“Tâm Di!” Anh dịu dàng gọi.
“Hừ!” Ai kia lại hờn dỗi hừ một tiếng rồi quay đi.
“Ai… Vốn định mang em đi dạo phố, mà em giận thì thôi vậy.”
“Em… Em mới không có giận!” Cô cuống quýt kêu lên “Chúng ta ra ngoài sao? Đợi em một lát!”
Một lúc sau, La Tâm Di xuất hiện với bộ váy dạ hội chít eo, mái tóc xõa tung, kiều diễm. Chân đi đôi giày búp bê màu hồng. Mộ Vân Triệt có chút co giật khóe miệng.
“Em là muốn đi đâu?”
“Đi dạo phố a.”
“Nhưng… bộ quần áo này là để đi dạ tiệc mà.”
“Đi dạo phố không phải là nên mặc bộ đẹp nhất sao?” Cô bẹp miệng “Đây là bộ đẹp nhất của em rồi.”
Mộ Vân Triệt bất đắc dĩ thở dài, anh kéo cô lên phòng. Anh tự tay thay quần áo cho cô. Nhìn thân hình quyến rũ gần như không mặc gì đứng trước mặt mình, anh chỉ cảm thấy nơi nào đó lại đứng lên chào cờ rồi.
“Vân! Không được nhìn lung tung! Em muốn ra ngoài.” Cô mới không đứng yên cho anh làm thịt. Mỗi lần muốn lên giường, anh đều sẽ dùng ánh mắt này nhìn cô.
Mộ Vân Triệt cười khổ, nhẹ giọng dụ dỗ:
“Đi dạo phố quan trọng hơn sinh em bé sao?”
“Đương nhiên!”
“…”
Anh dẫn cô tới trung tâm thương mại, cô rất vui vẻ, thử hết bộ quần áo này tới bộ khác. Thấy đồ gì đẹp là cô lại la lên:
“Vân! Em muốn cái này!”
Mấy cô nhân viên dùng ánh mắt vừa hâm mộ vừa chán ghét nhìn cô. Một cô thì thầm:
“Bộ dạng ngây thơ giả tạo quá mức! Vậy mà Mộ tổng cũng thích được.”
“Cô! Bị đuổi việc!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu của cô ta.
“Hoằng… Hoằng tổng!” Mặt cô nhân viên trắng bệch.
“Nhân viên không được phép phán xét khách hàng. Đạo lí đơn giản vậy cũng không hiểu vậy thì còn đi làm làm gì? Cô đến chỗ quản lí nhận lương tháng này đi!”
“Hoằng tổng! Tôi sai rồi! Xin hãy tha cho tôi một lần!”
Mặc cho cô nhân viên đó van xin, Hoằng Lâm vẫn quay đầu đi thẳng. Cô bé con đó không phải là người mà ai nói gì thì nói.
La Tâm Di sờ cái này một chút, ngắm cái kia một chút vui đến quên cả trời đất. Mộ Vân Triệt cười cười, nhân lúc cô đang xem quần áo gọi điện thoại cho thư kí bàn về lịch trình một chút. Khi anh quay đầu lại, cô… đã biến mất.
“Này! Anh kia! Anh kéo tôi đi đâu?” La Tâm Di ồn ào kháng nghị.
“Đưa em đi ăn ngon!”
“Tôi mới không cần! Vân còn đang đợi tôi. Bỏ ra!”
“Vân à?” Ánh mắt của Hoằng Lâm thêm một tia tàn nhẫn “Em dám gọi cậu ta thân mật như vậy?”
“Anh ấy là chồng tôi, tôi gọi anh ấy thế nào liên quan gì đến anh?”
“Em… Được rồi! Em muốn quay lại tìm hắn chứ gì?”
“Đúng!”
“Tôi sẽ thả em nếu em trả lời được, tôi tên là gì?”
Hoằng Lâm không ngờ có ngày mình phải hèn mọn tới mức phải mong mỏi một người con gái nhớ tên của mình. Tâm Di trầm tư một lúc, sau đó thành thật lắc đầu.
“Không biết!”
Khuôn mặt tuấn tú của Hoằng Lâm vặn vẹo, dám không nhớ tên hắn? Hắn hạ giọng, âm trầm hỏi:
“Vậy, em nhớ tên đầy đủ của Vân không?” Chỉ cần cô nói là không, hắn nhất định sẽ bỏ qua cho cô.
“Vân chính là Mộ Vân Triệt a!”
Hoằng Lâm giận dữ, tên hắn không nhớ, còn tên của tên kia lại nhớ rõ ràng thế? Để trừng phạt, hắn cúi xuống cắn lên môi La Tâm Di. La Tâm Di trợn tròn mắt nhìn hắn, sau đó không ngừng rơi nước mắt. Cho dù bị cắn đau, cô cũng nhất quyết không mở miệng ra. Miệng của cô chỉ có Vân mới được đụng, cô không muốn người khác đụng. Thật ghê tởm!
“Bốp” Vai Hoằng Lâm bị kéo giật ra sau, rồi một cú đấm lập tức giáng lên mặt hắn.
“Hoằng Lâm! Tao nhất định phải giết mày!” Hai mắt Mộ Vân Triệt đỏ ngầu, không ngừng vung nắm đấm tới chỗ Hoằng Lâm.
Hoằng Lâm cũng đang tức giận, vậy nên lập tức đánh trả. Hai vị đại boss đánh nhau thành một đoàn, nhưng không ai dám ngăn cản.
Khi đánh xong, cả hai thở hổn hển, trên người đầy vết thương. Mộ Vân Triệt chỉ tay vào mặt Hoằng Lâm, lạnh lùng nói:
“Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám đánh chủ ý lên người Tâm Di lần nữa, thì cho dù phải mất đi Hoàng Kim, tôi nhất định khiến cậu và Thành Đạt không ngóc đầu lên được!” Nói rồi anh lập tức bế Tâm Di rời đi.
Hoằng Lâm nghiến răng ken két:
“Muốn đồng quy vu tận? Được! Xem ai sợ ai!”