• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh dắt cô đi dự tiệc rượu. Cô có chút sợ hãi, tò mò hỏi:

"Đi tiệc rượu để làm gì?"

"Tới đó cho cô ăn ngon."

"Thật sao?" Hai mắt cô tỏa sáng, vui vẻ nói "Chị rất ít khi cho tôi ăn ngon. Anh đúng là người tốt!"

Cô hoàn toàn quên mất cái "người tốt" này hôm qua đã đe dọa sẽ hành hạ mình.

Anh nhìn cô thật sâu, bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ quyết định của mình. Anh trút giận lên người con thỏ ngốc nghếch này là đúng hay sai? Anh đưa cô đi, chỉ muốn làm cô bẽ mặt thôi.

Hai người bước vào hội trường, nam anh khí bức người, nữ thuần khiết ngây thơ đã thành công hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Anh có chút khó chịu, mấy cái ánh mắt như sói đói vậy là sao hả? Không thấy đây là bạn nhảy của anh hay sao?

Cô vừa nhìn thấy bàn ăn, lập tức bỏ rơi người đàn ông anh tuấn bên người. Vui vui vẻ vẻ cầm lấy dĩa thức ăn, vẻ mặt muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu làm anh muốn phát giận cũng không được. Anh mặc kệ cô, đi nói chuyện với các đối tác.

La Tâm Di ăn vui đến quên trời đất. Tuy vậy, tướng ăn của cô lại cực kì ưu nhã. Ba của cô vì sợ cô chịu thiệt thòi, để bù cho đầu óc không mấy tốt của cô, ông đã thuê người dạy cô các nghi thức quý tộc, với mong muốn sau này cô gả đi sẽ không bị khinh rẻ.

Nhìn thấy cô ăn liên tục nhưng không hề mất đi vẻ cao quý, mấy cô tiểu thư lập tức nghiến răng nghiến lợi.

"Con nhỏ ham ăn kia!" Một giọng nói chanh chua vang lên.

Cô ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, sau khi ngẫm nghĩ, xác định là mình không quen ai, liền cầm dĩa ăn tiếp.

"Choang"

Cái dĩa thức ăn trên tay cô lập tức bị đánh rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ chói tai. Cô khó hiểu ngẩng đầu lên, chỉ thấy một người phụ nữ trang điểm tinh xảo đang nhìn mình. Cô dè dặt nói:

"Nếu cô cũng muốn ăn, cứ nói, tôi sẽ lấy cho cô, không nhất thiết phải đánh rơi dĩa thức ăn của tôi. Thực phí phạm!"

"Cô cho rằng tôi thấp kém như cô, chỉ biết ăn sao?" Mạc Chỉ kiêu ngạo hất cằm lên

"Loại con gái không có cha mẹ dạy dỗ như cô, suốt ngày chỉ biết quyến rũ đàn ông. Mau cút khỏi đây đi! Đừng làm bẩn mắt bổn tiểu thư!"

“Cô nói cái gì?”

“Tôi nói, cô là đồ hồ ly tinh, suốt ngày chỉ biết quyến rũ đàn ông. Cha mẹ cô không dạy dỗ cô…. A”

Cô ta không tin nổi nhìn người con gái nhỏ bé trước mắt. Chuyện gì đây? Con nhỏ nhà quê này… thế mà lại dám tát cô? Cô phát điên, lập tức giơ tay muốn đánh trả.

“Dừng tay!” Một giọng nói âm trầm vang lên làm người xung quanh run cả người.

“Anh là ai?” Cô ta có chút sợ khí thế âm lãnh của người đàn ông này, nhưng sự kiêu ngạo của một tiểu thư không cho phép cô ta tỏ ra sợ hãi.

“Là người thôi! Bất quá, là người có thể đè chết cả nhà cô.”

“Chỉ Chỉ!” Giọng của bố cô ta vang lên bên tai, sau đó một cái tát nhanh chóng giáng xuống.

“Bốp”

“Bố!” Mạc Chỉ nước mắt lưng tròng nhìn bố mình, đây là lần đầu ông đánh cô.

“Câm miệng!” Mạc Kiều quát to, sau đó lập tức nửa lôi nửa kéo cô đến trước mặt người đàn ông kia.

“Hoằng tổng! Thực xin lỗi! Là con gái tôi không biết phép tắc, mạo phạm đến ngài. Về nhà tôi nhất định dạy dỗ nó đàng hoàng. Mong ngài bỏ qua cho chúng tôi.”

“Đi đi!”

Chỉ đợi có thế, Mạc Kiều lập tức kéo con gái rời đi. La Tâm Di vẫn đứng đó, dường như mọi chuyện không hề liên quan đến mình. Sau đó, cô quay đầu… lấy dĩa ăn tiếp. Hoằng Lâm kinh ngạc, chuyện này là sao đây. Anh hắng giọng, không để ý? Tiếp tục hắng giọng, lại không để ý? Lần này, anh ho khù khụ với mục đích thu hút sự chú ý của cô. Cô quay đầu lại, tò mò hỏi:

“Anh bị cảm sao? Vậy thì nên về nhà uống thuốc, ho ở đây nước bọt văng ra sẽ làm bẩn thức ăn của tôi.” Nói xong còn bày ra biểu tình ghét bỏ.

Anh sắp phát điên rồi, còn dám chê anh bẩn?

“Cô gái, đừng quên, lúc nãy là tôi giải vây giúp cô.”

Vừa nghe anh nói xong, cô bỗng nhiên òa khóc. Anh luống cuống tay chân. Này! Cô gái này có bị gì không vậy? Anh còn chưa muốn cô ta lấy thân báo đáp mà. Bất đắc dĩ, anh ôm cô vào lòng. Cô ôm chặt lấy anh như ôm lấy cọng cỏ cứu mạng, không ngừng nói:

“Ba nói, không ai có quyền chửi ba mẹ. Nếu có người nói xấu ba mẹ, liền cho tôi đánh, ba sẽ giải quyết. Ô ô ô. Ba đi rồi, đi mất rồi, không thấy nữa. Ô ô ô. Ai giải quyết cho tôi đây?”

“Được rồi! Đừng khóc! Tôi giải quyết cho cô là được chứ gì?”

Cô ngẩng khuôn mặt tèm lem nước mắt lên, nghi hoặc hỏi:

“Anh là ba tôi sao? Sao nhìn trẻ vậy?”

Anh dở khóc dở cười. Đúng lúc đó, Mộ Vân Triệt mang khuôn mặt đen hơn than bước đến, dùng giọng nói “dịu dàng” gọi cô:

“Tâm Di! Đến đây!”

Cô ngoan ngoãn bước đến chỗ Mộ Vân Triệt, đơn giản là vì anh hứa sẽ cho cô ăn ngon. Cô còn chưa có ăn no đâu. Mộ Vân Triệt ngoài cười trong không cười nói với Hoằng Lâm:

“Cảm ơn Hoằng tổng đã chăm sóc vợ chưa cưới của tôi. Tôi chỉ mới đi một lúc mà cô ấy đã gây rắc rối cho anh.”

“Vợ chưa cưới? Theo như tôi nhớ thì ‘bạn giường’ của chúng ta ra nước ngoài rồi mà.”

“Ha ha. Hoằng tổng thật biết nói đùa. Tôi chỉ có cô vợ ngốc này thôi!”

“À! Cô ấy rất đáng yêu! Tôi thật sự không ngại “chăm sóc” cho cô ấy giúp anh đâu.”

Mùi thuốc súng nồng nặc giữa hai người đàn ông không hề ảnh hưởng đến La Tâm Di. Cô kéo cánh tay Mộ Vân Triệt, nũng nịu với anh như khi ở với ba.

“Tôi đói bụng!”

Mộ Vân Triệt cực kì vừa lòng xoa đầu cô, sau đó quăng cho Hoằng Lâm một ánh mắt khiêu khích rồi xoay người rời đi. Hoằng Lâm vẻ mặt âm trầm, cười lạnh:

“Tâm Di đúng không? Sớm muộn gì cô ấy cũng rơi vào tay tôi. Mộ Vân Triệt! Anh sẽ không đắc ý được lâu đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK