Họ đang dẫn Gideon tới phòng khách vì mẹ cô đã độ lượng cho phép con gái bà được trò chuyện dăm ba câu với ngài công tước mà không cần người giám hộ.
“Tất nhiên, nó cực kỳ điên rồ”, bà nói tiếp. “Chúng ta sẽ phải chối bỏ mọi tin đồn. Công tước nên để tang Ada, tất nhiên, cậu ta đang để tang Ada. Chúng ta không tuyên bố gì hết. Chúng ta sẽ giữ bí mật hoàn toàn. Con sẽ phải bỏ Villiers. Nhưng không ai biết về cuộc đính hôn của con với anh ta, nó sẽ là một sự kiện bảy ngày”
“Villiers sẽ cưới Lisette”, Eleanor nói đều đều. Cô liếc ra sau thấy Gideon đang bị Anne túm lại. Cô cảm thấy bồn chồn khi nhớ đến sự căm ghét rõ rành rành Anne dành cho Gideon, nhưng em gái cô có vẻ đang xử sự tương đối lịch sự.
“Cha của Lisette sẽ không vui với điều đó đâu. Giờ thì Gilner sẽ phải về nhà. Mà không hình dung nổi chuyện ông ta muốn con gái mình cưới Villiers, không phải với viễn cảnh có cháu chắt.”
“Villiers là một người đàn ông tốt”, Eleanor nói. “Và là một công tước.”
“Gì nữa nhỉ, còn cả vấn đề về chính bản thân Lisette nữa chứ”, mẹ cô tiếp tục nói, thậm chí còn chẳng nghe. “Đêm hôm nọ vị điền chủ cứ lải nhải về việc con trai lớn của ông ta đính hôn với Lisette, nhưng mẹ thấy rõ là ông ta tuyệt vọng muốn cứu con trai của mình hơn. Cậu bé tội nghiệp đó đã sống ở nước ngoài nhiều năm rồi, trốn tránh cuộc hôn nhân này.”
Cuộc nói chuyện này có vẻ vừa không lành mạnh vừa vô giáo dục, nên Eleanor đi tới một cái so-pha và ngồi xuống, tay chắp lại.
“Mẹ sẽ cho hai đứa mười lăm phút ở cùng nhau”, mẹ cô nói. “Không nhiều hơn thế đâu đấy. Mẹ không thể để gia nhân bàn tán nhiều hơn nữa. Mẹ cho là Astley sẽ ở qua đêm, nhưng mẹ sẽ bảo cậu ta đi ngay sáng mai. Đây thật sự là một chuyến viếng thăm hết sức ô nhục.”
Bà trông hạnh phúc vô ngần.
Gideon xuất hiện và nữ công tước lách ra ngoài, đóng chặt cửa lại sau lưng.
Eleanor cảm thấy như thể cô đang trải qua một trong những trải nghiệm kỳ cục vẫn thường được miêu tả trên báo bởi những người khẳng định đã gặp ma. Chắc chắn Gideon này không thể là Gideon đang sống, có thực đúng không? Nhưng anh đang ở đó, đứng giữa khung cửa, rõ ràng là bằng da bằng thịt và có thật.
Vậy nhưng Gideon mà cô đã biết mấy năm qua, kể từ ngày sinh nhật thứ mười tám của anh, rất lịch sự, lúc nào cũng khuôn phép và xa cách. Hành vi đúng đắn không chê vào đâu được đối với một người quen đã kết hôn.
Gideon này có đôi mắt cháy bỏng, nồng nhiệt đến mức mắt cô phải cụp xuống, điều đó có nghĩa là cô nhìn thấy anh đang cầm một vật lấp lánh trong tay phải.
Vài tuần trước cô hẳn sẽ lao tới bên cạnh anh. Giờ đây cô ngồi nghiêm nghị trên ghế so-pha. Cô có thể cảm nhận trọng lượng của khung váy ở hai bên chân, ghim chặt cô xuống.
Gideon cũng không nhúc nhích. “Em thật đẹp”, cuối cùng anh nói. Tất cả những gì cô cảm thấy là một đợt sóng hổ thẹn vì giọng anh đầy cảm xúc.
Cô mở miệng và nói đúng một điều không nên nói. “Em rất tiếc vì sự ra đi của Ada.”
Mặt anh chùng xuống, như thể thứ duy nhất giúp anh bình tĩnh là ngọn lửa trong đôi mắt. “Em xin lỗi!”, cô kêu lên, bật dậy. “Em không có ý lôi một chủ đề đau đớn như thế.”
Đau buồn dễ cảm thông hơn tình yêu, hay bất kỳ thứ cảm xúc nào mà anh đang biểu lộ trước khi cô nhắc tới Ada. Nên cô kéo anh rời cửa, đưa đến chỗ sô-pha và vỗ về anh, chỉ như em gái của một người bạn tốt. Như bất kỳ người quen nào đang mang cảm tình ấm áp dành cho một người đàn ông mới góa vợ.
“Em nên biết là anh đã hoàn thành mọi nghi lễ tưởng niệm cho Ada trước khi tới đây”, anh nói.
Eleanor gượng cười một cách yếu ớt.
“Cô ấy theo đạo Quaker. Em có biết điều đó không?”
Và khi Eleanor lắc đầu. “Cha cô ấy đã cho phép. Cô ấy khá mộ đạo. Anh không… anh thuộc giáo hội Anh quốc, tất nhiên. Nhưng anh thích mục sư của cô ấy, ông Cumberwell. Ông ta đã chôn cô ấy ngay lập tức tại St.John ở Westminster. Đạo Quaker có nghi lễ rất đơn giản”
Eleanor nắm tay anh. “Em mừng vì cô ấy đã được an nghỉ”
“Anh đã bảo Cumberwell lấy hồi môn của Ada và xây một nhà nguyện để tưởng nhớ cô ấy. Ông ta đã từ chối và nói rằng cô ấy sẽ không thích điều đó. Nên thay vào đó bọn anh đã quyên tiền cho bệnh viện Foundling, anh không trốn số tiền đó.”
“Ada yêu trẻ con”, Eleanor nói an ủi
“Anh không nên ở đây với em”, anh nói, “nhưng anh không thể ngăn mình lại”
Cô kìm lại thôi thúc muốn chìm vào ghế so-pha, để ngăn cuộc đối thoại lại trước khi nó có thể bắt đầu. Có một vẻ gì đó không đứng đắn trong luồng cảm xúc trong mắt anh, như thể cô đang nhìn thấy một điều mà không có quyền nhìn thấy.
“Anh cảm thấy xấu hổ”, anh nói, chẳng thèm ngừng lại để thở. “Nhưng xấu hổ là một cảm xúc mà một người đàn ông có thể chung sống. Anh đã cảm thấy xấu hổ từ nhiều năm trước bởi tình yêu của chúng ta, bởi cái cách chúng ta… chúng ta đã ở bên nhau. Nỗi xấu hổ mà anh cảm thấy lúc này thật chẳng là gì khi so sánh với nó.”
Eleanor đang dần cảm thấy khó ở. Phần nào đó sâu thẳm trong tâm trí, cô tự hỏi liệu mình có thể giả vờ ngất xỉu để bắt anh im lặng hay không. Anh vẫn đang xoay xoay cái thứ lấp lánh đó, tất nhiên là một chiếc nhẫn, một chiếc nhẫn kim cương, trong tay. Các ngón tay anh dài và quá gầy, cô nghĩ thầm. Chúng chỉ vừa đủ để cầm, để nắm đồ vật.
Và rồi cô nhận thức về suy nghĩ của mình, như thể có người khác đã nói ra, với một cú sốc vang vọng. Cô đang nghĩ về Gideon đấy. Gideon. Người đàn ông mà cô yêu. Người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới.
Nhưng khi cô nhìn anh bây giờ, cô chẳng thấy có mấy thứ để ngưỡng mộ. Đường nét sắc cạnh của xương gò má anh quá mỏng, gần như hõm xuống. Cằm anh thậm chí còn chẳng có bóng dáng của một bộ râu, anh đã không có râu ở tuổi mười tám, và có lẽ anh đơn giản là chưa từng mọc râu.
Một phần trong tâm trí cô không ngừng so sánh nó với đường nét của một quai hàm khác, quai hàm của một người đàn ông khác…
“Anh không nên ở đây”, anh nói một cách khốn khổ. “nhưng anh phải tới. Bởi Villiers”
Eleanor giật mình. Cứ như thể anh đã đọc được suy nghĩ của cô ấy nhỉ.
“Em không thể cưới Villiers, điều đó thật ngớ ngẩn. Điều đó thật ghê tởm”, Gideon nói. “Anh không thể cho phép một điều như thế xảy ra, không thể cho phép một chuyện kinh tởm như vậy, khi mà anh biết thật ra em đang chờ đợi anh. Anh cảm thấy như thể mình sẽ quay lưng lại với Chúa trời nếu không cứu em khỏi cuộc hôn nhân này.”
Eleanor cố gắng nghĩ ra một lời bình luận nào đó nhưng vô ích. Có phải cô nên đồng ý là bản thân đã chờ đợi anh suốt chừng ấy năm? Cô hẳn sẽ giống cái loại đàn bà mít ướt đáng khinh bỉ nhất.
Nhưng có vẻ Gideon cũng không cần người đối thoại. “Ada đã chết mà không phải chịu đau đớn”, anh nói.
“Tuyệt vời”, Eleanor xoay xở nói. Dù cho điều đó cũng không có vẻ là một lời đáp thích hợp.
“Người ta kể với anh rằng cô ấy đang đi trong thư viện và đột nhiên ho khan. Anh biết người ta nghĩ cô ấy giả vờ ốm”, Gideon nói. “Nhưng không phải đâu. Một cơn ho có thể rất kinh khủng, khi nó đã bắt đầu. Cô ấy sẽ cúi gập người xuống và ho khan dữ dội đến mức anh cảm thấy như thể phổi cô ấy nhất định sẽ bị thương”
“Em đã từng chứng kiến cảnh đó một lần”, Eleanor nói, cầm lấy tay anh. Bàn tay không cầm nhẫn. “Em đã khiếp hãi thay cho cô ấy”
Anh rùng mình. “Em không thể không cảm thấy như vậy. Thỉnh thoảng buổi tối anh không về nhà, chỉ vì anh không thể chịu nổi điều đó. Trông điều đấy thật đau đớn, dù cô ấy nói không sao. Cô ấy thật dũng cảm vô cùng.”
Eleanor lầm bầm gì đó.
“Khi xưa anh vẫn ước gì cô ấy cứ trách móc mình, hoặc số phận, hoặc một ai đó. Nhưng cô ấy chẳng bao giờ làm thế.”
Tay anh nắm chặt lại rồi mở bàn tay phải ra, nhìn xuống chiếc nhẫn như thể ngạc nhiên khi thấy nó ở đó.
“Không”, Eleanor nói vội. “Không”
“Đó là giải pháp duy nhất”, anh nói. “Anh yêu em và em yêu anh. Anh sẽ luôn yêu em, thậm chí từ trước khi em chú ý tới anh”
“Vậy ư?”
“Em hẳn chẳng hơn mười ba tuổi vào lần đầu tiên anh về nhà cùng anh trai em. Nhưng em đã là chính mình rồi”. Một ngón tay anh vuốt ve dọc lông mày cô. “Em đã cười theo cái cách của riêng mình rồi.”
Eleanor không thể ngăn mình lại. “Ý anh là gì?”
“Những người phụ nữ khác mỉm cười. Hay khi họ cười, tiếng cười phát ra một cách đè nén. Miệng em thì mở rất rộng”
Anh chìm vào im lặng, khiến Eleanor nhẹ nhõm. Cô chưa từng nghĩ miệng mình rộng, và nó không phải là một hình ảnh mà cô muốn tưởng tượng ra.
Nhưng rồi anh lại bắt đầu nói. “Anh đã mang theo chiếc nhẫn này vì nó là chiếc nhẫn mà anh nên trao cho em từ nhiều năm trước. Nó là của mẹ anh. Anh chưa từng trao nó cho Ada.”
“Em không nghĩ là chúng ta nên nói chuyện này ngay bây giờ”, Eleanor nói.
Mắt anh lại đang rực cháy. Da anh dường như quá căng, vậy nhưng anh vẫn là Gideon. Vần là Gideon yêu dấu mà cô đã quan sát một cách đói khát ở tuổi mười bốn, đã mỉm cười e thẹn – rồi không mấy e thẹn - ở tuổi mười lăm, cậu bé mà cô đã quyến rũ để hôn ở tuổi mười sáu….
“Anh nhớ cô ấy”, cô nói.
“Không!”, anh nói, khá kịch liệt. “Anh chẳng biết gì nhiều về cô ấy. Bọn anh đã sống trong nhà như anh trai và em gái.”
Cô chạm vào vai anh và cuối cùng mọi thứ lại trở về như nó vốn thế. Cô nhìn vào mắt Gideon và biết những gì anh đang cảm thấy, giống hệt như hồi xưa, khi cô nghĩ họ là hai trái tim chung một nhịp đập. Cô dang rộng vòng tay. “Nhớ cô ấy thì có sao đâu”, cô nói.
Anh gục người, đầu dựa vào vai cô, vẫn quả quyết là mình không hề nhớ vợ tí nào. Là mình chẳng biết gì về cô ấy.
Cho tới khi anh bật khóc nức nở