• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Diệp Thanh ăn xong đứng dậy định rời đi thì bà Giang Vãn lo lắng nói:
- Hay là hôm nay con nghỉ đi, mẹ đưa con ra ngoài chơi coi như giải tỏa tâm trạng! Mấy cái diễn xuất gì đó cứ để qua một bên đi, không quan trọng, không cần quan tâm.
Con gái của bà a, cũng bởi vì muốn được tên nhóc Hạ Cảnh Đình kia chú ý đến mà không màng bản thân bước chân vào giới giải trí đầy thị phi.
Đóng phim hay gì gì đó cũng chả quan trọng, cũng chỉ là mấy cái giải thưởng danh hiệu cỏn con, Diệp gia nhiều tiền, nhiều mối quan hệ như thế, chẳng lẽ không thể giúp con gái bà đoạt lấy vài cái?
Vả lại, con gái bà nếu gặp lại Hạ Cảnh Đình làn nữa, thế nào cũng khóc ra nước mắt cho xem.
Diệp Thanh có thể đoán ra trong đầu bà đang suy nghĩ cái gì.
Công việc nào cũng quan trọng cả, với sự nghiệp diễn xuất càng cần sự chăm chỉ và kiên trì mới có thể mong nổi tiếng.
Cô lắc đầu nói:
- Đi chơi thì để sau đi ạ, con muốn tập trung vào công việc lúc này.
Diệp Phong ngồi ở kia nghe cuộc đối thoại của hai mẹ con, cảm thấy vợ mình nói thật đúng nha, ông cau mày:
- Con không cần vì thằng nhóc kia mà tỏ vẻ chăm chỉ làm gì! Con gái ta đường đường là tiểu thư Diệp gia, không thể ngày nào cũng theo chân một người đàn ông!
Diệp Thanh mỉm cười giải thích:
- Lúc đầu con bước chân vào giới giải trí đúng là vì anh ấy thật, nhưng dần dần con tìm được niềm vui ở diễn xuất.

Con rất thích diễn xuất, không phải vì Hạ Cảnh Đình!
Nghe cô nói vậy, hai vợ chồng Diệp gia nhìn nhau.


Có quỷ mới tin! Con gái họ yêu tên nhóc kia đến điên cuồng, vì hắn mà có thể làm ra bao nhiêu chuyện.

Chuyện đó có ai là không biết chứ!
Nhưng biết sao được, con gái cành vàng lá ngọc đã quyết định như thế, họ làm sao ngăn cản.
- Được, con nhớ chú ý sức khỏe.

Đừng làm việc quá sức!
- Con biết rồi a! Vậy con đi đây!
Diệp Thanh cười ngọt ngào, sau đó cô chào tạm biệt họ rồi rời đi.
Hôm nay, cô muốn đến Giải Trí Tinh Dạ Quang để tìm gặp người quản lý.

Đây là một công ty con của Hạ thị, do Hạ Cảnh Đình điều hành.

Nói là công ty con vậy thôi chứ cũng là một trong những công ty giải trí đứng top đầu đấy, kể cả giải thưởng " Thiên Tinh Ảnh Hậu " cũng do công ty này sáng lập ra.
Nhắc đến quản lý của nguyên chủ, là chị Tĩnh Chi, đã được đào tạo qua lớp chuyên nghiệp, và đích thân Diệp Phong nhờ Hạ Cảnh Đình chỉ định chị lên làm quản lý.

Cốt là để chị chăm nom, giúp đỡ nguyên chủ.

Được học bài bản để trở thành một quản lý giỏi nhất, ấy thế mà chị không có cơ hội thể hiện năng lực mà lại giống như một bảo mẫu chăm trẻ vậy.
Trong cuốn tiểu thuyết, hình như người quản lý kia cũng là một trong những đối tượng bị bắt nạt bởi nữ phụ Diệp Thanh.
Chậc chậc, Diệp Thanh ơi là Diệp Thanh, rốt cuộc thì cô gây ra bao nhiêu tai họa rồi để tôi gánh hết hậu quả thế này à?
Diệp Thanh sải bước, đi giữa những cái nhìn dòm ngó, những lời thì thầm bàn tán của những người xung quanh.

Nguyên chủ nổi tiếng trong giới là người ngang ngạnh, không coi ai ra gì, nhưng bởi gia thế đằng sau, cộng thêm việc cô ta là hôn thê của chủ bọn họ, đâu ai dám nói trước mặt cô, chỉ dám thủ thỉ với nhau vài tiếng nói xấu cô thì sau.
Họ nói thì cứ nói, Diệp Thanh đi thì vẫn cứ đi, không thèm quan tâm, dù sao tiếng xấu không phải một hai ngày là mất ngay đi được.
Vừa mở cửa ra, ánh sáng từ trong phòng khiến Diệp Thanh có chút chói mắt.
Một thiếu nữ đứng quay lưng về phía cô, mái tóc dài hoàng kim rực rỡ hòa với làn váy trắng mềm mại, phất phơ bây trong gió.

Tựa hồ như một vị thiên sứ giáng thế không bị nhiễm bẩn bởi bụi dưới trần gian.
Như có âm thanh phá vỡ khung cảnh kiều diễm ấy, thiếu nữ từ từ quay xoay người lại.


Đôi mắt cô gái to tròn đen thẫm, lông mi dày cong vút chớp chớp.

Cô ấy sở hữu một kiểu sống mũi cao cao lai Tây.

Hai bờ môi tựa trái mận ngày hè, đỏ mọng ngọt nước.
Ánh mắt của cô gái ấy cực kì trong sạch, tựa làn thu thủy mùa thu, nhu nhu mềm mềm.

Hơi thở tràn ngập sự cao sang thánh khiết.
Cô gái này quá đẹp, không, vẻ đẹp này không thể gói gọn trong từ đẹp được!
Và nếu thật sự có người đẹp như thiên sứ thế này xuất hiện, chắc chắn không phải ai khác ngoài nữ chính đại nhân cả!
Quy tắc quan trọng nhất của tác giả tiểu thuyết, đó là nữ chính phải đẹp, nếu không đẹp cũng là rất rất đẹp!
Nhưng mà tác giả ơi, ông phải chăng quá thiên vị nữ chính rồi không? Nữ chính xinh đẹp như vậy, riết rồi đám nhân vật phụ như chúng tôi có giống cái đầu heo khi đứng cạnh không?
Trông kìa, ánh sáng tỏa ra từ trên người nữ chính Khúc Tử Yên kia thật quá chói lọi.
Quào, đây chính là cái gọi là hào quang nữ chính đó sao.

Đúng là mù mắt bổn bảo bảo rồi.
Nhưng sao nữ chính đại nhân của chúng ta lại xuất hiện ở đây vậy nhỉ?
À đúng rồi, đây là thời gian tác phẩm vừa hay bắt đầu.

Nữ chính Khúc Tử Yên kiếp trước cuộc đời bi kịch nên may mắn nhận được cơ hội sống thứ hai, trùng sinh lại vào 10 năm trước.


Lợi dụng nguồn thông tin có được từ kiếp sống trước, Khúc Tử Yên dần dần "cảm hóa" được những người có khả năng giúp cô ta trên con đường sự nghiệp diễn xuất.

Mục tiêu đầu tiên không ai khác là quản lý của cô, chị Uyển Khanh.
Trước mắt, Diệp Thanh cứ coi như là không quen biết, cô vui vẻ chào hỏi:
- Xin chào, cho hỏi cô là?
Nghe thấy giọng nói của Diệp Thanh, sắc mặt Khúc Tử Yên kia liền trầm xuống, cặp mắt sắc bén lướt qua người cô.

Trông cô ta như đang cố gồng để bản thân xông lên đánh cô vài phát vậy.

Khúc Tử Yên mặt lạnh như tiền nhìn cô:
- Tôi tới tìm chị Tĩnh Chi.
Chị gái à, ác ý của chị hiện rõ rành ràng trên mặt luôn rồi kìa, dù ghét thì cũng cố mà giấu đi, biểu lộ rõ như vậy thật không hay nha.

Với lại tôi cũng đâu phải là Diệp Thanh kia đâu!
Cảm thấy đối phương có vẻ không muốn nói chuyện với mình, Diệp Thanh cũng lười để ý, cô đi thẳng ra ghế ngồi, nhìn lên đồng hồ, có vẻ quản lý của cô sắp đến rồi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK