“Yêu hay không yêu liên quan gì tôi? Có quan hệ máu mủ là được. ‘Mời’ La tiểu thư đến nhà kho nhà tôi.”
“Tổng giám đốc! La Tâm Di không phải là…”
“Cậu điếc hả? Dài dòng làm gì? Bắt cô ta về đây!” Anh lạnh lùng cắt ngang.
Bây giờ, anh chỉ cần biết, những thứ liên quan đến La Lệ, dù chỉ bé như hạt bụi anh cũng phải diệt trừ cho bằng hết.
La Tâm Di sợ hãi trốn trong nhà. Hôm qua, dì bỏ cô đi, chị cũng đi mất, nhà không có ai cả. Cô đã đói từ hôm qua đến giờ rồi. Bây giờ, đột nhiên có mấy người áo đen xông vào trong nhà như muốn tìm ai đó. La Tâm Di ôm chặt con thỏ trong tay, rấm rức khóc:
“Ba! Dì! Người xấu… sợ quá! Hic, ba ơi!”
Tiếng khóc nhỏ như mèo con, bất quá vẫn làm cô bị phát hiện. Một người áo đen lập tức lôi cô ra, dùng giọng nói máy móc nói:
“La tiểu thư! Ông chủ của chúng tôi mời cô tới nhà. Cô đi theo chúng tôi!”
“Không… người xấu… đừng! Ba!” Cô oa một tiếng khóc lớn lên.
“Khóc cái gì? Thực điếc tai! Làm cô ta câm miệng cho tôi! Có mỗi một đứa con gái xử lí cũng không xong. Vô dụng!” Một giọng nói không chút độ ấm vang lên.
“Ông chủ! Có vẻ như… cô ta… không được bình thường.”
“Cái gì gọi là không bình thường?” Mộ Vân Triệt nhướng mày, hiển nhiên là đã mất hứng. “Thần kinh cô ta không được tốt, mặc kệ! Mang cô ta đi!”
Vệ sĩ bất đắc dĩ nhét vải vào miệng cô, không có tiếng khóc, nhưng nước mắt như hạt châu vẫn rơi xuống không ngừng.
Cô bị nhốt vào nhà kho. Không có ai cho cô ăn, không ai cho cô uống nước, chỉ có bóng đêm bao trùm khắp nơi. Vì quá sợ hãi, Tâm Di ngất đi. Ở màn hình giám sát, Mộ Vân Triệt cực kì mất hứng.
“Mới đó đã ngất, cô ta có phải con người không vậy? Tạt nước cho cô ta tỉnh!”
Vệ sĩ tạt một thùng nước lên người cô, nhưng cô vẫn như cũ, bất động.
“Để mặc cô ta, khi nào cô ta muốn tỉnh thì tự tỉnh.”
Sáng hôm sau, Mộ Vân Triệt đi ra nhà kho,
nghi hoặc nhìn đám vệ sĩ đứng trước nhà kho.
“Có chuyện gì? Cô ta chết rồi à?”
“Ông chủ! Từ hôm qua tới giờ cô ấy vẫn chưa tỉnh, hơn nữa còn lên cơn sốt cao.”
“Khốn kiếp! Người sốt các người không biết gọi bác sĩ sao?”
“Hôm qua ông chủ đã nói mặc kệ cô ấy.” Vệ sĩ nhỏ giọng
Anh tức muốn xì khói, phản rồi! Trong nhà kho, một cô gái yếu ớt như đóa bách hợp sắp tàn, môi cô run run, không ngừng phát ra những tiếng rên đau trong vô thức.
“Mẹ! Đau! Ư, đau, lạnh, sợ! Mẹ!”
Chẳng biết trời xui quỷ khiến thế nào mà anh lại bước đến, ôm cô vào nhà. Anh lầm bầm.
“Sao nhẹ như vậy? Cô ta ăn không đủ cơm sao? Đúng là vô dụng!”
“Ưm” Cô rên khẽ một tiếng, sau đó vùi vào ngực anh, lầm bầm “Lò sưởi… ấm.”
Anh dở khóc dở cười. Nhịn! Cô ta là kẻ ngốc! Nhịn. Anh không ngừng tự mê hoặc bản thân phải nhịn. Bằng không anh nhất định ném cô xuống đất. Gọi cho Bạch Diễm – bác sĩ riêng kiêm bạn thân của anh xong, anh ném cô lên giường, không một chút thương hương tiếc ngọc. Dù sao giường cũng mềm, cô ta không chết được!
Bạch Diễm khám xong, mặt đằng đằng sát khí, xả một tràn:
“Cậu làm cái quái gì vậy hả? Cô ấy mấy ngày không ăn cơm, uống nước. Thể lực cạn kiệt. Đã vậy còn mặc quần áo ướt trên người dẫn đến sốt cao. Cậu đã mang người ta về thì phải có trách nhiệm một chút chứ! Cái tên không có lương tâm này!”
Anh bị mắng đến đầu và lỗ tai cũng ong ong, đợi Bạch Diễm phát tiết xong, anh mới ngẩn ra, phản bác lại.
“Tôi mang cô ta về là để hành hạ cô ta. Chết càng tốt!”
“Tại sao lại hành hạ cô ấy? Cô ấy làm ra việc gì có lỗi với cậu sao?”
“Cô ta không có, nhưng chị cô ta có. Khám xong rồi, cậu về đi!”
“Cậu… Ai nợ thì người đó trả chứ! Sao lại trút giận lên người vô tội?”
“Tôi trút lên ai là việc của tôi, cậu về đi!”
Bạch Diễm tức giận đùng đùng bỏ về. Mộ Vân Triệt nói chuyện không dùng đến não, hôm nào đó anh nhất định phải cứu cô bé tội nghiệp kia ra.
Đến chiều, La Tâm Di mới tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, một khuôn mặt cực kì đẹp trai đã đập vào mắt. Cô ngơ ngác nhìn anh như muốn hỏi: “Anh là ai?”. Mộ Vân Triệt đứng dậy, lạnh lùng bắt lấy cằm của cô, siết mạnh.
“Chị của cô làm ra chuyện có lỗi với tôi, cho nên, tôi bắt cô hoàn trả gấp bội!” Ngừng một chút, anh cười đến tàn nhẫn. “Cô chẳng qua chỉ là một con ngốc, tôi có hành hạ chết cô cũng không ai biết! La Tâm Di! Có trách thì hãy trách chị cô đi!”
Anh đi rồi, La Tâm Di hoảng sợ chôn mặt vào đầu gối, cô rấm rứt khóc.
“Ô ô ô. Đáng sợ… Ô ô ô. Ba! Sợ quá. Cứu!”