• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

34: Ngã Xuống Hồ


Khi bữa tiệc tối sắp kết thúc, một người phục vụ bước tới chỗ Diệp Thanh, bất ngờ anh ta trượt chân ngã, ly rượu, đồ uống,...bay về phía cô.
Diệp Thanh không kịp phản ứng, chỉ nhắm mắt lại.
Sau một lúc, cô không thấy cảm giác đau đớn khi bị ly thủy tinh rơi vào người như cô tưởng tượng.
Diệp Thanh mở mắt ra, chỉ thấy Hạ Cảnh Đình đang chắn trước mặt cô.
Anh đen mặt lại, cả người tràn ngập "sát khí", như muốn chém nát người phục vụ vừa trượt chân.
Người phục vụ dường như cũng cảm nhận được sát khí của Hạ Cảnh Đình, cả người rùng mình sợ hãi: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi không cố ý." Người phục vụ cứ cuống quýt cúi đầu xin lỗi.
Anh ta chỉ nhận lấy tiền của người khác để hại Diệp Thanh nhưng ai biết rằng Hạ Cảnh Đình sẽ đến chắn trước mặt cô.

Nếu anh ta biết rằng mọi chuyện sẽ như vậy thì chắc chắn anh ta sẽ không nhận tiền của người kia để làm việc này.
"Hai mươi triệu tệ." Hạ Cảnh Đình lạnh lùng phun ra một con số.
Bộ vest anh mặc là hàng cao cấp, lại còn là hàng đặt may riêng nên giá sẽ không hề rẻ.
Nghe đến đây, người phục vụ hoảng sợ đến mức chân mềm nhũn, trực tiếp ngã quỵ xuống sàn.
Hai mươi triệu tệ đối với một người phục vụ như anh ta có thể nói rằng cả đời cũng không kiếm nổi: "Tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy..." Người phục vụ ngồi sụp xuống đất tiếp tục van xin Hạ Cảnh Đình.
Mặc dù hai mươi triệu tệ chỉ là một giọt nước đối với Hạ Cảnh Đình, nhưng người phục vụ kia là cố ý hại Diệp Thanh, điều này không thể giải quyết bằng cách nói "Tôi xin lỗi", anh tất nhiên cũng không thể dễ dàng cho qua.
“Không có tiền thì cả đời làm việc để trả nợ."
Người phục vụ vô thức đưa mắt về một hướng khác.

Thấy Khúc Tử Yên gương mặt lạnh lùng, có vẻ không muốn ra mặt giúp mình, hắn ta hung hăng: “ Hạ tổng, là có người đưa tiền cho tôi bảo tôi làm như vậy! “
Hạ Cảnh Đình nhướn mày: “ Ai? “
Cảm giác người phục vụ kia sắp chỉ tận mặt cô, Khúc Tử Yên trong lòng không ngừng run lên cảm giác bất an, cô thất trách rồi, hiện giờ tin tức kia vẫn chưa công bố ra, tức là cô vẫn chưa có địa vị, vậy mà đã không suy nghĩ thấy đáo, trực tiếp đối đầu với Hạ Cảnh Đình rồi.
“ Không cần đâu, đưa cậu ta ra ngoài đi! “ Diệp Thanh níu tay anh lại, dường như cũng biết thủ phạm là ai rồi.

Vừa dứt lời một vài người đàn ông vạm vỡ xuất hiện, trực tiếp kéo người phục vụ đi.
Diệp Thanh không còn cách nào khác ngoài thở dài.

Nữ chính sao vậy, thiết lập không phải rất thận trọng sao?
"Em ổn chứ?" Hạ Cảnh Đình quay lại và nhìn Kiều Ninh một cách nghiêm túc.

Tuy rằng rất nghiêm túc, nhưng là nghiêm túc có chút bận tâm.
"Tôi ổn.

Tôi đã được anh chắn, tôi còn có thể bị làm sao ư? Ngược lại là anh, vừa rồi đồ uống và ly rơi vào người, anh không sao chứ? “ Diệp Thanh lo lắng nhìn anh hỏi.
Nghe vậy, anh lắc đầu.
"Vậy thì đi thay đồ đi!"
Quần áo của Hạ Cảnh Đình đã bị làm ướt và bẩn bởi những thứ đồ uống đó.

Nếu hôm nay Hạ Cảnh Đình cứ mặc như vậy, thì 100% khả năng anh sẽ bị cảm lạnh vào ngày mai.

Điều đó càng không tốt cho mấy vết thương trên người anh hiện giờ.
Khúc Tử Yên đã quan sát từ xa, mọi thứ đều trong tầm mắt.

Đúng là đồ vô dụng, có chút chuyện cũng làm không xong, không thể làm bẽ mặt Diệp Thanh, lại còn tạo cơ hội cho hai người kia kéo gần khoảng cách hơn.
Mọi việc diễn ra không suôn sẻ, nó còn gây ra một cuộc náo loạn.
Hạ Cảnh Đình lên phòng thay quần áo, Diệp Thanh thấy bữa tiệc quá ngột ngạt nên muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Sân sau cũng có rất nhiều khách, nhưng mà so với đại sảnh vẫn ít người hơn.

Có một cái hồ bơi nhỏ ở sân sau, xung quanh trồng rất nhiều hoa hồng.

Diệp Thanh cảm thấy, hoa hồng chính là biểu tượng, là linh hồn của cuốn tiểu thuyết này, bởi vậy đi tới đâu cũng thấy rất nhiều hoa hồng.
Diệp Thanh nhìn thấy những bông hoa hồng xanh rực rỡ đang nở bên cạnh hồ, và bất giác bước tới gần.
Trong khi Diệp Thanh đang chiêm ngưỡng hoa hồng, Khúc Tử Yên bước tới chỗ cô.
“Cô thực sự rất giỏi đó!!! Lại có thể khiến Hạ Cảnh Đình bảo vệ tới như vậy! “ Cô ta nói với giọng điệu cực kỳ chua ngoa.
Lời nói này giống như cô là tiểu tam, cướp bạn trai của Khúc Tử Yên vậy, Diệp Thanh đổi chủ đề: “Người phục vụ hôm nay hẳn là do cô sắp xếp đúng không?"
Không phải đoán, là khẳng định.
Rốt cuộc những người trong bữa tiệc tối nay không biết ai, cô cũng không chọc tức ai, không thể có chuyện mua chuộc người phục vụ để làm cô khó xử.

Ngoại trừ Khúc Tử Yên, cô không thể ngờ rằng nữ chính lại làm chuyện ngu ngốc như vậy.
“ Đúng vậy a~ là tôi đó.

Nhưng thật đáng tiếc, chiếc váy màu trắng tinh này không được tổ điểm bằng màu đỏ thẫm của rượu! “ Khúc Tử Yên nói với vẻ mặt vô tội.
“ Hay để tôi giúp cô tô điểm thêm cho chiếc váy này nhé! “ Nói xong, cô ta định giơ tay đẩy Diệp Thanh xuống hồ.

Tuy nhiên, trước khi cô ta chạm vào Diệp Thanh, cơ thể Diệp Thanh đã bắt đầu ngả về phía sau.

Khúc Tử Yên cũng ngã xuống vì cô ta không đứng vững.

Cả hai lần lượt ngã xuống hồ.
Cái hồ này rất sâu, nhưng đối với người biết bơi như Diệp Thanh vẫn không gặp khó khăn gì.
Cô điều chỉnh tư thế, nhìn thấy Khúc Tử Yên cũng đã ngã xuống, vẻ mặt cô ta lộ rõ ​​vẻ hốt hoảng và hoảng sợ:"Giúp...!cứu...!tôi..."
Không hại được người còn hại chính mình.
Khúc Tử Yên vùng vẫy trong nước, Diệp Thanh tới gần kéo người cô ta lên, định bụng nếu không giúp thì cô ta sẽ chết đuối mất, nhưng kéo người Khúc Tử Yên vào thì cô ta lại càng vùng vẫy, huých vào người cô.
Diệp Thanh nhăn mày quát: " Có yên đi được không, tôi mới kéo cô lên bờ được chứ! "
Những vị khách vốn đang ở sân sau nghe thấy tiếng động, lần lượt chạy tới hồ.

Nhìn hai người vùng vẫy trong hồ nhưng không ai muốn nhảy xuống vì họ không biết bơi.
Thấy không có ai nhảy xuống, Diệp Thanh tiếp tục tự mình kéo cô ta bơi đến bờ, nhưng Khúc Tử Yên lại cứ không yên phận, vung tay huých vào người cô mấy cái, đau đớn khiến Diệp Thanh muốn bỏ quách Khúc Tử Yên đi cho xong, nhưng như vậy thì khác nào cố ý không cứu.
Diệp Thanh căn răng chịu đựng, cố gắng kéo theo Khúc Tử Yên bơi men theo dòng nước.
Khúc Tử Yên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong đám đông, và một nụ cười thoáng qua trên môi cô.

Khúc Tử Yên vùng vẫy thoát khỏi Diệp Thanh để cơ thể từ từ chìm xuống.
Trong giây tiếp theo, Khúc Tử Yên nằm trong lòng Chu Tử Vũ, còn Diệp Thanh thì bơi gần đến bờ, sau đó được Hạ Cảnh Đình kéo lên.

Không khí trong phổi còn quá ít khiến Diệp Thanh phải thở gấp
" Thanh Thanh, Thanh Thanh! " Hạ Cảnh Đình nhìn người con gái hấp hối trong vòng tay mình thì không khỏi lo lắng.
Diệp Thanh không trả lời Hạ Cảnh Đình, khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu.
Chu Tử Vũ sau khi kéo Khúc Tử Yên lên bờ, nhìn thấy Diệp Thanh yếu ớt nằm trong vòng tay Hạ Cảnh Đình liền sải bước đi tới, lo lắng nhìn cô: "Thanh Thanh, chị có sao không?"
" Thanh Thanh, đừng làm tôi sợ..."
Sân sau có vụ ngã xuống hồ.
Càng ngày càng có nhiều người chạy tới xem trò vui.
Mà cả tổng tài Hạ thị Hạ Cảnh Đình cùng nam đỉnh lưu Chu Tử Vũ đều cùng một chỗ lõ lắng cho Diệp Thanh, dường như hai người họ không để ý đến Khúc Tử Yên đang nằm cách đó không xa.
Khúc Tử Yên ho nhiều đến nỗi cuối cùng cô ta cũng phun ra hết lượng nước vừa uống.

Trước khi kịp lấy lại tình thần, cô ta nhìn thấy khung cảnh kia, mọi người chỉ quan tâm, lo lắng đến Diệp Thanh, không có ai để ý đến cô có bị làm sao không.
" Khụ, tôi không sao đâu! "
" Tất nhiên là cô không sao rồi! Cô là người đẩy tôi xuống mà! " Giọng của Khúc Tử Yên không quá lớn nhưng những người xung quanh cô đều có thể nghe rõ.
Hạ Cảnh Đình nghe Khúc Tử Yên nói Diệp Thanh mới là người đẩy cô ta xuống nước thì mặt đen lại, cả không khí xung quanh cũng trùng xuống.
Chu Tử Vũ rất tức giận khi nghe điều này, và bước đến bên cạnh Khúc Tử Yên.
" Nếu Diệp Thanh đẩy cô xuống, vì sao chị ấy cũng bị ngã? "
" Làm sao tôi biết được!"
" Vậy thì check camera giám sát" Hạ Cảnh Đình nói với một vẻ mặt u ám.
Anh thực sự nên tính toán tốt khoản này.
Nghe vậy, trên mặt của Khúc Tử Yên lập tức cứng ngắc.

Cô không nghĩ tới điều này.

Cảm thấy trong lòng dâng lên một loại cảm giác hoảng loạn.
" Tôi thấy khó thở quá! " Diệp Thanh nói một câu liền ngắt đi bầu không khí u ám này.

Hạ Cảnh Đình vội vàng bế bổng cô lên.
" Tôi đưa em về! "
Vừa đi qua Khúc Tử Yên, Diệp Thanh để lại một câu: " Đây là lần cuối cùng tôi không tính toán với cô.

Nhưng nếu có lần sau, cô chết chắc! "
Trong lòng Khúc Tử Yên thậm chí còn xuất hiện loại cảm giác hoang đường.

Lúc trước cho dù cô có làm gì, Diệp Thanh biết nhưng đều không để tâm, nhưng hiện tại Diệp Thanh lại cảnh cáo cô, điều này thật lạ lẫm....


35: Anh Có Ba Tháng Để Khiến Tôi Thích Anh!



Hạ Cảnh Đình bế Diệp Thanh lên phòng vip khách sạn, đặt cô ngồi trên giường.

Bởi vì hồi nãy Diệp Thanh cũng uống quá nhiều nước hồ, cho nên không khí trong phổi cũng ít. Cô nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch, chậm chạp không muốn tỉnh dậy, cơ thể như không có lực, ngả người về phía sau, rất may Hạ Cảnh Đình đã nhanh tay đỡ lấy.

