Thanh Thanh...
Hai mắt nhắm nghiền của Diệp Thanh bất chợt mở ra khi nghe thấy có người gọi tên mình.
Giọng nói vô cùng quen thuộc, trong kí ức nguyên chủ, đó là của mẹ nguyên chủ - Giang Vãn.
Bà ấy là đại tiểu thư danh giá Giang gia, cùng với cha nguyên chủ Diệp Phong liên hôn gia tộc.
Nhưng dần dần nảy sinh tình cảm và kết tinh tình yêu của họ ra đời chính là nguyên chủ.
Vì là đứa con gái duy nhất nên nguyên chủ được bà Giang Vãn cưng như cưng trứng, từ nhỏ không để cô động tay làm bất cứ thứ gì, đó là con gái lá ngọc cành vàng của bà, cho dù nguyên chủ có gây ra lỗi lầm gì cũng không bao giờ bị bà trách mắng.
Không chỉ Giang Vãn mà ba nguyên chủ, Diệp Phong cũng vô cùng yêu quý đứa con gái này.
Chính vì thế mới sinh ra tính ngang ngạnh, coi trời bằng vung của nguyên chủ như bây giờ.
Diệp Thanh ngồi nhổm dậy, cô phủi phủi chỗ lá cây và cánh hoa còn dính sót lại trên người, sau đó thong thả bước đi.
- Thanh Thanh, Thanh Thanh...
Le lói trong tiếng gọi ấy có vài phần sợ hãi, nghe sao mà não lòng.
Tiếng gọi của bà càng lớn, càng rõ mồn một hơn.
- Mẹ ơi...
Giọng nói Diệp Thanh cất lên, cũng là lúc cánh cửa nhà kính mở ra.
Thanh âm hai tiếng gọi " mẹ ơi " có vẻ gương gạo, cũng là thường tình bởi vì phải gọi một cách thân mật với người xa lạ như vậy, khiến Diệp Thanh có chút không quen.
Vừa trông thấy dáng vẻ bơ phờ của con gái, Giang Vãn liền lao tới ôm chặt cô vào lòng, nghẹn ngào nói:
- Thanh Thanh, cả ngày hôm qua con biến mất, khiến chúng ta rất lo lắng!
Diệp Thanh rất nhanh cũng khôi phục dáng vẻ làm việc chuyên nghiệp, nở nụ cười công nghiệp:
- Mẹ, con không có biến mất, con ở trong nhà kính này mà.
Hương hoa hồng thơm quá làm tâm trạng rất thoải mái nên con ngủ thiếp đi lúc nào cũng không hay!
Cánh tay Giang Vãn run run, vịn vào vai Diệp Thanh:
- Thanh Thanh, mẹ biết là con vẫn còn buồn về chuyện ngày hôm qua.
Là thằng bé đó không có mắt nhìn, dám vứt hộp cơm con dày công chuẩn bị cho nó.
Đôi bàn tay ngọc ngà này, đến mẹ còn chưa từng để con phải đi nấu cơm, thế mà Hạ Cảnh đình đó là ai chứ, dám khiến con gái mẹ tổn thương!
Càng nói, Giang Vãn càng biểu hiện ra sự tức giận.
Cô công chúa của bà lần đầu đụng tay vào bếp núc, cả bàn tay cũng bị làm cho bị thương, ấy thế mà ai kia không biết trân trọng, lại quẳng đi công sức của con gái bà.
Đúng là khiến người ta rất tức giận mà, Nếu không phải vì con gái bà hết mực yêu thương,bà đã sớm không vừa mắt hắn rồi cho hắn một bài học ròi.
Diệp Thanh lần mãi mới ra được vết thương tí teo ở đầu ngón tay, chỉ mới như thế mà Giang Vãn đã làm ầm lên rồi, bảo làm sao mà nguyên chủ không ương bướng cho được.
Dù vậy, Diệp Thanh cũng rất cảm động, đã lâu lắm rồi chưa có ai quan tâm cô tới vậy, một đứa trẻ mồ côi, một mình mưu sinh như cô thì đây giống như một món quà trời ban tặng.
Diệp Thanh mỉm cười, đây là nụ cười thật từ trong đáy lòng cô, cô nắm lấy bàn tay bà để bà dần bình tĩnh trở lại ;
- Mẹ, con không có buồn, con nói rồi, con chỉ là muốn ngắm hoa hồng một chút, sau đó vô tình ngủ thiếp đi thôi!
Giang Vãn biết cô nói vậy vì chỉ muốn bà yên lòng, thực cảm động a, con gái bà là ngoan ngoãn nhất.
- Thôi được rồi, mau vào nhà thay đồ, nhìn con xem, mặc mỗi chiếc váy mỏng lại còn ngủ qua đêm ở đây, ngộ nhỡ bị cảm thì sao!
- Dạ vâng.
Diệp Thanh rảo bước song song Giang Vãn, nhìn xuống lòng bàn tay vẫn còn vương chút hơi ấm, cô bất giác nở nụ cười.
Hóa ra, cảm giác khi có mẹ là như vậy sao.
Nguyên chủ đã vô cùng may mắn khi có người mẹ như vậy.
Suốt cả quãng đường đi, Diệp Thanh hết lần này tới lần khác đều vô cùng kinh ngạc, đây khác nào dinh thự của quý tộc thời xưa đâu.
Quá mức xa xỉ và sang trọng.
Cuộc sống trước cô cũng chẳng dám mơ đến sẽ sống trong một dinh thự rộng lớn thế này, vốn không có thói quen tiêu sài hoang phí, mà giờ nghĩ lại cũng tiếc, tiết kiệm cho cố vô rồi cũng chẳng sài được đồng nào.
Vừa bước vào phòng khách, Diệp Thanh trông thấy một người đàn ông, tuy trông không còn trẻ nữa nhưng vẫn vô cùng phong độ.
Lục tìm trong kí ức của nguyên chủ thì không ai xa lạ, đó là Diệp Phong, ba ruột của nguyên chủ.
Nhìn thấy cô, Diệp Phong tức tốc phi bay đến ôm chặt cô vào lòng, bày ra bộ mặt như sắp khóc, không còn chút gì là dáng vẻ nghiêm nghị của người đứng đầu một công ty lớn.
- Công chúa của ba, cả ngày hôm qua con đã ở đâu vậy? Có biết là chúng ta lo cho con nhiều lắm không?
Diệp Thanh mỉm cười:
- Con chỉ là ngủ quên ở vườn hoa thôi! Xin lỗi vì đã làm ba lo lắng!
- Được rồi, được rồi, nhìn con xem, toàn thân đều dính lá cây với cánh hoa, mau lên phòng tắm rửa, ba đã cho người chuẩn bị rất nhiều món con thích!
- Vâng, cảm ơn ba..
Danh Sách Chương: