Bạch Mặc bị siết đến mức mặt tím tái, đã nói không nên lời. Nhạc Phương Chích ôm cậu, tay cũng run rẩy, lúc này cũng không đoái hoài đến ba người kia nữa, hắn cõng cậu trên lưng, chạy như bay về phố Cát Tường.
Hôm nay Nhạc Phương Chích xách dưa hấu trở về, lúc đi ngang qua chỗ môi giới nhà cửa, đột nhiên cảm thấy người ở cửa trông quen quen.
Kết quả là hầu như ngày nào Nhạc Phương Chích cũng nhận được cuộc gọi không biết từ họ hàng nào, giục hắn đi xem mắt. Hắn nói cháu có người yêu rồi nhưng đối phương không tin, tận tình khuyên hắn bỏ mặt mũi, thời buổi này nam nhiều nữ ít, tìm người yêu thực sự không dễ dàng. Với điều kiện của hắn, không thể yêu cầu quá cao, tốt nhất là có một người thì nhanh đến gặp xem.
Bạch Mặc không hiểu nhiều những chuyện này, nhưng Nhạc Phương Chích nói với cậu, cậu lắng nghe rất nghiêm túc. Có lúc còn hỏi ra một vài vấn đề khiến người ta đột nhiên thông suốt.
Nhạc Phương Chích dở khóc dở cười, nói rằng cháu thật sự có người yêu rồi, đã lấy chứng nhận. Bên kia rất ngờ vực, nói là có nghe cháu nói mở tiệc rượu đâu. Nhạc Phương Chích bịa chuyện nói gia đình nhà người ta coi thường cháu, vẫn chưa bàn bạc xong.
Cả ngày Nhạc Phương Chích hấp lương khô phải căn giờ nên rất nhạy cảm với thời gian, ngày mùa hè trên đường nhiều người, hắn đang nghĩ có phải Bạch Mặc gặp thứ gì đó hay ho trên chợ nên đi dạo không. Ngẫm nghĩ lại cảm thấy không thể nào, buổi tối Bạch Mặc ra ngoài mua thức ăn một mình, đi đi về về rất nhanh, vì lo lắng Nhạc Phương Chích vẫn chưa ăn cơm.
Nhạc Phương Chích vội vàng cúi đầu xuống, nhìn thấy nước mắt liên tục trào ra trong mắt Bạch Mặc.
Quay đầu thấy Bạch Mặc mím chặt môi đứng sau lưng hắn.
Bạch Mặc gật đầu, nhỏ giọng nói: “Bà nội sẽ không coi thường anh.”
Bởi trong lòng hắn thực sự nghĩ thế.
Nhạc Phương Chích vội vàng cúp điện thoại, bước tới ôm cậu: “Em đừng giận, qua khoảng thời gian này sẽ không sao. Họ chỉ rảnh quá.”
Nhạc Phương Chích suy đoán trước kia cậu cũng rất ít tiếp xúc với người khác. Những lúc một mình trông Bạch Mặc có vẻ cô đơn, nhưng khi đông người cậu lại trở nên lo lắng, chỉ khi nào hai người ở với nhau, có vẻ Bạch Mặc mới thoải mái nhất.
Nhạc Phương Chích cũng rất thoải mái. Hình như hai người có thể tự tạo thành một thế giới nho nhỏ chỉ thuộc về họ, không cần quan tâm những thứ lộn xộn ở bên ngoài nữa.
Bạch Mặc gật đầu, nhỏ giọng nói: “Bà nội sẽ không coi thường anh.”
Trong lúc nghiêng đầu đúng lúc đối mặt với Nhạc Phương Chích. Tiểu Trịnh rõ ràng sửng sốt, nhưng ngay sau đó cậu ta nhanh chóng tránh thoái rồi xoay người chạy đi, chỉ bỏ lại chuyên viên khó chịu và Nhạc Phương Chích đầy ngờ vực.
Nhạc Phương Chích biết cậu đã không còn người thân, nghe lời này tự nhiên cảm thấy đau lòng. Hắn không muốn khiến Bạch Mặc buồn, thế là ra vẻ láu cá: “Đương nhiên, anh tốt thế cơ mà.”
Anh chàng môi giới rất khó xử: “… Tôi không quan tâm một phòng của các cậu có bao nhiêu người ở, cậu cần phải nộp tiền thuê nhà trước đã. Chủ nhà ở nơi khác nên ủy thác công việc cho chúng tôi. Tôi cũng chỉ làm thêm giúp ông chủ…”
Quay đầu thấy Bạch Mặc mím chặt môi đứng sau lưng hắn.
Nhạc Phương Chích biết cậu đã không còn người thân, nghe lời này tự nhiên cảm thấy đau lòng. Hắn không muốn khiến Bạch Mặc buồn, thế là ra vẻ láu cá: “Đương nhiên, anh tốt thế cơ mà.”
Bạch Mặc cười một cái rất nhạt, trên mặt vẫn hơi sầu lo. Cậu nhỏ giọng nói: “Anh đừng đi xem mắt, em cũng không đi.”
Nhìn thấy Bạch Mặc bị bắt nạt, hắn không hề nghĩ ngợi quát lớn một tiếng rồi chạy tới. Đầu tiên đá bay tên hỗ trợ khống chế Bạch Mặc ra xa, ngay sau đó lại ra sức bẻ cánh tay trên cổ Bạch Mặc xuống, người kia lập tức phát ra tiếng kêu đau.
Cái nóng như thiêu đốt cuối cùng đã qua đi, việc buôn bán của cửa hàng lương khô cũng dần dần khôi phục như thường. Nhạc Phương Chích lại bắt đầu chạy ngược chạy xuôi, lái xe tải nhỏ giao lương khô cho người ta, mọi người trong cửa hàng cùng bận rộn.
Nhạc Phương Chích luôn miệng nói: “Không đi không đi, lát nữa chặn hết những số điện thoại này. Nếu còn đến cửa làm phiền, anh sẽ dùng chày cán bột đuổi họ ra ngoài.”
Nhưng ánh mắt vẫn tan rã, không nói được câu nào.
Mặt Bạch Mặc hơi đỏ, lần này thật sự cúi đầu cười: “Như thế cũng không tốt.”
Cũng không biết sau bao lâu, hắn nghe thấy trong ngực vang lên một tiếng khóc thút thít. Bạch Mặc vươn tay ôm lại Nhạc Phương Chích.
“Em quan trọng nhất.” Nhạc Phương Chích phát hiện hóa ra mình cũng có thể dẻo mồm đến thế: “Không gì quan trọng bằng em.” Nhưng nói ra những lời như vậy lại rất tự nhiên.
Nhạc Phương Chích luôn miệng nói: “Không đi không đi, lát nữa chặn hết những số điện thoại này. Nếu còn đến cửa làm phiền, anh sẽ dùng chày cán bột đuổi họ ra ngoài.”
Bởi trong lòng hắn thực sự nghĩ thế.
Có nhớ nhung, những chuyện cần suy nghĩ lại nhiều hơn. Không thể sống một cách mơ hồ nữa, phải suy nghĩ kỹ càng cho tương lai. Nhạc Phương Chích đã nhiều năm không đụng đến sách vở, hiếm khi trịnh trọng mua quyển vở ghi lại từng bước kế hoạch của mình, tuy chữ nghĩa xiêu vẹo nhưng trật tự và rõ ràng.
Bác sĩ điều trị khẩn cấp làm một đống kiểm tra cho Bạch Mặc, không có vết thương hở, nhưng đâu đâu cũng là vết bầm tím. Không nói được vì cổ họng sưng phù, dây thanh quản đã bị thương.
Nhạc Phương Chích sống chung với cậu càng lâu, càng cảm thấy thật ra cậu rất thông minh, nhưng sự thông minh này không nằm ở cách đối nhân xử thế. Bạch Mặc rất vụng về trong việc đối nhân xử thế, đối mặt với người lạ sẽ có khuynh hướng lảng tránh, cho dù là người quen, có lúc cũng sẽ khiến cậu trở nên chân tay luống cuống.
Hắn cũng bàn bạc với Bạch Mặc, ghi lại từng chuyện cần làm. Lúc trước muốn mua bảo hiểm, bây giờ hai người đã mua được bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế, bảo hiểm thương mại cũng mua trước hai phần, có điều những thứ này còn lâu mới đủ. Khi rảnh rỗi, Nhạc Phương Chích luôn lần lượt hỏi thăm và so sánh những loại bảo hiểm khác, chuyện nhà cửa, Nhạc Phương Chích cũng ghi ở trong lòng. Mỗi lần đi ngang qua chỗ môi giới, hắn đều dừng lại cẩn thận ngắm nghía, nhìn xem nhà ở vị trí nào, giá hiện tại là bao nhiêu, mặc dù tạm thời chưa mua được, trong lòng cũng nên tính toán trước.
Đầu phố có xe taxi, bác tài thấy bị thương nên chở người chạy thẳng đến bệnh viện.
Còn vô số chuyện cần làm, các khoản nợ cần phải trả cũng được ghi lại từng ngày một. Mỗi khi xong một chuyện, hắn sẽ đánh dấu tích ở phía sau, mỗi tháng còn lại bao nhiêu cũng ghi một con số. Từng chút một, đến một ngày nào đó họ thật sự bị ốm hoặc già yếu, cũng có thể sắp xếp rõ ràng, không đến mức trở tay không kịp.
Nhạc Phương Chích vội vàng cúp điện thoại, bước tới ôm cậu: “Em đừng giận, qua khoảng thời gian này sẽ không sao. Họ chỉ rảnh quá.”
Bạch Mặc nói không nên lời, chỉ một mực túm chặt tay Nhạc Phương Chích, ánh mắt hơi rời rạc, là dáng vẻ phát bệnh năm đó. Nhạc Phương Chích nóng ruột, cảm giác như có người đâm một dao vào tim mình.
Bạch Mặc không hiểu nhiều những chuyện này, nhưng Nhạc Phương Chích nói với cậu, cậu lắng nghe rất nghiêm túc. Có lúc còn hỏi ra một vài vấn đề khiến người ta đột nhiên thông suốt.
Bạch Mặc ôm chặt cổ Nhạc Phương Chích, người vẫn đang run rẩy. Trở về nhà cậu cũng luôn nắm chặt vạt áo của Nhạc Phương Chích.
Nhạc Phương Chích sống chung với cậu càng lâu, càng cảm thấy thật ra cậu rất thông minh, nhưng sự thông minh này không nằm ở cách đối nhân xử thế. Bạch Mặc rất vụng về trong việc đối nhân xử thế, đối mặt với người lạ sẽ có khuynh hướng lảng tránh, cho dù là người quen, có lúc cũng sẽ khiến cậu trở nên chân tay luống cuống.
Nhạc Phương Chích suy đoán trước kia cậu cũng rất ít tiếp xúc với người khác. Những lúc một mình trông Bạch Mặc có vẻ cô đơn, nhưng khi đông người cậu lại trở nên lo lắng, chỉ khi nào hai người ở với nhau, có vẻ Bạch Mặc mới thoải mái nhất.
Nhạc Phương Chích cũng rất thoải mái. Hình như hai người có thể tự tạo thành một thế giới nho nhỏ chỉ thuộc về họ, không cần quan tâm những thứ lộn xộn ở bên ngoài nữa.
Mặc dù Nhạc Phương Chích rất chắc chắn, chỉ cần kiên trì sớm muộn gì mẹ hắn cũng thỏa hiệp, nhưng vẫn không tránh được những rắc rối nhỏ. Xử lý xong chuyện tiền thuê, Triệu Thục Anh phát động bảy cô tám dì, bảo họ tìm đối tượng cho Nhạc Phương Chích.
Điều này khiến Nhạc Phương Chích cảm thấy yên tâm, hắn biết Bạch Mặc cũng giống vậy.
Cái nóng như thiêu đốt cuối cùng đã qua đi, việc buôn bán của cửa hàng lương khô cũng dần dần khôi phục như thường. Nhạc Phương Chích lại bắt đầu chạy ngược chạy xuôi, lái xe tải nhỏ giao lương khô cho người ta, mọi người trong cửa hàng cùng bận rộn.
Nhiệt độ cao đã giảm bớt một chút, nhưng vẫn chưa hết tháng nóng nhất trong mùa hè, ngày nào cũng rất nóng. Khi cực kỳ nóng, Nhạc Phương Chích sẽ nấu nước đậu xanh, hoặc là giữa trưa đến siêu thị tươi mua nửa quả dưa hấu mới cắt về cho mọi người cùng ăn.
Phố Cát Tường rất rộng, người chạy vào đường phụ, rẽ trái rẽ phải cũng không biết biến mất ở đâu. Mặc dù trong lòng bán tín bán nghi nhưng Nhạc Phương Chích không đuổi theo, trong cửa hàng đang bận, hắn phải nhanh quay về.
Hắn cũng bàn bạc với Bạch Mặc, ghi lại từng chuyện cần làm. Lúc trước muốn mua bảo hiểm, bây giờ hai người đã mua được bảo hiểm xã hội và bảo hiểm y tế, bảo hiểm thương mại cũng mua trước hai phần, có điều những thứ này còn lâu mới đủ. Khi rảnh rỗi, Nhạc Phương Chích luôn lần lượt hỏi thăm và so sánh những loại bảo hiểm khác, chuyện nhà cửa, Nhạc Phương Chích cũng ghi ở trong lòng. Mỗi lần đi ngang qua chỗ môi giới, hắn đều dừng lại cẩn thận ngắm nghía, nhìn xem nhà ở vị trí nào, giá hiện tại là bao nhiêu, mặc dù tạm thời chưa mua được, trong lòng cũng nên tính toán trước.
Hôm nay Nhạc Phương Chích xách dưa hấu trở về, lúc đi ngang qua chỗ môi giới nhà cửa, đột nhiên cảm thấy người ở cửa trông quen quen.
Hắn nhìn kỹ một lát, mới kinh ngạc nhận ra đó là Tiểu Trịnh.
Khi còn làm việc ở chỗ Nhạc Phương Chích, Tiểu Trịnh ăn mặc cũng theo mốt của thanh niên, là kiểu người kiếm một tiêu hai. Nhưng bây giờ áo thun của cậu ta nhìn hơi cũ, bên trên còn có dấu mồ hôi, không biết đã mấy ngày chưa tắm.
Anh chàng môi giới rất khó xử: “… Tôi không quan tâm một phòng của các cậu có bao nhiêu người ở, cậu cần phải nộp tiền thuê nhà trước đã. Chủ nhà ở nơi khác nên ủy thác công việc cho chúng tôi. Tôi cũng chỉ làm thêm giúp ông chủ…”
Bạch Mặc nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt lại khôi phục như ngày thường. Trong nước mắt chảy đầy mặt, cậu im lặng gọi một tiếng “Anh”.
Tiểu Trịnh nhỏ giọng nói câu gì đó, quay người định đi thì bị chuyên viên kia giữ chặt không thả.
Khi còn làm việc ở chỗ Nhạc Phương Chích, Tiểu Trịnh ăn mặc cũng theo mốt của thanh niên, là kiểu người kiếm một tiêu hai. Nhưng bây giờ áo thun của cậu ta nhìn hơi cũ, bên trên còn có dấu mồ hôi, không biết đã mấy ngày chưa tắm.
Trong lúc nghiêng đầu đúng lúc đối mặt với Nhạc Phương Chích. Tiểu Trịnh rõ ràng sửng sốt, nhưng ngay sau đó cậu ta nhanh chóng tránh thoái rồi xoay người chạy đi, chỉ bỏ lại chuyên viên khó chịu và Nhạc Phương Chích đầy ngờ vực.
“Em quan trọng nhất.” Nhạc Phương Chích phát hiện hóa ra mình cũng có thể dẻo mồm đến thế: “Không gì quan trọng bằng em.” Nhưng nói ra những lời như vậy lại rất tự nhiên.
Phố Cát Tường rất rộng, người chạy vào đường phụ, rẽ trái rẽ phải cũng không biết biến mất ở đâu. Mặc dù trong lòng bán tín bán nghi nhưng Nhạc Phương Chích không đuổi theo, trong cửa hàng đang bận, hắn phải nhanh quay về.
Nhiệt độ cao đã giảm bớt một chút, nhưng vẫn chưa hết tháng nóng nhất trong mùa hè, ngày nào cũng rất nóng. Khi cực kỳ nóng, Nhạc Phương Chích sẽ nấu nước đậu xanh, hoặc là giữa trưa đến siêu thị tươi mua nửa quả dưa hấu mới cắt về cho mọi người cùng ăn.
Chương 42
Không ngờ rằng tối hôm đó đã xảy ra chuyện.
Nhạc Phương Chích gọi điện cho cậu hai lần, nhưng không có ai nghe máy. Trên đường nhiều người, không nghe thấy chuông điện thoại cũng bình thường, hoặc là hai tay đều xách đồ, không rút tay ra được. Có điều Nhạc Phương Chích cứ cảm thấy không yên lòng, khi quan tâm đến mức độ nhất định, con người sẽ trở nên lo lắng nhiều hơn. Bạch Mặc không về đúng giờ, trong lòng hắn hơi hoảng sợ nên vội vàng ra ngoài, muốn nhanh chóng đi tìm cậu.
Nhạc Phương Chích nói cảm ơn, lại cõng Bạch Mặc lên.
Ngày đó hắn có ít việc chưa làm xong, sau khi đóng cửa quán Bạch Mặc đến chợ đêm mua thức ăn một mình. Thường ngày cả đi cả về mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng hôm đó Bạch Mặc đi nửa tiếng vẫn chưa về.
Cả ngày Nhạc Phương Chích hấp lương khô phải căn giờ nên rất nhạy cảm với thời gian, ngày mùa hè trên đường nhiều người, hắn đang nghĩ có phải Bạch Mặc gặp thứ gì đó hay ho trên chợ nên đi dạo không. Ngẫm nghĩ lại cảm thấy không thể nào, buổi tối Bạch Mặc ra ngoài mua thức ăn một mình, đi đi về về rất nhanh, vì lo lắng Nhạc Phương Chích vẫn chưa ăn cơm.
Ngày đó hắn có ít việc chưa làm xong, sau khi đóng cửa quán Bạch Mặc đến chợ đêm mua thức ăn một mình. Thường ngày cả đi cả về mất nửa tiếng đồng hồ, nhưng hôm đó Bạch Mặc đi nửa tiếng vẫn chưa về.
Nhạc Phương Chích gọi điện cho cậu hai lần, nhưng không có ai nghe máy. Trên đường nhiều người, không nghe thấy chuông điện thoại cũng bình thường, hoặc là hai tay đều xách đồ, không rút tay ra được. Có điều Nhạc Phương Chích cứ cảm thấy không yên lòng, khi quan tâm đến mức độ nhất định, con người sẽ trở nên lo lắng nhiều hơn. Bạch Mặc không về đúng giờ, trong lòng hắn hơi hoảng sợ nên vội vàng ra ngoài, muốn nhanh chóng đi tìm cậu.
Sau này hắn mới nhận ra “vô cùng may mắn” là như thế nào.
Hắn tìm được Bạch Mặc trên con đường phụ nơi có ngõ đậu hũ. Buổi tối đèn đường trên con đường kia tù mù, dù nằm cạnh phố Cát Tường nhưng người đi đường cũng không nhiều. Lúc ấy Bạch Mặc đang bị hai gã đàn ông lôi kéo trong bóng tối, một người trong đó dùng cánh tay ghìm cổ cậu, hình như muốn kéo người đi, nhưng khó mà làm được, bởi vì Bạch Mặc giãy giụa quá dữ dội. Tiểu Trịnh co rúm ở bên cạnh, có vẻ muốn ngăn cản nhưng không dám tới gần.
Nhạc Phương Chích dở khóc dở cười, nói rằng cháu thật sự có người yêu rồi, đã lấy chứng nhận. Bên kia rất ngờ vực, nói là có nghe cháu nói mở tiệc rượu đâu. Nhạc Phương Chích bịa chuyện nói gia đình nhà người ta coi thường cháu, vẫn chưa bàn bạc xong.
Bốn người này đều không phát ra âm thanh gì, trên phố Cát Tường lại rất ồn ào, nếu không phải Nhạc Phương Chích tinh mắt, có lẽ vội vàng đi qua và sẽ không chú ý đến họ.
Nhìn thấy Bạch Mặc bị bắt nạt, hắn không hề nghĩ ngợi quát lớn một tiếng rồi chạy tới. Đầu tiên đá bay tên hỗ trợ khống chế Bạch Mặc ra xa, ngay sau đó lại ra sức bẻ cánh tay trên cổ Bạch Mặc xuống, người kia lập tức phát ra tiếng kêu đau.
Nhạc Phương Chích giơ khuỷu tay đẩy người ra, kéo Bạch Mặc vào trong lòng mình.
Không ngờ rằng tối hôm đó đã xảy ra chuyện.
Còn vô số chuyện cần làm, các khoản nợ cần phải trả cũng được ghi lại từng ngày một. Mỗi khi xong một chuyện, hắn sẽ đánh dấu tích ở phía sau, mỗi tháng còn lại bao nhiêu cũng ghi một con số. Từng chút một, đến một ngày nào đó họ thật sự bị ốm hoặc già yếu, cũng có thể sắp xếp rõ ràng, không đến mức trở tay không kịp.
Bạch Mặc bị siết đến mức mặt tím tái, đã nói không nên lời. Nhạc Phương Chích ôm cậu, tay cũng run rẩy, lúc này cũng không đoái hoài đến ba người kia nữa, hắn cõng cậu trên lưng, chạy như bay về phố Cát Tường.
Đầu phố có xe taxi, bác tài thấy bị thương nên chở người chạy thẳng đến bệnh viện.
Bạch Mặc nói không nên lời, chỉ một mực túm chặt tay Nhạc Phương Chích, ánh mắt hơi rời rạc, là dáng vẻ phát bệnh năm đó. Nhạc Phương Chích nóng ruột, cảm giác như có người đâm một dao vào tim mình.
Bác sĩ điều trị khẩn cấp làm một đống kiểm tra cho Bạch Mặc, không có vết thương hở, nhưng đâu đâu cũng là vết bầm tím. Không nói được vì cổ họng sưng phù, dây thanh quản đã bị thương.
Không có gì đáng ngại, bác sĩ an ủi Nhạc Phương Chích, không nguy hại đến tính mạng. Nói xong lại hỏi Nhạc Phương Chích xảy ra chuyện gì.
Bây giờ Nhạc Phương Chích mới hơi tìm lại chút lý trí, hắn lấy điện thoại ra báo cảnh sát.
Nhạc Phương Chích làm biên bản, trạng thái tinh thần của Bạch Mặc vẫn không ổn. Dường như mọi thứ lại quay về lúc đầu Nhạc Phương Chích nhặt được cậu.
Cảnh sát nhân dân rất đồng tình, nói là anh cầm biên lai về trước đi, chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra. Mau đi về nghỉ ngơi trước, khi nào có manh mối lại tới.
Nhạc Phương Chích nhìn cậu một lúc và ôm chặt lấy cậu. Trong lòng hắn nghĩ lại mà sợ, thực sự không dám tưởng tượng nếu như mình không chạy tới sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ có thể xoa sau đầu Bạch Mặc, liên tục nhỏ giọng an ủi: “Không sao rồi, không sao đâu… anh ở đây mà… đừng sợ… có anh ở đây…”
Nhạc Phương Chích nói cảm ơn, lại cõng Bạch Mặc lên.
Không có gì đáng ngại, bác sĩ an ủi Nhạc Phương Chích, không nguy hại đến tính mạng. Nói xong lại hỏi Nhạc Phương Chích xảy ra chuyện gì.
Bạch Mặc ôm chặt cổ Nhạc Phương Chích, người vẫn đang run rẩy. Trở về nhà cậu cũng luôn nắm chặt vạt áo của Nhạc Phương Chích.
Bạch Mặc cười một cái rất nhạt, trên mặt vẫn hơi sầu lo. Cậu nhỏ giọng nói: “Anh đừng đi xem mắt, em cũng không đi.”
Nhưng ánh mắt vẫn tan rã, không nói được câu nào.
Nhạc Phương Chích ôm cậu, cảm giác mắt của mình cũng ướt.
Nhạc Phương Chích nhìn cậu một lúc và ôm chặt lấy cậu. Trong lòng hắn nghĩ lại mà sợ, thực sự không dám tưởng tượng nếu như mình không chạy tới sẽ xảy ra chuyện gì. Hắn chỉ có thể xoa sau đầu Bạch Mặc, liên tục nhỏ giọng an ủi: “Không sao rồi, không sao đâu… anh ở đây mà… đừng sợ… có anh ở đây…”
Hắn nhìn kỹ một lát, mới kinh ngạc nhận ra đó là Tiểu Trịnh.
Cũng không biết sau bao lâu, hắn nghe thấy trong ngực vang lên một tiếng khóc thút thít. Bạch Mặc vươn tay ôm lại Nhạc Phương Chích.
Kết quả là hầu như ngày nào Nhạc Phương Chích cũng nhận được cuộc gọi không biết từ họ hàng nào, giục hắn đi xem mắt. Hắn nói cháu có người yêu rồi nhưng đối phương không tin, tận tình khuyên hắn bỏ mặt mũi, thời buổi này nam nhiều nữ ít, tìm người yêu thực sự không dễ dàng. Với điều kiện của hắn, không thể yêu cầu quá cao, tốt nhất là có một người thì nhanh đến gặp xem.
Nhạc Phương Chích vội vàng cúi đầu xuống, nhìn thấy nước mắt liên tục trào ra trong mắt Bạch Mặc.
Điều này khiến Nhạc Phương Chích cảm thấy yên tâm, hắn biết Bạch Mặc cũng giống vậy.
Bạch Mặc nhìn hắn, đôi mắt đỏ hoe, ánh mắt lại khôi phục như ngày thường. Trong nước mắt chảy đầy mặt, cậu im lặng gọi một tiếng “Anh”.
Nhạc Phương Chích ôm cậu, cảm giác mắt của mình cũng ướt.