“Xin chào lệnh bà”, Eleanor nói, nhún thấp mình trước nữ công tước. Anne chỉ khẽ nhún gối, vì cô bị cái áo toga cản trở. “Và đức ngài”. Eleanor lại nhún gối, lần này là trước mặt công tước Villiers.
Giống như cô, công tước đã tránh lễ phục toga, đoán chừng là với cùng thái độ bất cần khi anh không chịu đội tóc giả. Thay vào đó anh ta mặc một chiếc áo bằng lụa màu brandy dày. Kiểu may hết sức đơn giản, nhưng đường thêu hoa lá bằng lụa màu đồng uốn lượn giữa hàng khuy và quanh gấu áo biến sự đơn giản thành lộng lẫy.
“Tiểu thư Eleanor”, Villiers nói. Anh ta nhìn từ đầu tới chân cô, mắt anh dừng lại trong chốc lát trên những lọn xoăn cạnh tai cô. Một ngọn lửa nhục nhã chạy dọc sống lưng cô, nhưng cô vẫn hếch cằm lên. Nếu ngài công tước muốn địa vị quý tộc thì cô có. Vẻ thanh nhã, không. Dòng máu, có.
Khi Eleanor nhất quyết theo đuổi ý định phải cưới một công tước hoặc không cưới ai hết, cô cũng chẳng thèm phí thời giờ tưởng tượng ra một người theo đuổi tiềm năng nữa. Cô chỉ có ý định để lời tuyên bố của cô tới được tai một vị công tước – một công tước đã có vợ - để anh ta nhận ra rằng dù cho anh ta không thủy chung với cô thì cô vẫn giữ chung thủy với anh ta. Đó là một chiến lược ngu xuẩn chẳng làm ai khác ngoài cô bị tổn thương, rõ ràng là thế.
Công tước Villiers là một vị công tước khác hẳn Gideon. Cô chưa hề biết tới và hẳn sẽ không bao giờ có thể hình dung ra, một sự pha trộn giữa sự thanh nhã và bất cần lại toát lên vẻ quyền lực đến thế. Không phải nó toát ra từ những đường thêu lụa, hay cây gậy giấu kiếm [1], hay vẻ uy quyền hờ hững ở anh. Cô chưa bao giờ hình dung nổi vẻ nam tính nguyên thủy thuần túy của anh: ánh mắt đăm chiêu, vẻ chán chường quanh miệng, độ rộng của lồng ngực.
1 (Gậy giấu kiếm: Có hình như gậy ba-tong, bên trong rỗng ruột để lắp vào thanh kiếm nhỏ. Các Quý tộc nam dùng nó như một phụ kiện dự tiệc.)
Nếu như Gideon trông giống hoàng tử trong truyện cổ tích thì Villiers sẽ là gã bất lương mệt mỏi, cay độc tìm cách chiếm ngai vàng.
“Tôi thấy rằng ngài đã nghe thấy em gái tôi trêu chọc tôi về mong ước cưới một công tước từ thời thơ ấu của mình”, cô nói. “Tôi thành thật xin lỗi nếu ngài cảm thấy tầm quan trọng của mình bị giảm sút khi so sánh với con lợn nái nhà ông Hendicker.”
“Ồ, Villiers chẳng bao giờ có những cảm xúc ngượng ngùng kiểu thế, đúng không?”, nữ công tước Beaumont nói, bật cười.
“Cái ý tưởng ngu ngốc hơn cả một con hàu là tôi tò mò nhiều hơn”, Villiers nói. Anh ta có giọng trầm, chất giọng khiến Eleanor dè chừng một cách bản năng. Đó không phải là giọng nói của một người đàn ông có thể bị dắt mũi, anh ta mới là người luôn dắt mũi kẻ khác. “Làm sao người ta xác định được trí tuệ của một sinh vật lặng lẽ như vậy nhỉ?”
“Hàu là con chó cưng của chị Eleanor”, Anne xen vào.
“Trong trường hợp đó thì nó sẽ phụ thuộc vào nòi giống của Hàu”, Villiers nói. “Trừ phi chó của cô là chó xù nếu không tôi khá chắc chắn là mình vượt qua kỳ vọng ở cả hai mặt.”
“Tôi cũng có thể bảo đảm với tiểu thư Eleanor rằng anh ý không hề có mùi nước tiểu, mặc dù tôi thấy cô ấy thật tử tế khi coi nhẹ điều đó ở bạn đời”, nữ công tước cười khúc khích nói. “Còn bây giờ nếu hai người thứ lỗi thì tôi phải giới thiệu phu nhân Bouchon với con gái em họ thứ hai của tôi, con bé tội nghiệp đó hầu như chẳng quen một người nào ở Luân Đôn. Và cô phải kể cho tôi nghe về hôn nhân cũng như mùa lễ hội thành công tuyệt vời mà cô đã có nhé.” Cô ta luồn tay qua cánh tay Anne và dẫn em cô đi mà không có thêm một lời từ biệt.
“Có vẻ như chúng ta đang tìm kiếm cùng một thứ”, Villiers nhận xét.
“Bạn đời?” Eleanor vẫn còn cảm thấy chấn động bởi cuộc nói chuyện với em gái đến mức cô khó mà suy nghĩ mạch lạc nổi. Cô cứ nghĩ mình đang trưng ra một vẻ ngoài kín đáo. Nghiêm trang. Trong trắng. Nhưng Anne khiến cô cảm thấy như một bà cô già hói đầu.
“Một người bạn đời với một tước vị nhất định”, Villiers nói rõ.
Eleanor cảm thấy dạ dày sôi sùng sục vì xấu hổ nên viện một lời mỉa mai ra để lấp liếm. “Tất cả những việc còn phải làm bây giờ là đánh giá nhau dựa trên những tiêu chí như cân nặng của lợn nái hay não của chó xù.”
“Đúng là, tôi không muốn cưới một người kém khôn hơn con Hàu vừa được đề cập tới cho lắm.”
“Tôi không bao giờ tè lên sàn nhà khi giận dữ đâu”, Eleanor bảo anh ta.
“Cô không thể biết là tôi vui lòng đến mức nào khi nghe được điều đó đâu”, Villiers nói. Có lẽ mắt anh ta không băng giá như ấn tượng ban đầu. “Trong trường hợp đó, tôi không có lý do gì để nghi ngờ trí tuệ của những đứa con tương lai của chúng ta.”
Em gái cô đã nhầm. Cô có thể nói chuyện với đàn ông mà không băm vằm họ ra. Cô tuyệt đối có thể. “Ngài chơi cờ, đúng không?”, cô hỏi liều. Đó là một trong vài điều hiếm hoi mà cô biết về Villiers. Anh ta đứng đầu trong câu lạc bộ Cờ Vua Luân Đôn.
“Phải. Cô có chơi không?”
“Tôi hay chơi với anh trai tôi khi chúng tôi còn bé.”
“Tử tước Gosset? Anh ấy chơi cũng khá.”
Bản thân Eleanor thì nghĩ anh cô chơi dở tệ, nhưng cô vẫn cười.
“Tôi thì thấy tò mò với lý do cô muốn mồi chài một công tước hơn, dùng cách nói thô tục thì là vậy”, Villiers nói. “Khi mới được nghe đến yêu cầu của cô, tôi đã cho rằng cô bị lòng kiêu hãnh thúc đẩy. Nhưng cô không có vẻ tự phụ cho lắm đối với một phụ nữ trẻ tuân thủ nghiêm ngặt tham vọng của mình đến vậy.”
Anne nói đúng, lời tuyên bố ngu ngốc của cô đã khiến cô mang tiếng kiêu căng. Cô gượng cười, “Hôn nhân của công tước liên quan đến chức quyền và trách nhiệm tài chính. Vì tôi không có hứng thú với một cuộc hôn nhân mang ít tính thực tế hơn nên tôi đã quyết định là mình muốn cưới một công tước từ khá trẻ.”
“Cô đọng một cách đáng ngưỡng mộ”.
Dù không đúng sự thật cho lắm. Eleanor nhướng một bên lông mày lên. “Thế còn ngài? Vì sao ngài phải quan tâm đến địa vị của vợ ngài, khi mà ngài sẽ biến cô gái đó thành một nữ công tước thông qua kết hôn?”
Anh ta nhìn thẳng vào mặt cô. “Tôi có sáu đứa con ngoài giá thú.”
Eleanor cảm thấy miệng mình há ra và cô nghiến chặt răng lại. Có phải cô nên chúc mừng anh ta không? “Ồ”, cô thử nói.
“Tôi muốn cưới một người không chỉ làm mẹ những đứa con hoang của mình mà còn đưa chúng vào xã hội thượng lưu khi thời điểm thích hợp đến. Gia đình Beaumonts đã quả quyết với tôi rằng không một phụ nữ nào thấp hơn tước vị của cô có thể đe dọa giới thượng lưu ở mức độ mà tôi đòi hỏi. Cô không cần phải trông ngạc nhiên đến vậy. Tôi bảo đảm với cô rằng rất nhiều người đàn ông ở vũ hội này có một đến hai đứa con hoang được nuôi dưỡng ở nông thôn.”
Có cái gì đó hết sức khó chịu trong cái cách anh ta dừng lại sau đó, như thể đang chờ cô hét lên rồi ngất xỉu. “Một đến hai… với sáu”, cô nói đăm chiêu. “Tôi thấy là ngài đã có một lối sống tương đối phóng đãng.”
“Tôi không trẻ như vẻ ngoài đâu.”
“Ngài trông cũng không trẻ lắm”, cô nhận xét
“Xem chừng cô không định dùng sự quyến rũ để kiếm tước vị đâu nhỉ.”
“Xem xét đến hoàn cảnh gia đình ngài thì tôi nghĩ phần lớn mọi người sẽ đồng ý rằng gánh nặng quyến rũ phải thuộc về ngài mới đúng. Ngài định sẽ hợp pháp hóa con cái của mình à?”
“Tôi không thể làm thế mà không cưới một trong các bà mẹ của chúng.”
“Không chỉ có một bà mẹ sao?”
“Ôi chao, ôi chao”, Villiers nói. “Cô gần như vừa gào lên đấy, tiểu thư Eleanor. Dường như chúng ta đang thu hút một vài sự chú ý, có lẽ chúng ta nên đi dạo vào một con đường nào đó.”
Cô liếc sang ngang, bắt gặp đôi mắt thèm thuồng của tiểu thu Fibblesworth đang đứng cùng bá tước Bisselbale. Tất nhiên, cân nhắc đến những tin đồn về hành trình săn vợ của Villiers, cuộc gặp gỡ của họ sẽ hết sức thú vị đối với phần lớn Luân Đôn. Cô cười gượng với họ và luồn tay vào vòng tay công tước.
“Tôi cứ ngỡ những đứa trẻ đó là con người tình của ngài”, cô nói một lát sau, khi họ đã đi xa khỏi tầm nghe.
“À, đúng là thế”, anh nói. “Bốn cô tình nhân. Cô đã tham quan nhà tắm chưa?”
“Nhà tắm không mở cửa cho công chúng cho tới khi trùng tu xong”, Eleanor nói. “Tôi nghe nói nền gạch đang trong tình trạng tương đối dễ vỡ.
“Chắc chắn cô biết rằng kết hôn với một công tước cho phép cô trắng trợn phới lờ mọi luật lệ kiểu như thế này chứ?”, anh ta hỏi, quay về hướng nhà tắm đang hư hỏng ở lối vào vườn.
“Cha tôi khá câu nệ”
“Không được phép phá vỡ những điều luật dành cho những kẻ tầm thường sao?” Anh có vẻ chán chường.
“Và không có con ngoài giá thú”, cô nói, để giọng mình đượm vẻ lạnh nhạt.
“Được đấy!”
Nhà tắm La Mã được canh giữ bởi một nhóm người gác cổng, nhưng rõ ràng là họ biết công tước. Dẫu sao đi nữa, họ im lặng dịch sang bên kia khi Villiers lại gần. Eleanor nhìn xung quanh với đôi chút tò mò. Tất nhiên là trước đây nhà tắm đã được quây kín. Nhưng bây giờ một bức tường đã đổ xuống và được thay bằng một hàng rào đinh hương rậm rạp, dù nó chưa nở.
Công tước dẫn cô đi qua nền gạch nứt tùm lum khắp mặt đất. Eleanor rời khỏi vòng tay anh ta và cúi người xuống để nhặt một viên gạch lên. Nó có màu xanh chàm và sơn hoa văn uốn lượn màu bạc.
“Đáng yêu quá!”
“Màu xanh dương sậm có vẻ khá hiếm”, Villiers nói. Anh ta nhìn quanh mặt đất. “Đáng tiếc, tôi không thấy thêm viên nào như vậy nữa”.
Eleanor thở dài và cúi xuống cẩn thận trả nó về chỗ cũ. “Cô không thích nó à”
“Tất nhiên là có.”
“Vậy hãy lấy nó đi.”
Eleanor nhướng một bên lông mày lên. “Chúng ta đang tham dự một vũ hội quyên tiền để trùng tu nhà tắm. Như tôi nhớ, đức vua đã miêu tả nó là một trong những công trình kỷ niệm vô danh quan trọng nhất đất nước. Vậy mà ngài lại bảo tôi đánh cắp một phần sàn nhà sao?” Cô tiếp tục bước đi.
Ở đây có ít đuốc hơn, và âm thanh điểu nhảy Minuet đang được dàn nhạc chơi nhỏ dần khi họ đi giữa những cột trụ. Vài cột trụ đã gãy, nhưng rất nhiều cột vẫn còn nguyên, bầu trời đầy sao dường như mang đến một mái nhà tưởng tượng.
“Nhà tắm thật nằm ở dưới này”, công tước nói, lại nắm tay cô để dẫn cô vào một hành lang nông.
“Nó ấm áp một cách dễ chịu”. Không khí ấm đang bốc lên từ bên dưới. Eleanor đi xuống bậc thanh cuối cùng và dừng lại. “Và tuyệt đẹp. Như một đại dương màu tím.”
Nhà tắm là một bể rộng hình vuông, được bao quanh bởi những tấm đệm mềm mại. Toàn bộ bề mặt của nó, từng phần một trên mặt nước, được hoa Violet phủ kín. Hương thơm của chúng thoang thoảng lan tỏa từ làn nước ấm.
“Xem ra tối nay Elijah định tổ chức một bữa tiệc riêng tư”, Villiers nói sau lưng cô.
Cô quay đầu lại “Elijah là?”
“Công tước Beaumont”
“Ra thế”
“Tôi không ngạc nhiên khi cô không biết tên riêng đó vì anh ta đã kết hôn nhiều năm trước, và do đó không đủ tiêu chuẩn làm chồng”. Giọng anh ta mượt mà nhưng khó chịu.
Cô liếc nhìn anh. “Tôi cũng không biết tên ngài”
“Điều đó có vẻ khá sơ suất đây”, anh ta bình luận “Thu hẹp lựa chọn của mình chỉ còn các công tước, và rồi chẳng thèm tìm hiểu về lí lịch cá nhân của họ.”
“Đâu có nhiều công tước cho lắm”, cô nhận xét.
“Thế mà tôi lại hy vọng sự thật ấy phải khiến cho công cuộc nghiên cứu chủ đề này của cô càng thêm tha thiết cơ đấy. Sau cùng thì cô đâu còn là cô gái mới ra mắt nữa, tiểu thư Eleanor”
Rõ ràng là anh ta cùng chung quan điểm với Anne về tuổi tác lỡ thì của cô. “Tôi mới hai hai. Tầm một tháng nữa tôi mới hai ba”.
“Và cô bước đến tuổi này mà không hề tìm hiểu về nhóm đàn ông hữu hạn mà cô đã thề sẽ cưới một người trong số đó?”
“Phải”. Cô bước xuống những bậc thang cuối cùng. Kéo váy lại, cô vớt vài bông hoa violet lên.
Anh ta đi theo cô. “Cô không thật sự có hứng thú với việc cưới một công tước, đúng không tiểu thư Eleanor?”
“Không hẳn”, cô giả vờ ngửi những bông hoa ướt đẫm trong tay.
“Vì sao lại không?”
Lời nói ấy lơ lửng trong làn khí ấm. Theo bản năng cô nhìn xung quanh nhà tắm để xem xét liệu ai đó có thể nghe thấy họ nói chuyện không.
Villiers bước xuống thềm một bậc và dừng lại bên cạnh cô. “Cô đã kết hôn rồi à?”
Cô mỉm cười thật nhẹ nhàng. “Không”, cô nhìn vào mắt anh ta. “Gần như là ngược lại.”
“Ngược lại?” anh ta nhíu mày. “Tôi hiểu là cô đã tuyên bố ý định kết hôn với một công tước để giảm bớt những đối tượng đang chú ý để khả năng kết hôn với mình.”
“Chính xác.”
“Tuy vậy cô vẫn sẵn sàng cân nhắc kết hôn với tôi chứ? Rốt cuộc thì cô vẫn chưa bỏ chạy, kể cả sau lời tuyên bố động trời của tôi”
Cô để một bông hoa tuột khỏi các ngón tay, nhìn nó chứ không nhìn vào mặt anh ta. “Tôi còn trẻ và bốc đồng khi tuyên bố tham vọng kết hôn với một công tước.”
“Chắc chắn lúc đó cô cũng biết cơ hội để một quý ông thuộc đúng tước vị đó bày tỏ tình cảm là khá mong manh.”
“Tất nhiên”
“Cô đã tuyên bố rằng cô sẽ cưới một công tước hoặc không cưới ai hết dù biết rõ ràng rằng gần như sẽ không có ai cầu hôn, vì chúng tôi có rất ít. Tôi hiểu rồi.”
“Ngài hiểu à?”
“Như cô đã chắc chắn là tôi không còn trẻ. Tôi đã chứng kiến rất nhiều chuyện và chắc chắn là tôi hiểu rõ về dục vọng.”
“Ồ”. Eleanor không dám chắc điều gì xảy ra với chủ đề đối thoại của họ. “Ngài đang nói rằng ngài hiểu dục vọng của tôi phải không?”
“Cô không nên vứt bỏ cuộc sống của mình, tiểu thư Eleanor ạ, chỉ đơn giản vì cô yêu ai đó.”
“Làm sao ngài biết điều đó?”, cô ngẩng lên nhìn anh ta.
“Cô vừa nói đấy thôi.”
“Tôi sao?”
Anh ta có đôi mắt với hàng mi nặng trĩu một cách khác thường, lười nhác và dường như dửng dưng, vậy mà rõ ràng là chúng thấy mọi thứ.
“Tôi không phải là một người đàn ông bảo thủ”. Villiers tuyên bố.
Giật mình, Eleanor nhận ra rằng nếu cô quyết định cưới công tước, cô sẽ phải thảo luận vấn đề về sự trong trắng hay, nói cho chính xác, sự thiếu trong trắng của cô. “Cân nhắc đến đàn con của ngài, tôi đồng ý rằng ngài không có quyền bảo thủ.”
Một bên miệng anh ta nhếch lên. Thật ra thì nó có đường nét phi thường. “À, cô sẽ thấy ngạc nhiên cho mà xem. Đàn ông làm những việc hết sức thú vị trong thời gian riêng của mình vậy mà vẫn miệt thị những phụ nữ dính tới những việc chỉ bằng một phần mười những trò lố mà họ vẫn hưởng thụ.”
“Đúng vậy.” Gideon là người đàn ông duy nhất cô biết câu nệ vấn đề trinh tiết như một tín đồ Thanh Giáo, cũng mê mẩm danh dự của mình như anh từng đam mê cô.
“Điểm chính tôi muốn nói là tôi không hề bảo thủ trong những vấn đề liên quan đến dục vọng. Tôi biết nó có thể bất tiện đến mực nào.”
Bất tiện là một từ kỳ lạ để miêu tả cái cách mà tình yêu dành cho Gideon đã nhào nặn đời cô, nhưng cô hiểu ý anh.
Villiers nâng cằm cô lên. “Nếu cô giúp đỡ việc chăm lo cho đám con của tôi, nuôi nấng chúng, tử tế với chúng, và chống lại định kiến của xã hội rằng bọn trẻ không xứng đáng với những khoản thừa kế mà tôi định dành cho chúng thì tôi sẽ khoan dung với đời sống riêng của cô.”
“Ý ngài là…”
“Tôi sẽ chỉ bắt cô chịu đựng tôi đến lúc sinh được một người thừa kế.”
“Thực tế thì, tôi có muốn có nhiều con”, cô nói. Cô thực sự muốn có nhiều con. Còn với cái gọi là sự chịu đựng mà Villiers vừa nhắc đến, cô không có ý định rời bỏ những lời thế hôn nhân của mình, một khi cô đã thế. Sau cùng thì Gideon cũng chẳng thể hiện chút hứng thú nào. Ba năm qua anh chẳng mấy khi nhìn vào mắt cô. Eleanor biết anh đến buổi vũ hội tối nay chỉ vì Anne thông báo cho cô. Anh không hề tìm kiếm cô, và tất nhiên cô cũng không hề tìm anh.
Và quan trọng hơn, nếu cô thế thì cô sẽ giữ lời thề. Cũng giống như cô đã cố gắng giữ những lời thề mà cô và Gideon đã trao cho nhau, dù chúng là lời thề riêng.
Villiers mỉm cười và đường nét khuôn miệng anh ta lại thu hút ánh mắt của cô. “Tôi đánh giá cao điều đó.”
Anh gật đầu. “Giống như bất kỳ công tước nào, tôi cần một người thừa kế. Nhưng ngoài ra, tôi phải nói là mình không có ham muốn sâu sắc cho lắm về vấn đề con cái.”
“Vậy mà ngài vẫn có rất nhiều”, cô bình luận.
“Bất cần”, anh ta nói.
“Ngu ngốc”, cô nói, trước khi cô kịp cắn lưỡi.
“Cả điều đó nữa”, anh ta đồng ý. “Tôi cần một người thừa kế, nhưng tôi vẫn sẽ cực kỳ hạnh phúc sống cuộc đời chân tình với một người vợ không thích thú gì vẻ quyến rũ của mình, mà vốn dĩ cũng chẳng nhiều nhặn gì. Mặc dù tôi phải xin cô hãy kín đáo”
Không nghi ngờ gì nữa, đây là cuộc đối thoại sốc nhất cô từng có. Mẹ cô hẳn đã ngất xỉu từ cách đây năm phút. “Ngài cũng sẽ làm vậy à?”
“Tôi có tăng thêm những đứa trẻ tạp chủng vào gia đình không à?” Và khi cô gật đầu. “Tuyệt đối không. Tôi nhận thức rất rõ về sự ngu ngốc trong thái độ khinh suất của mình đối với vấn đề sinh nở.” Anh ta dừng lại. “Cô có thể không nhận thức được điều này, nhưng có nhiều cách để ngăn việc thụ thai; khi tôi còn trẻ, tôi đơn giản là không quan tâm đến việc sử dụng những phương pháp đó.”
Cô lại gật đầu, cô biết chúng.
Mắt anh nheo lại. “Cô là một tiểu thư trẻ đầy thú vị, tiểu thư Eleanor.”
“Vì sao ngài lại quyết định đưa các con của ngài về nhà?”
“Năm ngoái tôi suýt chết vì một vết thương trong một cuộc đấu súng.” Giọng anh đều đều, không chút truyền cảm. “Tôi đã tham dự cuộc đấu súng đó vì danh dự vị hôn thê của mình, và đã thất bại”
“Rõ ràng là ngài cũng đã đánh mất vị hôn thê của mình”, cô nói thêm một cách khô khan, cố tránh bất kỳ sự tiết lộ thống thiết nào của anh ta.
Quả nhiên, miệng anh ta dãn ra. “Đúng vậy, anh trai của nữ công tước Beaumont, bá tước Gryffyn, đã giành được cô gái và thắng cuộc đấu súng, bỏ lại tôi với một vết thương suýt làm tôi lìa trần.”
“Và ngay lúc trên bờ sinh tử đó ngài đã thề sẽ lấy vợ”
Lông my của anh chớp chớp. Chúng dài hết sức.
“Không phải rồi”, cô đoán “trên bờ sinh tử ngài đã thề là sẽ nuôi dưỡng con cái mình”
“Đúng là vậy”Anh ta xác nhận. “Điều đáng nguyền rủa là hóa ra tôi lại không rõ những đứa con đó đang ở đâu.”
“Hơn cả bất cẩn”, cô nói. “Điều đó thật đáng hổ thẹn”
“Tôi vẫn trả tiền nuôi chúng”. Anh ta đột ngột cúi xuống vớt một nắm hoa, làm mặt bể gợn sóng. “Khi tôi đòi có địa chỉ của chúng, luật sư của tôi đã đưa tôi một danh sách sơ sài và biến mất cùng với một trăm bảng, tôi phải nói thêm như vậy”
“Kỳ lạ nhỉ?”
“Có vẻ ông ta đã dần dần tách lũ trẻ ra khỏi nhà của mình và chuyển chúng đến chỗ khác, đút túi số tiền tôi chi trả để chăm sóc chúng.” Villiers ném đống hoa vào bể. Chúng trút xuống như một lớp chăn bằng những bông Violet.
“Không phải trong trại tế bần chứ?”
“Những chỗ còn không cẩn trọng bằng”, anh ta nói đều đều. “Sau cùng thì một trại tế bần có thể sẽ tìm hiểu về cha mẹ đứa trẻ. Đến lúc này tôi đã tìm được con trai Tobias của mình, đang làm nghề vét bùn, thu nhặt những thứ có giá trị ở đáy sông Thames.”
“Chết tiệt”, cô nói. Khẽ thôi, nhưng cô có nói.
“Một tiểu thư chửi thế sao?” Anh lại lại mang vẻ chế giễu trong giọng nói.
Cô lờ anh ta đi. “Tobias bao nhiêu tuổi rồi?”
“Mười ba. Gần đây tôi đã tìm được Violet, sáu tuổi sống trong nhà thồ. Tôi tin là con bé quá nhỏ để hiểu điều gì đang chờ đợi nó. Nó chưa bị động đến”
Eleanor rùng mình. “Thật khủng khiếp”
“Colin mười một tuổi và đang học nghề dệt”
“Thế là ba rồi… Những đứa trẻ còn lại đâu? Và mẹ chúng đâu?”
“Chà, cô biết đấy”, anh ta nói khó chịu. “Tôi đã đề nghị mang lũ trẻ rời xa mẹ chúng ngay từ khi sinh ra. Tôi đã nghĩ dưới sự chăm sóc của tôi chúng sẽ sống tốt hơn là dưới sự chăm sóc của một gái điếm.”
“Tính châm biếm trong đó khá là khó chịu nhỉ.”
“Một trong số những bà mẹ đó đã từ chối; Genevieve sống cùng mẹ ở Surrey”
“Vậy tức là Genevieve vẫn ổn”
“Phải. Luật sư của tôi đã ngừng trả trợ cấp cho đứa trẻ, nhưng mẹ con bé đã xoay xở để sống được qua ngày.”
“Bằng nghề cũ của cô ta?”
Anh lắc đầu. “Rửa bát”
Giọng anh ta có gì đó khá cứng rắn, cái kiểu cứng rắn che giấu cảm giác hổ thẹn sâu sắc, cô đoán là vậy. Vì anh xứng đáng với từng phần dù là nhỏ nhất của cái cảm giác hổ thẹn đó, cô cũng không thèm an ủi cho lịch sự nữa.
“Vậy là có Tobias, Genevieve, Colin, và Violet. Những cái tên mới đẹp làm sao. Vẫn còn hai đứa nữa? Vì sao ngài chưa tìm chúng về?” Đó là một cách lịch thiệp để hỏi vì sao anh còn đến vũ hội trong hoàn cảnh này.
“Chúng là hai chị em sinh đôi. Và tôi vẫn đang tìm kiếm.”
“Ngài không thể tìm thấy chúng à?”
“Tôi đã cho các thám thử Bow Street đi tìm chúng. Họ đã tìm được người phụ nữ chăm sóc chúng hồi đầu, nhưng bà ta không biết chúng bị đưa đi đâu. Bà ta chỉ bảo chúng bị đem tới một trại mồ côi. Hóa ra là ở nước Anh này có vô số trại mồ côi, và có cả một số lượng đáng kinh ngạc trẻ sinh đôi.”
“Chắc chắn có…. Tên họ của cha mẹ chúng chứ?”
“Luật sự của tôi, Templeton, chưa bao giờ tiết lộ thông tin về cha mẹ chúng. Rõ ràng điều đó làm một quy ước phổ biến, không cho phép bảo mẫu liên hệ trực tiếp với người cha, người thích phớt lờ sự tồn tại của lũ trẻ hơn.”
Cô thở dài và đi lên cầu thang. Không khí quá ẩm ướt và điều cuối cùng cô cần là mái tóc đã được rắc phấn xấu xí của mình bắt đầu quắn tứ phía.
Villiers đều bước với cô, đôi chân dài của anh ta giúp anh ta đi lên không chút tốn sức. “Mới sáng nay tôi đã nghe được tin là một cặp sinh đôi tầm tuổi đó đang sống trong một trại mô côi làng Sevenoaks, ở Kent.”
“Tiểu thư Lisette Elys, con gái công tước Gilner, sống gần đó và có thể giúp được ngài đấy. Cô ấy giúp đỡ rất nhiều cho người nghèo.”
“Thật…”, anh ta dừng lại. “Thật kỳ lạ. Tôi đã cân nhắc đến việc tới thăm ngài công tước đó.”
Cô chỉ ra điều hiển nhiên. “Lisette là cô con gái công tước đủ tư cách kết hôn duy nhất còn lại mà tôi biết, khi xem xét thấy em gái Elizabeth của tôi mới mười bốn. Con cháu công tước tương đối hiếm, và khi người ta đi mua vợ thì người ta nên kiểm tra mọi hàng hóa sẵn có.”
“Cô đang khuyến khích tôi tới thăm điền trang Gilner đấy à?” anh hỏi một cách hiếu kỳ.
Cô ngẩng lên nhìn anh ta. Anh không hề đẹp. Anh ta đối lập hoàn toàn với Gideon, người đàn ông mà cô đã yêu bằng cả trái tim. Gideon có những lọn tóc quăn vàng xoăn ở cổ như nụ hôn của thiên thần. Thực tế là, Gideon chẳng hề giống bất kỳ người đàn ông nào khác mà cô biết, giống hệt một thiên thần thực sự, với trái tim đạo đức và đôi mắt xanh dương nghiêm nghị.
Vị công tước này… người này hoàn toàn không phải là thiên thần. Villiers là con người, với những khiếm khuyết, những nết hằn sâu quanh miệng và những nếp nhăn ở mắt trông không có vẻ là do nụ cười tạo ra. Anh ta trò chuyện không chút xấu hổ về những đứa con ngoài giá thú của mình. Anh ta là một con người. Không phải thiên thần mà là một con người.
Và thậm chí còn không phải là một người tốt đẹp.
“Tôi quý Lisette. Có lẽ cô ấy sẽ trở thành một nữ công tước tốt hơn tôi.” Cô chẳng thể bắt mình quan tâm mấy đến những gì Villiers đã quyết. Dù cho những lời bình luận gay gắt của Anne vẫn đang in sâu trong tâm trí của cô, châm chọc cô, nhắc nhở rằng phải cố gắng kết hôn. Sao lại không cưới luôn vị công tước này chứ?
“Tôi sẽ là một người chồng hết sức dễ chịu”, anh ta nói, rõ ràng là đang cố tỏ ra thuyết phục, dù nghe anh ta nói chỉ thấy sáo rỗng. Đó đúng là một lời bình luận ngu si thường thấy của cánh đàn ông, bởi vì không một ai nhìn công tước Villiers đến lần thứ hai mà lại hình dung rằng sống cùng anh ta sẽ dễ chịu cả.
“Tôi bắt đầu nghĩ rằng ngài quả quyết quá mức rồi.”, cô nói, mỉm cười. “Tôi nghi ngờ ngài là một bạo chúa trong đời sống riêng tư.”
“Chưa bao giờ có ai để tôi áp bức cả cho nên thật khó có thể biện hộ được cho mình. Cô có biết rằng mắt cô có màu hệt như những bông hoa Violet ướt không? Cô hẳn phải bỏ lại cả một hàng dài những con tim tan vỡ, được tạo ra từ lời tuyên bố đầy tính khiêu khích của cô về hôn nhân.”
Eleanor phát hiện ra rằng cô đã vô tình bóp nát mấy bông hoa mà mình mang theo và thả chúng xuống. “Tính khiêu khích không nhiều bằng tính tự phụ đâu. Và tôi chưa từng biết tới việc đàn ông lại trải qua vô vàn đau đớn trước ý nghĩ không cưới được tôi.” Cô thật ngu ngốc khi nghĩ rằng quần áo giản dị sẽ thu hút được người đàn ông tử tế, một người trọng danh dự. Có lẽ người đàn ông đó đã ở Luân Đôn, nhưng đã từ bỏ vì cái tiếng là cứng nhắc của cô.
Cô có thể khoe ngực mình ra và theo đuổi đàn ông trong các ngõ tối. Hay cô có thể cưới vị công tước đứng trước mặt cô, vì anh đã ở ngay đây rồi. Ngay trong tầm tay. Phụ nữ đã từng kết hôn vì nhiều lí do tồi tệ hơn nhiều.
“Các con ngài ngoan chứ?”, cô hỏi.
Anh ta chớp mắt. “Tôi chẳng mảy may biết gì.”
“Không phải ngài đã nói rằng ba đứa trong đó đang ở trong phòng trẻ nhà ngài sao?”
“Phải.”
“Chắc chắn là ngài đã đến thăm chúng rồi chứ? Tôi có thể thấy chuyển từ nhà thồ đến điền trang công tước sẽ khá sốc đấy.”
“Cha cô có đến phòng trẻ không?”
“Có. Dù thường thì chúng tôi bị triệu tập tới phòng khách.”
“Tôi chưa có thì giờ để triệu tập chúng”, Villiers nói, mắt anh có vẻ bứt rứt. “Quản gia của tôi đã tìm được vài bảo mẫu và tôi cứ ngỡ rằng ai cũng thấy thoải mái.”
Eleanor không thích điều đó. Cô nghĩ hiếm có chuyện gia nhân của công tước chỉ đơn giản tiếp nhận sự hiện diện của ba đứa con hoang mà không có biến động đặc biệt nào. Gia nhân có xu hướng bảo thủ hơn nhiều so với chủ nhân của họ. Giới thượng lưu chắc chắn sẽ có vẻ hồ nghi trước sự hiện diện của những đứa trẻ như thế dưới mái nhà của công tước một khi họ biết đến điều đó, nó có nghĩa là gia nhân của anh ta có lẽ đang nổi loạn dưới hầm. Mà điều đó cũng chẳng phải việc của cô. Tuy vậy…
“Tôi vẫn có ý đi thăm Lisette trong suốt hai năm qua”, cô nói, tự bản thân cũng thấy ngạc nhiên.
Anh ta cúi xuống. “Có lẽ tôi có thể gặp cô ở Sevenoaks.”
Eleanor đặt tay trên cánh tay đang duỗi ra của anh ta. “Thưa đức ngài, tôi phải hỏi mẹ tôi đã. Có thể bà sẽ không rỗi để đi cùng tôi với Kent.”
Anh ta mỉm cười với cô. Cả hai người điều biết rõ là mẹ cô sẽ cho mọi cuộc hẹn của bà bay theo chiều gió để xúc tiến một cuộc hẹn hôn nhân giữa công tước Villiers và con gái mình, nhưng anh ta vẫn đủ lịch sự để không chỉ ra điều đó “Tất nhiên”.
“Bà sẽ không vui lắm khi biết về gia đình của ngài đâu”, cô nhận xét, để đáp lại câu hỏi không lời về sự tán thành của mẹ cô đối với một cuộc đính hôn trong tương lai.
“Điều đó càng khiến tôi thêm ngạc nhiên khi thấy cô hết sức bình tĩnh chấp nhận sự tồn tại của chúng. Có vẻ như cô không hề giống cha và mẹ mình, tiểu thư Eleanor nhỉ?”
“Chắc chắn là tính cách tôi có khác biệt với cha mẹ mình. Thế còn ngài, ngài có giống cha mẹ mình không?”
“Họ đều mất cả rồi. Tôi chẳng biết gì nhiều về cha tôi, và có rất ít điều để nói về mẹ tôi.” Giọng anh có một vẻ gì đó không hoan nghênh người ta hỏi thêm về vấn đề này.
“Điền trang của ngài ở đâu?”, cô hỏi.
Anh nhìn xuống cô và nói, “Cô thật sự chẳng biết gì về tôi, đúng không?”
“Sao tôi phải biết?”
“Có ít công tước đến mức tôi biết khá nhiều về họ mà chẳng cần cố gắng. Tôi tin rằng anh trai cô là bạn thân với vị công tước trẻ tuổi của Astley, ví dụ thế.”
“Đúng là vậy”
Cô đi lên cầu thang.
“Vài năm rồi tôi không gặp Astley”, Villiers nói. “Tôi cho là cô rất thân quen với anh ta.”
“Như ngài nói, anh ấy là bạn anh trai tôi. Anh ấy đã dành rất nhiều thời gian để ở cùng chúng tôi khi chúng tôi lớn lên”, Eleanor nói bình tĩnh. “Tất nhiên bây giờ anh ấy đã kết hôn, chúng tôi không gặp anh ấy thường xuyên như hồi xưa. Tôi tin là chúng ta sẽ tìm được mẹ tôi trong lều nghỉ.”
“Có lẽ cô nên gỡ lọn tóc xoăn này ra”, anh ta nói. Giật mình, cô nhận ra rằng một trong những lọn xoăn bồng bềnh mà Rackfort đã ghim lên đầu cô đang lủng lẳng trên độc một cái ghim. Các ngón tay của Villiers sượt qua má cô, anh ta vặn tay và rồi lọn xoăn đã nằm trong lòng bàn tay anh ta.
“Nó trông như một con ốc nông thôn”, Eleanor nói, cố kéo nốt cái còn lại ra.
“Ngược lại với một con ốc sên thành phố à?”
“Một con ốc sên thành phố sẽ rắc phấn”, cô nói, mỉm cười với anh. Cô ném hai con ốc sên vào bờ giậu cạnh đó.
Anh ta gần như đã mỉm cười đáp lại. Cô có thể thấy điều đó trong mắt anh. “cô có muốn tôi tháp tùng cô tới chỗ mẹ cô không?”
Nếu công tước xuất hiện cạnh mẹ cô, với Eleanor trong tay, tin đồn đính hôn sẽ làn truyền khắp Luân Đôn. “Thôi không cần”, cô nói. “Tôi sẽ cân nhắc đến vấn đề này, thưa đức ngài. Có lẽ, nếu tôi quyết định duy trì mối quan hệ của chúng ta, tôi sẽ tới Kent.”
“Cô thực sự là một phụ nữ hết sức thú vị”, anh ta nói từ tốn.
“Tôi bảo đảm với ngài là ngài khá nhầm lẫn rồi. Tôi hết sức nhạt nhẽo trong hầu hết các mặt.”
“Không hề. Cô có biết bất thường đến thế nào khi một công tước – tôi đây – nói chuyện với một quý cô đủ tư cách kết hôn mà quý cô đó không công khai thể hiện hứng thú dạt dào hay không?”
“Tôi thành thật xin lỗi nếu lại xúc phạm đến ngài.” Cô nói. “Đầu tiên tôi so sánh ngài với một con chú động dục, và giờ rõ ràng tôi lại không thể hiện sự nhiệt tình thích đáng.”
Mắt anh ta đã mỉm cười, dù cho miệng anh ta không cong lên. “Có phải lời xin lỗi đó mang hàm ý cô đang tập trung nhiệt huyết vào sự quyến rũ của tôi không?”
“Tôi thấy là chúng ta có cùng cảm xúc về nhau”, cô nói. “Quan tâm một cách cẩn trọng. Có vẻ như tôi phù hợp với các tiêu chuẩn của ngài, và có vẻ như ngài cũng phù hợp với những tiêu chuẩn của tôi.”
“Một nhóm người đang tiến về phía chúng ta.” Anh ta nói, hơi lùi lại ẩn mình vào bóng tôi của một cây cột. “Nếu cô muốn về bên cạnh mẹ mình mà không bị người ta nhìn thấy đang bên cạnh tôi thì cô phải đi rồi.”
Cô xoay người bỏ đi và giọng nói trầm thấp của anh ta làm cô dừng bước. “Tiểu thư Eleanor, tôi sẽ khởi hành tới Sevenoaks trong hai đến ba ngày tới. Tôi sẽ…”
Cô ngoái lại nhìn anh ta. “Vâng?”
“Tôi sẽ rất tiếc nếu không được gặp cô ở đó.”
Cô nhún mình. “chào buổi tối, thưa đức ngài.”
“Leopold”, anh ta nói.
“Gì cơ?”
“Tên của tôi là Leopold” Và thoáng nhìn về nhóm người đang lững thững đi về phía họ, anh ta ẩn mình vào những cây cột và bỏ đi.