đi.
Bạch Mặc nhanh chóng lắc đầu, có nghĩa là cậu không quên.
Đến khi hắn xách hai bó hành trở về, lên tầng thấy Lão Phú và Bạch Mặc đang ngồi bên cạnh bàn ăn trong bếp mắt to trừng mắt nhỏ.
Nhạc Phương Chích lấy chìa khóa, định lên mái nhà lấy hành cho Lão Phú. Lúc này cái mũi Lão Phú cựa quậy, ham ăn nói: “Hầm thịt à? Thơm thế, tôi chưa ăn cơm đâu.”
Nhạc Phương Chích rửa tay: “Ngẩn người làm gì? Ăn cơm thôi, em xào thêm ít đồ ăn.” Nói xong tìm nắm rau xanh và rửa sạch, lại băm vài tép tỏi, xào rau với tỏi.
Lão Phú nhìn thịt, lại nhìn Bạch Mặc cúi đầu không lên tiếng, trên mặt viết rõ “Muốn ăn nhưng không dám ăn”.
Lão Phú xoa tay: “À còn hành baro không, lấy tôi hai bó.”
Nhạc Phương Chích xới cơm, đặt bát cơm và tỏi trước mặt y, bệ vệ ngồi xuống: “Ăn đi, khỏi khách sáo với em.”
Thịt hầm và canh tối hôm trước còn thừa một ít, buổi sáng Nhạc Phương Chích thu dọn xong, định bụng xào chút cải trắng và khoai tây để ăn. Kết quả vài củ khoai tây thừa trong bao bố đã mọc mầm cả rồi.
Lão Phú nhìn thịt, lại nhìn Bạch Mặc cúi đầu không lên tiếng, trên mặt viết rõ “Muốn ăn nhưng không dám ăn”.
Lão Phú vênh mặt lên với Bạch Mặc nói: “Sao hử, cho anh ăn không được à? Anh đối xử với mày cũng tốt mà, năm đó là ai đón mày từ bệnh viện về, quên rồi?”
“Hừ.” Lão Phú buồn bực nói: “Ai khách sáo với chú?”
Một bữa cơm ăn sạch sành sanh, Lão Phú rất thỏa mãn. Nhạc Phương Chích và y mỗi người xách theo một bó hành baro đi đến quán lẩu, trên đường hơi oán trách: “Anh ăn ít hai miếng thì chết ai, một ít đậu hũ khô thắt nút toàn để anh ăn, Tiểu Mặc chỉ ăn được một miếng!”
“Gì mà bắt được với không bắt được.” Nhạc Phương Chích không thích nghe lời này: “Em đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy cũng đối xử tốt với em, là xong việc. Nghĩ nhiều như thế không thấy mệt à.”
Nhạc Phương Chích gắp thịt cho Bạch Mặc: “Em tự hầm đấy, ăn nhiều vào cho thêm thịt.” Gắp thịt xong, lại lựa sứa trong rau trộn bỏ vào trong bát cậu: “Thử món này đi, giòn lắm.”
Lão Phú nghi ngờ hắn: “Nói ra rồi là sao?”
Bạch Mặc ngượng ngùng nhìn hắn một cái, lại nhìn Lão Phú, cúi đầu bắt đầu ăn một cách nhã nhặn.
Nhạc Phương Chích cảm thấy sau này mình phải chú ý nhiều hơn đến chuyện này. Chịu oan ức ít hơn chút nào hay chút đó, Bạch Mặc tốt như vậy, cuộc sống nên thanh thản và ổn định mới phải.
Nhạc Phương Chích bóc mấy tép tỏi ném vào trong bát cơm của mình, quay đầu thấy Lão Phú vươn đũa về phía nồi đất như quyết đánh đến cùng.
“Hừ.” Lão Phú buồn bực nói: “Ai khách sáo với chú?”
Bạch Mặc nấu ăn luôn không nhiều, ban đầu không đủ ăn, về sau cũng chỉ vừa đủ cho cậu và Nhạc Phương Chích ăn một bữa. Có vẻ như cậu không thích ăn đồ để qua đêm. Hôm nay hầm thịt nên làm nhiều hơn, Nhạc Phương Chích vốn cho rằng đã đủ ăn.
Bạch Mặc ngượng ngùng nhìn hắn một cái, lại nhìn Lão Phú, cúi đầu bắt đầu ăn một cách nhã nhặn.
Lão Phú nhìn mặt hắn một lát, thở dài: “Chú là người phúc hậu. Trông thì tinh ranh, thật ra bụng dạ thật thà. Tôi cứ sợ chú bị thiệt thòi mắc lừa. Nhưng… cũng may cậu ấy có vẻ ngây ngốc. Hai người xem như nồi nào úp vung nấy đi.”
Sự thật chứng minh hắn quá ngây thơ. Lão Phú ăn vào là không ngó ngàng gì nữa, gắp ăn như bay. Cuối cùng đũa hai người suýt gắp nhau trong nồi.
Bạch Mặc nhìn người này, lại nhìn sang người kia, cúi đầu xuống trộm cười.
Bạch Mặc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Em đưa tiền rồi.”
Nhạc Phương Chích cướp được một miếng thịt hầm mềm nhừ, bỏ vào trong bát của Bạch Mặc, cau mày nói với Lão Phú: “Anh dè dặt tí được không.”
“Ăn với chú tôi còn khách sáo gì chứ.”
Lão Phú không hề có cảm giác, tiếp tục cúi đầu ăn nhiều.
“Thịt này do Tiểu Mặc hầm!”
“Ăn với chú tôi còn khách sáo gì chứ.”
Lão Phú vênh mặt lên với Bạch Mặc nói: “Sao hử, cho anh ăn không được à? Anh đối xử với mày cũng tốt mà, năm đó là ai đón mày từ bệnh viện về, quên rồi?”
Bạch Mặc nhanh chóng lắc đầu, có nghĩa là cậu không quên.
Bạch Mặc trộm vét một miếng thịt ba chỉ trong nồi bỏ vào trong bát của Nhạc Phương Chích.
Nhạc Phương Chích thấy thế đạp Lão Phú một phát dưới gầm bàn.
Người kia thấy dáng vẻ cao to của hắn, chỉ có thể càu nhàu nói: “Đúng là đần mà, còn không cho nói…”
Chương 26
Lão Phú không hề có cảm giác, tiếp tục cúi đầu ăn nhiều.
Nhạc Phương Chích rửa tay: “Ngẩn người làm gì? Ăn cơm thôi, em xào thêm ít đồ ăn.” Nói xong tìm nắm rau xanh và rửa sạch, lại băm vài tép tỏi, xào rau với tỏi.
Nghĩ tới đây, Nhạc Phương Chích lại bắt đầu đau lòng.
Bạch Mặc trộm vét một miếng thịt ba chỉ trong nồi bỏ vào trong bát của Nhạc Phương Chích.
Bạch Mặc nhìn người này, lại nhìn sang người kia, cúi đầu xuống trộm cười.
Một bữa cơm ăn sạch sành sanh, Lão Phú rất thỏa mãn. Nhạc Phương Chích và y mỗi người xách theo một bó hành baro đi đến quán lẩu, trên đường hơi oán trách: “Anh ăn ít hai miếng thì chết ai, một ít đậu hũ khô thắt nút toàn để anh ăn, Tiểu Mặc chỉ ăn được một miếng!”
“Chú bảo nó hầm thêm đi.” Đang đi, ánh mắt Lão Phú bỗng trở nên phức tạp: “Tôi thấy lần này chú bị nó bắt được rồi.”
“Gì mà bắt được với không bắt được.” Nhạc Phương Chích không thích nghe lời này: “Em đối xử tốt với cậu ấy, cậu ấy cũng đối xử tốt với em, là xong việc. Nghĩ nhiều như thế không thấy mệt à.”
Lão Phú nhìn mặt hắn một lát, thở dài: “Chú là người phúc hậu. Trông thì tinh ranh, thật ra bụng dạ thật thà. Tôi cứ sợ chú bị thiệt thòi mắc lừa. Nhưng… cũng may cậu ấy có vẻ ngây ngốc. Hai người xem như nồi nào úp vung nấy đi.”
“Cậu ấy không ngốc.” Nhạc Phương Chích cau mày nói: “Không thích nói chuyện thôi.”
Lão Phú bĩu môi, không nói gì nữa.
Bạch Mặc gật đầu với hắn, Nhạc Phương Chích biết có nghĩa là chín rồi. Vừa duỗi tay bưng thịt, dưới tầng vang lên giọng Lão Phú: “Đại Nhạc ơi! Chú có nhà không?”
Đâu ngờ gày hôm sau xảy ra một chuyện, chứng minh những lời Lão Phú nói không phải bịa đặt lung tung.
Thịt hầm và canh tối hôm trước còn thừa một ít, buổi sáng Nhạc Phương Chích thu dọn xong, định bụng xào chút cải trắng và khoai tây để ăn. Kết quả vài củ khoai tây thừa trong bao bố đã mọc mầm cả rồi.
Lão Phú hơi sốt ruột: “Hóa ra tôi nói nhiều như thế chú lại không nghe lọt tai lấy một chữ à!”
Nhạc Phương Chích cúi người nhìn xuống tầng, Tiểu Tuệ đang bán màn thầu, Tiểu Trịnh đang đứng trước máy làm bánh, còn Bạch Mặc đang làm bánh nhân đậu. Hắn gọi Bạch Mặc: “Tiểu Mặc, đến chợ sáng mua giúp anh ít khoai tây, khoai tây trong nhà không ăn được nữa. À tiện thể mua ít tỏi. Lấy tiền ở chỗ Tiểu Tuệ.”
Nhạc Phương Chích cướp được một miếng thịt hầm mềm nhừ, bỏ vào trong bát của Bạch Mặc, cau mày nói với Lão Phú: “Anh dè dặt tí được không.”
Bạch Mặc đáp một tiếng, cởi tạp dề đi ra ngoài.
Nhạc Phương Chích gắp thịt cho Bạch Mặc: “Em tự hầm đấy, ăn nhiều vào cho thêm thịt.” Gắp thịt xong, lại lựa sứa trong rau trộn bỏ vào trong bát cậu: “Thử món này đi, giòn lắm.”
Nhạc Phương Chích ở trên tầng thu dọn thêm một lúc, sau đó đóng cửa lại, xuống tầng cùng làm việc với người làm thuê.
Đầu xuân, hành bán trên đường là hành hoa, nhỏ như chiếc đũa, non choẹt. Hành này mùi không nặng, còn có vị ngọt, thích hợp để chấm tương ăn sống hoặc là trộn vào rau trộn, nếu nấu món cá thịt vẫn phải dùng hành già.
Nhưng đợi mãi Bạch Mặc vẫn chưa về, cháo nấu xong đã sắp nguội rồi.
Nhạc Phương Chích thấy thế đạp Lão Phú một phát dưới gầm bàn.
Nhạc Phương Chích đang cảm thấy kỳ lạ, điện thoại của Tiểu Tuệ vang lên. Là Yến Yến trong tiệm cắt tóc gọi đến, sốt ruột nói trong cửa hàng bà còn ai không, mau đến chợ sáng đi, người làm thuê quán bà rước lấy phiền phức rồi.
Trên thực tế Bạch Mặc không làm gì sai, chuyện thêm cân này, dù sao cũng phải được sự đồng ý của người ta. Làm ăn cũng thế, dù khách hàng chỉ mua một cái bánh bao, đó cũng là khách hàng.
Nhạc Phương Chích nghe xong cuống lên, nhanh chân chạy đến chợ sáng. Đến bên kia tìm suốt dọc đường, phát hiện có rất nhiều người tụ tập trước một sạp hàng bán thức ăn.
“Thịt này do Tiểu Mặc hầm!”
Hắn đẩy đám đông ra chen vào, thấy người đàn ông trông giống chủ sạp bị mấy người kéo lại, đang nổi giận: “Hôm nay tao phải đánh mày, không có ai mới sáng ngày ra bới lông tìm vết như mày!”
Nhạc Phương Chích đã hiểu. Tiểu thương bán thức ăn trên chợ đều có thói quen này: bạn mua đồ, họ nhất định phải nghĩ cách làm chẵn cho bạn, hoặc là dồn cho nhiều. Nói ví dụ có người mua một cân rau xanh, họ bốc một nắm phải hơn một cân, lại gom thành cân rưỡi luôn. Như vậy có thể bán thêm được nửa lạng rau, bán xong sớm cũng dọn sạp hàng sớm. Người địa phương mua khoai tây, củ cải đều mua mấy cân, bây giờ tiền lại mất giá, ai cần tiền lẻ nữa. Mua ít đồ quá đâm ra trả tiền thừa cũng khó.
Bạch Mặc hơi run rẩy đứng ở đó, không nói không rằng.
Đến khi hắn xách hai bó hành trở về, lên tầng thấy Lão Phú và Bạch Mặc đang ngồi bên cạnh bàn ăn trong bếp mắt to trừng mắt nhỏ.
Bạch Mặc lắc đầu, hít mũi một cái: “Sẽ mọc mầm.”
Nhạc Phương Chích vội vàng tách người ra, hỏi Bạch Mặc đang đỏ mắt: “Sao vậy em?”
Nhạc Phương Chích bóc mấy tép tỏi ném vào trong bát cơm của mình, quay đầu thấy Lão Phú vươn đũa về phía nồi đất như quyết đánh đến cùng.
Người bên cạnh giải thích: “Hầy, mua đồ ăn rồi cãi nhau.”
Bạch Mặc đi mua khoai tây nhưng chỉ mua một củ, chủ sạp không chịu bán cho cậu, cậu cũng không đi, đứng ở đó đòi mua bằng được, khiến người ta phát bực.
“Em ấy đồng ý rồi.” Nhạc Phương Chích vui như điên: “Lần này người ta bằng lòng. Không nói nữa, anh lên ngồi đi, em lấy hành cho anh.”
“Năm hào một cân khoai tây, mày mua một củ, tao còn phải đựng cho mày cái túi nhựa, mọi người phân xử coi, đây không phải chơi xỏ người ta thì là gì.”
“Thôi thôi.” Người xung quanh đều khuyên: “Đừng so đo với đứa đần độn…”
“Anh nói ai đần đấy?” Nhạc Phương Chích sầm mặt.
Người kia thấy dáng vẻ cao to của hắn, chỉ có thể càu nhàu nói: “Đúng là đần mà, còn không cho nói…”
Sự thật chứng minh hắn quá ngây thơ. Lão Phú ăn vào là không ngó ngàng gì nữa, gắp ăn như bay. Cuối cùng đũa hai người suýt gắp nhau trong nồi.
Nhưng nghĩ lại, nếu không phải tính cách để tâm vào chuyện vụn vặt, cố chấp không biết linh động như thế, một người khỏe mạnh sao có thể lang thang đầu đường xó chợ. Tám phần có liên quan đến cách xử sự.
Nhạc Phương Chích kéo vai Bạch Mặc, nhỏ giọng bảo: “Chúng ra về đi.”
Bạch Mặc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Em đưa tiền rồi.”
Nhạc Phương Chích ở trên tầng thu dọn thêm một lúc, sau đó đóng cửa lại, xuống tầng cùng làm việc với người làm thuê.
Nhạc Phương Chích nhìn về phía chủ sạp, chủ sạp kia ngây ra, có lẽ chỉ lo nổi giận tranh cãi, chốc lát đã quên béng chuyện này. Chủ sạp bên cạnh nhắc nhở: “Đúng đó, anh nhận của người ta mười tệ đấy.”
“Chú bảo nó hầm thêm đi.” Đang đi, ánh mắt Lão Phú bỗng trở nên phức tạp: “Tôi thấy lần này chú bị nó bắt được rồi.”
Chủ sạp hơi muối mặt, lục mười tệ từ trong túi nhựa ra nhét vào trong tay Nhạc Phương Chích: “Đi đi đi, đừng tới đây làm chậm trễ tôi buôn bán.”
Lão Phú bĩu môi, không nói gì nữa.
Nhạc Phương Chích ôm Bạch Mặc quay người đi về, lại gọi ông cụ trước đó nói cho hắn biết chuyện mua thức ăn cãi nhau: “Cụ nhìn thấy rồi ạ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Ông cụ thở dài: “Thằng cu nhà cậu muốn mua một củ khoai tây của người ta, năm hào nửa cân, người bán khoai tây không trả tiền thừa được, muốn lấy đủ hai cân cho cậu ấy, cậu ấy không lấy nên bắt đầu rùm beng lên. Cái cậu này cũng thế, không mua thì lấy lại tiền rồi đến nhà khác mua, cần gì phải ở đó so đo, mới sáng ngày ra.”
Nhạc Phương Chích đã hiểu. Tiểu thương bán thức ăn trên chợ đều có thói quen này: bạn mua đồ, họ nhất định phải nghĩ cách làm chẵn cho bạn, hoặc là dồn cho nhiều. Nói ví dụ có người mua một cân rau xanh, họ bốc một nắm phải hơn một cân, lại gom thành cân rưỡi luôn. Như vậy có thể bán thêm được nửa lạng rau, bán xong sớm cũng dọn sạp hàng sớm. Người địa phương mua khoai tây, củ cải đều mua mấy cân, bây giờ tiền lại mất giá, ai cần tiền lẻ nữa. Mua ít đồ quá đâm ra trả tiền thừa cũng khó.
Hắn xoa tóc Bạch Mặc, ấm giọng nói: “Mua nhiều cũng không sao, giữ lại ăn thôi. Dù sao ba người ăn cơm kia mà.” Trong cửa hàng bao bữa sáng và bữa trưa, Tiểu Tuệ ăn chung với hai người họ. Tiểu Trịnh không muốn ăn cơm trong cửa hàng, mỗi tháng Nhạc Phương Chích sẽ trả cho cậu ta năm trăm tệ tiền ăn.
Bản thân Nhạc Phương Chích bán lương khô cũng nào cũng thích lấy chẵn cho người ta, nhưng hắn sẽ hỏi trước một câu, người ta đồng ý mới lấy. Cho nên chuyện này cũng khó nói ai đúng ai sai, tóm lại mọi người đều chỉ vì cuộc sống. Nhưng Bạch Mặc gặp phải kẻ này tính tình không tốt lắm.
Hắn xoa tóc Bạch Mặc, ấm giọng nói: “Mua nhiều cũng không sao, giữ lại ăn thôi. Dù sao ba người ăn cơm kia mà.” Trong cửa hàng bao bữa sáng và bữa trưa, Tiểu Tuệ ăn chung với hai người họ. Tiểu Trịnh không muốn ăn cơm trong cửa hàng, mỗi tháng Nhạc Phương Chích sẽ trả cho cậu ta năm trăm tệ tiền ăn.
Bạch Mặc lắc đầu, hít mũi một cái: “Sẽ mọc mầm.”
Nhạc Phương Chích vỗ về cậu: “Chưa đến lúc mọc mầm đã ăn hết rồi. Những củ trước đó là mùa đông còn thừa, để lâu quá. Được rồi, đừng buồn nữa, chúng ta đi mua bánh bao nhé.”
Nhạc Phương Chích nghe xong cuống lên, nhanh chân chạy đến chợ sáng. Đến bên kia tìm suốt dọc đường, phát hiện có rất nhiều người tụ tập trước một sạp hàng bán thức ăn.
Lúc ăn sáng, Nhạc Phương Chích nghĩ thật ra Lão Phú nói không sai, Bạch Mặc rất cứng đầu. Người bình thường gặp phải chuyện này chỉ là việc nhỏ, hoặc là mua, hoặc là đòi lại tiền đến quán khác là được. Chủ quán luôn mồm lý lẽ, Bạch Mặc không rên một tiếng, ai không biết còn tưởng là Bạch Mặc làm chuyện gì xấu khiến người ta phát bực chứ.
Ông cụ thở dài: “Thằng cu nhà cậu muốn mua một củ khoai tây của người ta, năm hào nửa cân, người bán khoai tây không trả tiền thừa được, muốn lấy đủ hai cân cho cậu ấy, cậu ấy không lấy nên bắt đầu rùm beng lên. Cái cậu này cũng thế, không mua thì lấy lại tiền rồi đến nhà khác mua, cần gì phải ở đó so đo, mới sáng ngày ra.”
Nhạc Phương Chích nhìn về phía chủ sạp, chủ sạp kia ngây ra, có lẽ chỉ lo nổi giận tranh cãi, chốc lát đã quên béng chuyện này. Chủ sạp bên cạnh nhắc nhở: “Đúng đó, anh nhận của người ta mười tệ đấy.”
Nhưng nghĩ lại, nếu không phải tính cách để tâm vào chuyện vụn vặt, cố chấp không biết linh động như thế, một người khỏe mạnh sao có thể lang thang đầu đường xó chợ. Tám phần có liên quan đến cách xử sự.
Nhạc Phương Chích cảm thấy sau này mình phải chú ý nhiều hơn đến chuyện này. Chịu oan ức ít hơn chút nào hay chút đó, Bạch Mặc tốt như vậy, cuộc sống nên thanh thản và ổn định mới phải.
Trên thực tế Bạch Mặc không làm gì sai, chuyện thêm cân này, dù sao cũng phải được sự đồng ý của người ta. Làm ăn cũng thế, dù khách hàng chỉ mua một cái bánh bao, đó cũng là khách hàng.
Trên thực tế Bạch Mặc không làm gì sai, chuyện thêm cân này, dù sao cũng phải được sự đồng ý của người ta. Làm ăn cũng thế, dù khách hàng chỉ mua một cái bánh bao, đó cũng là khách hàng.
Nghĩ tới đây, Nhạc Phương Chích lại bắt đầu đau lòng.
Rất nhiều chuyện có lẽ là vậy. Rõ ràng không làm sai, nhưng lại gây phiền toái, ai cũng bảo bạn sai. Bảo sao Bạch Mặc oan ức đến thế.
Nghĩ tới đây, Nhạc Phương Chích lại bắt đầu đau lòng.
Có một vài người vì tính cách hoặc nguyên nhân gì khác, từ khi sinh ra đã sống vất vả hơn người bình thường. Bạch Mặc hiển nhiên là loại người này.
Những thứ không nhìn thấy kia không liên quan gì với Nhạc Phương Chích, hắn cũng không xen vào. Nhưng Bạch Mặc thì khác.
Rất nhiều chuyện có lẽ là vậy. Rõ ràng không làm sai, nhưng lại gây phiền toái, ai cũng bảo bạn sai. Bảo sao Bạch Mặc oan ức đến thế.
Nhạc Phương Chích cảm thấy sau này mình phải chú ý nhiều hơn đến chuyện này. Chịu oan ức ít hơn chút nào hay chút đó, Bạch Mặc tốt như vậy, cuộc sống nên thanh thản và ổn định mới phải.