Hạ Cảnh Đình hơi nhăn trán lại, đáy mắt xẹt qua vẻ hỗn độn xen lẫn kinh hoảng, sau đó liền đưa tay ra vỗ nhẹ vào má Diệp Thanh, thấy cô như cũ vẫn không có phản ứng, ngược lại thân thể còn không ngừng run rẩy.

" Thanh Thanh, Thanh Thanh! "

" Anh đừng vỗ má tôi nữa, sưng lên bây giờ! "

Biểu tình trên mặt Hạ Cảnh Đình nháy mắt trở nên lạnh như băng, ngay tiếp theo khắp người anh phát ra hơi thở, còn xen lẫn vài phần hàn khí bức người, anh đến ngồi bên cạnh, để cô tựa lên người mình, mắt nhìn về Diệp Thanh: " Khúc Tử Yên đẩy em ngã xuống hồ? "

"Ừm."

" Em có thể tự bơi lên nhưng sao không lên sớm, lại để nước tràn vào nhiều như vậy? "

" Cứu Khúc Tử Yên, nhưng cô ta vùng vẫy..."

" Cô ta đẩy em xuống, em còn cứu cô ta?"

" Ừm..."

" Thanh Thanh?"

" Anh đừng hỏi nữa! Tôi mệt! "

" Được, em nghỉ một lát, Phó Nghê đang mang trang phục mới đến đây. "

Hạ Cảnh Đình lần tay lên khóa váy đằng sau lưng cô, Diệp Thanh cảnh giác nắm tay anh lại, trừng mắt hỏi: " Anh muốn làm gì? "

" Thanh Thanh, tôi giúp em cởi váy ra, để lâu ngấm nước sẽ bị cảm! "

Diệp Thanh dùng sức đứng dậy, rời khỏi vòng tay Hạ Cảnh Đình: " Không cần, tôi sẽ tự đi tắm, lát nữa Phó Nghê mang quần áo tới, anh bảo anh ta treo bên ngoài cửa phòng tắm cũng được! " rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Phó Nghê một lúc sau, nhanh chóng ôm quần áo chạy vào phòng, thận trọng mở miệng nói: "Hạ tổng, quần áo mới cho Diệp tiểu thư đã có rồi..."

" Được. Không còn việc gì nữa, cậu ra ngoài đi! "

Phó Nghê cảm thấy bản thân thật thảm, dùng hết sức bình sinh để chạy ngược chạy xuôi mang quần áo đến cho Diệp Thanh, thế nhưng lại nhận được ánh mắt sắc lạnh của Hạ Cảnh Đình, cứ như là sợ anh sẽ nhìn thấy thứ gì quan trọng vậy.

Cầm quần áo trên tay, ánh mắt Hạ Cảnh Đình đưa về phía cửa phòng tắm, cẩn thận từng bước đi tới. Khi chạm vào tay nắm cửa, anh phát hiện thế nhưng Diệp Thanh không đóng cửa. Hạ Cảnh Đình nhẹ ấn tay nắm cửa xuống, cửa khe khẽ mở ra.

Đập vào mắt anh, bờ vai thon mượt mà, dưới làn sương mờ, cùng ánh sáng từ đèn chiếu rọi xuống, nổi lên một tia sáng nhàn nhạt.

Trắng nõn, mịn màng, giống như ngọc sứ sạch sẽ.

Yết hầu Hạ Cảnh Đình khẽ lăn chuyển lên xuống. Một lúc sau anh mới rời ánh mắt đi, khẽ ho nhẹ một tiếng, nhắc nhở Diệp Thanh: " Thanh Thanh, em đừng tắm lâu quá, không tốt cho sức khỏe đâu! Phó Nghê đã mang quần áo tới rồi đây! " giọng nói có chút khàn.

Diệp Thanh đang gội đầu nên nhắm tịt mắt không nhìn thấy gì, cô nói lớn vọng ra ngoài: " Anh cứ treo ở cửa giúp tôi! Cảm ơn nha! "

"...Được... "

Sau một lúc, Diệp Thanh mới bước ra, trên người cũng mặc bộ quần áo Phó Nghê mang tới. Mái tóc ướt sũng, nước chảy tong tỏng xuống.


Hạ Cảnh Đình tiến tới, cầm khăn lau tóc cho cô.

" Tôi giúp em! "

Diệp Thanh cũng ngoan ngoãn ngồi im để Hạ Cảnh Đình giúp cô lau tóc.

" Chuyện tối hôm nay, chắc sẽ không lên hotsearch đâu nhỉ? " Diệp Thanh dè dặt hỏi.

" Không! Tối nay toàn bộ là người quyền thế, bọn họ sẽ tự biết điều mà không dám ho he gì đâu! "

" Ừm. Vậy thì tốt! Tránh được phiền phức! "

"..."

" Kì thử thách đợt hai của, em đừng tham gia nữa! "

Hai mắt Diệp Thanh mở to, ngạc nhiên hỏi: " Vì sao? "

" Tôi không muốn em phải gặp nguy hiểm nữa! Lần trước em rơi xuống vực, tôi có thể may mắn cứu được em, nhưng ngộ nhỡ lần tới, tôi không xuất hiện kịp thời thì phải làm sao? "

Diệp Thanh nghĩ nghĩ, đúng thật là từ lúc xuyên vào đây thì cô toàn gặp chuyện xui xẻo, bị bế lên hotsearch liên tục, không bị ngã xuống vực thì cũng là bị ngã xuống hồ. Nếu không phải vì biết Diệp Thanh là vai nữ phụ phản diện không sở hữu hào quang giống nữ chính, cô còn nghĩ Diệp Thanh là bị sao xấu chiếu mạng đấy.

" Nhưng tôi cũng là khách mời chính, bỏ dở giữa chừng sẽ không có ảnh hưởng gì đấy chứ? "

" Tôi có sắp xếp! Ngoan, nghe lời tôi có được không? "

" Tôi thì không có vấn đề gì, dù sao cũng muốn nghỉ ngơi. "

Hạ Cảnh Đình hôn nhẹ lên mái tóc mềm mại, mùi hương trên cơ thể cô thật thơm... Tầng khí âm u trong đáy mắt Hạ Cảnh Đình càng thêm dày đặc, hơi thở càng lúc càng nặng nề hơn. Đêm nay hình như có chút nóng... khiến thân thể anh cảm thấy thật rạo rực...

Sau khi tắt máy sấy, Diệp Thanh ngước mắt lên nhìn đồng hồ, cô quay mặt về phía Hạ Cảnh Đình: " Muộn rồi kìa, chúng ta đi về đi! "

Cặp mắt Hạ Cảnh Đình vẫn như cũ đặt trên người cô.

Áo đỏ như máu, tóc đen như gấm, khuôn mặt tinh tế tuyệt mỹ, làm nổi bật hơn nữa làn da trắng nõn của nàng. Đôi mắt đen láy sáng long lanh, cánh mũi nhỏ nhắn tao nhã tôn quý.

Nếu thật sự phải dùng từ ngữ để miêu tả cô, thì chính là không dính khói lửa nhân gian. Xinh đẹp tới mức tưởng như không có thật trên đời.

" Chúng ta đi về thôi! Mẹ tôi ở nhà chắc đang lo lắng cho tôi! " Diệp Thanh một lần nữa lặp lại cấu nói.

" Thanh Thanh, trời cũng đã muộn rồi... hay là ta qua đêm ở đây đi! "

Mức độ cảnh giác của Diệp Thanh chạm tới đỉnh, đúng rồi, tà nãy giờ ánh mắt Hạ Cảnh Đình nhìn cô rất không đúng. Cả ánh mắt lẫn giọng nói... quá mức vô liên sỉ đi! Diệp Thanh lùi người sát về phía bên kia giường, đôi mắt to nheo lại: " Không thích! Tôi muốn về! "

" Nhưng bây giờ trời đã rất muộn rồi, với lại đi đường sẽ bị lạnh! "

" Có ô tô mà. Ngồi trong ô tô sẽ không bị lạnh! "

" Xe của anh hỏng rồi! "

" Hỏng thì anh gọi người mang xe khác tới! Anh là sếp mà, nói gì bọn họ chả nghe! "

" Nhưng trời đã muộn, họ đều đã ngủ hết rồi, chắc em sẽ không muốn phá giấc ngủ của họ đâu chứ? "

" Thế thì ngủ ở đây cũng được, nhưng tôi đi thuê phòng khác! "


" Khách sạn hết phòng rồi! "

Vô lý!!! Cả cái khách sạn to tướng thế này mà đã hết phòng rồi?

" Thế anh ngủ dưới đất đi! "

" Ngủ dưới đất sẽ bị lạnh, em không thấy đau lòng cho tôi sao? "

" Thế thì tôi sẽ ngủ ở dưới! "

" Không được! Em vừa bị ngã xuống hồ, ngủ dưới đất sẽ bị cảm mất! "

"...."

" Vậy có phải ý anh là muốn tôi ngủ chung một giường với anh phải không?! "

" Đúng vậy!" Hạ Cảnh Đình còn rất vô liêm sỉ mà cười một cái.

Diệp Thanh kinh hồn bạt vía, cô cảm thấy cô cần phải khám lại tai và mắt của mình. Người trước mặt này... khó lòng mà chấp nhận được! Không lẽ mấy ông tổng tài lúc đi cua vợ của mình đều rất sến sẩm tới mức kinh dị như thế này luôn à?

Hạ Cảnh Đình thở dài thườn thượt, cuối cùng còn biến thành dạng đáng thương: " Em ghét bỏ tôi à? " rồi cả cơ thể to lớn dần dần tiến về phía Diệp Thanh.

" Này nhá, anh đừng có được nước mà lấn tới đấy nhá! Tôi nói cho anh biết, chúng ta đã hủy hôn rồi, cũng không còn là quan hệ đó nữa! " Diệp Thanh sợ hãi muốn lùi lại nhưng căn bản không còn đường lui.

" Nếu vậy thì chỉ cần trở thành vợ chồng thì có thể đúng không? Thanh Thanh, chúng ta kết hôn đi! "

Anh còn cho rằng, Diệp Thanh sẽ lại giống như con mèo xù lông mà giọng nói oang oang lên mắng anh, nhưng lần này hoàn toàn đi ngoài suy nghĩ của anh. Diệp Thanh lần này lại thất thần vài giây, yên lặng ngồi đó.

Hạ Cảnh Đình làm vẻ mặt buồn bã nói: "Tôi nghĩ, em nên đếm lúc chịu trách nhiệm với tôi rồi! Làm bạn gái của tôi! "

Diệp Thanh há hốc miệng: " Chịu trách nhiệm? Trách nhiệm cái gì? "

" Em cướp mất nụ hôn đầu của tôi! Có phải nên chịu trách nhiệm rồi không? "

Có lộn không vậy? Không phải anh mới là người cướp mất nụ hôn đầu của cô sao? Bây giờ lại đổi ngược thành cô làm người xấu rồi? Diệp Thanh không trả lời, vội xoay mặt đi chỗ khác.

" Thanh Thanh, lời tôi nói là thật! Không phải đùa! Em có đồng ý làm bạn gái của tôi không? " giọng nói của anh giữa trời đêm yên tĩnh nghe lại càng giàu từ tính hơn.

Anh đưa tay xoay mặt cô lại, để cô có thể nhìn vào mắt mình.

Bốn mắt nhìn nhau, cô có thể thấy rõ sự nghiêm túc trong mắt anh. Trong im lặng, Diệp Thanh nghe thấy tim mình đang đập thình thịch.

Diệp Thanh môi mím chặt.

Rất lâu sau đó cô mới mở miệng nói: " Ba tháng! Anh có ba tháng để làm tôi thích anh. Nếu sau ba tháng tôi không có tình cảm gì với anh thì lúc đó chúng ta cắt đứt quan hệ, anh từ nay cũng không được xuất hiện làm phiền tôi nữa! "

Hạ Cảnh Đình nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng ẩn ý cười: " Được! Ba tháng là đủ rồi! Đủ để tìm lại tình cảm trước kia của em dành cho anh! " nói rồi anh cúi thấp người xuống, khóa chặt môi cô bằng một nụ hôn.

Diệp Thanh sửng sốt, khuôn mặt lập tức đỏ hồng. Mãi đến khi cô cạn kiệt dưỡng khí, Hạ Cảnh Đình mới luyến tiếc rời bỏ đôi môi ngọt ngào kia.

" Lần này tha cho em! "

!!! Cái tên này, Diệp Thanh cô chỉ vừa mới buông xuống một câu, vậy mà liền đã như con hổ đói lao tới cắn xé cô rồi. Bây giờ nghĩ lại, có thể rút lại câu nói vừa rồi không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK