“Hở?” Diệp Hành nghiêng đầu nhìn anh, nét mặt có chút lơ mơ, có thể thấy trong mắt vẫn mang vẻ lạnh lùng, cứ như băng không tan.
Cố Kiêu bị cô nhìn như thế cảm thấy không mấy dễ chịu, nhưng vẫn hỏi lại lần nữa, lần này chỉ thẳng vào màn hình máy ảnh SLR “Đó là đâu?”
“A, thì ra cậu thật sự đang hỏi tôi” Ăn không nói có gật đầu, biểu cảm vô tội đến mức khiến người khác muốn đánh cô.
Cố Kiêu dở khóc dở cười “Tại sao tôi lại không thể hỏi cậu? Chỗ ngồi hàng này chỉ tôi và cậu”
“Tại tôi tưởng rằng cậu vẫn còn đang tức giận, không thể nào hỏi một người vừa chọc giận cậu được” Trả lời vô cùng nghiêm túc.
Cố Kiêu: “…”
#Cho nên những người bị mù mặt còn có thể “nhạy cảm và cẩn thận” và khó giao tiếp như vậy sao?#
“Chỗ này là Tây Tạng Ali
[1], một nơi không xác định ở Kangrinboqe” Lúc này Diệp Hành trái lại rất chăm chú trả lời anh.
[1]Ngari là một đơn vị hành chính của Khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Thủ phủ là huyện Gar. Trung tâm hành chính của địa khu đặt tại trấn Purang. Trấn lớn nhất là Ali.
“Tây Tạng Ali? Cao Nguyên?”
“Đúng vậy đó, nghỉ hè tôi đã đến nơi này để đi nhiễu
[2]” Vừa nói ánh mắt vừa nhìn chằm chằm vào hình, một cái nhìn khao khát.
[2]Đi nhiễu là một cách để người Tây Tạng bày tỏ lòng mộ đạo.
“Đi nhiễu? Cậu đi một mình sao?” Anh ngày càng tò mò hơn về cô, giọng nói bình tĩnh hỏi cô.
Nhưng mà lúc này Diệp Hành lại hết sức đề phòng nhìn anh “Cậu hỏi nhiều thế làm gì?”
Cho dù cô thường ra ngoài một mình, người quen biết cũng nhiều, nhưng Cố Kiêu ở trước mặt cô vẫn còn là người lạ, cô đã tiết lộ sự giàu có của mình (chỉ máy ảnh SLR), làm sao có thể trả lời đối phương nhiều vậy được?
Vì vậy, sau đó cô không quan tâm đến Cố Kiêu nữa, cầm chiếc máy ảnh lên đồng thời kéo cửa sổ bắt đầu chụp bầu trời.
#Cái cô nàng này không chỉ mù mặt, mà còn rất tùy hứng#
Cố Kiêu cảm thấy sắc mặt bây giờ của mình chắc chắn là đen như mực, mặc dù không dám nói là mình tán gái, ách, không, bắt chuyện 100% thành công, nhưng mà anh không ngờ rằng lần đầu tiên ra tay lại thất bại thảm hại thế này.
Có điều, tương lai còn dài… Đúng, tương lai còn dài.
Sau đó trong 2 giờ bay tiếp theo, cả hai không ai nói với ai câu nào, tuy là cô gái mù mặt tính tình không tốt lắm, nhưng đối với chuyện chụp ảnh lại vô cùng kiên nhẫn, và với đôi mắt sinh viên nghệ thuật của anh, cô nhất định có trình độ kỹ thuật, ít nhất kết cấu, điều chỉnh ánh sáng còn có bối cảnh các thứ đều nắm bắt rất tốt, thật bất ngờ.
Tất nhiên, đây là những gì anh nhìn trộm, không nhìn một cách quang minh chính đại.
Và anh đang bận làm gì? Luyện tay, mấy ngày không vẽ, có hơi không quen tay rồi.
Cố Kiêu là sinh viên năm hai của đại học K, nhưng mà sau khi nghỉ hè xong thì lên thẳng năm ba, K Đại là một trường đại học toàn diện, là hàng đầu trong nước, anh học chuyên ngành mỹ thuật, dĩ nhiên cũng có nghiên cứu về nhiếp ảnh, chỉ là không hay cầm máy ảnh mà thôi.
Vì gần đây nhà xuất bản liên hệ với anh để xuất bản một tập tranh về “Bách Quỷ Trung Quốc”, trước khi nghỉ hè người phụ trách Mỹ Biên Hoang Vu đã liên lạc với anh rồi, nhưng đến hôm nay vẫn chưa động bút, bởi vì hè này anh đến Đại học Hebrew của Jerusalem ở Israel để du học và trao đổi ngắn, căn bản không có nhiều thời gian vẽ vời, cho nên tạm gác qua một bên trước.
Ban đầu định cho ý tưởng về tập tranh trên máy bay, nhưng bị Diệp Hành làm gián đoạn như thế này, bây giờ chẳng nghĩ được gì cả, chứ đừng nói đến vẽ ra trăm con ma
[2].
[2] Trăm con ma = bách quỷ: là cách gọi chung, thực ra có khá nhiều loại quỷ và yêu quái, thậm chí có cả loại yêu quái đem lại vận may cho ai chạm trán với chúng.
Thuận tay bôi bôi vẽ vẽ trên giấy, rất ít những nét bút vẽ ra một đường nét, chân tóc… kiểu tóc, rủ xuống mi mắt, nửa bên mặt bị che khuất, ừm, còn có bím tóc dài…
“Lạch cạch ——”
Lúc ý thức được bản thân đang vẽ gì, tay hơi dùng sức, ngòi bút chì bị gãy, Cố Kiêu kinh ngạc nhìn tờ giấy một bên mặt chưa hoàn thành, Diệp Hành ở bên cạnh vẫn chưa phát hiện cũng đang nghi ngờ nhìn thử bức tranh trên giấy.
“Chậc”
Không hiểu sao cô lại “Chậc” một tiếng, Cố Kiêu hoàn hồn, thấy cô xem bức tranh của mình, nhẹ giọng hỏi: “Cậu đang nhìn cái gì?”
“Vẽ” Diệp Hành nhìn hắn, chậm rãi đánh giá “Cậu vẽ rất đẹp, phô bày nét vẽ đen trắng không dễ… Người này hình như hơi quen thì phải”
Cố Kiêu: orzzzzz
#Nhìn không ra anh vẽ ai lại khen anh vẽ đẹp, đây là châm chọc anh sao?#
“Cậu nhìn không ra tôi đang vẽ ai đúng không?”
“Góc nghiên của một cô gái” Giọng nói lại có chút mừng thầm.
Cô Kiêu nhìn biểu cảm của cô cảm thấy không giống như đang nói dối, cứ tưởng rằng người mù mặt chỉ không nhận ra người khác thôi, nhưng anh không ngờ rằng cô gái mù mặt ngay cả diện mạo của mình cũng không nhận ra.
#[Khuôn mặt sống không còn gì luyến tiếc.jpg]#
Sau đó hai người lại im lặng, bởi vì Diệp Hành không phải là một người hay nói, nếu như đối phương không vẽ, cô đã không nhìn.
Rất nhanh, đã hơn 2 tiếng trôi qua, máy bay hạ cánh, Cô Kiêu lấy balo nhỏ của cô và đưa cho cô, bản thân lấy lại bản vẽ, trước khi chia tay, trên con đường nhiều người tấp nập, anh vẫn còn đứng trước mặt cô, ánh mắt chăm chú “Lần sau gặp lại cậu có thể nhớ tôi được không?”
Diệp Hành nhíu mày: orzzzzz
#Nhận ra ai đó rất là khó đó có được không#
Cố Kiêu kiên nhẫn đứng đợi, cô rũ mắt, lông mi rất dài, có ánh sáng lập lòe, đôi môi đỏ dưới cái mũi tinh xảo, khẽ mím môi, bộ dáng khá là khó xử.
Anh biết đang làm khó người ta, anh cũng biết cô không nhớ được anh, nhưng anh không muốn chuyện này lại xảy ra lần nữa.
Có thể một giây, có thể là 5 phút, cuối cùng, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt rất chăm chú: “Bạn học, mặc dù tôi không biết tại sao cậu lại cố chấp như vậy, nếu như cậu không ngại, xin cho tôi biết tên cậu, khi gặp lại tôi nhớ được cậu sẽ gọi tên cậu”
Đây là logic gì vậy?
Cố Kiêu hoàn toàn không có cách nào ép cô, viết tên mình lên giấy vẽ của mình xé ra đưa đến tay cô “Tôi tên Cố Kiêu”
“Cố Kiêu?”
“Đúng”
“Được rồi, tôi nhớ rồi” Sau đó cô lại cố gắng nhìn hắn lần nữa, nhận tên rồi đi.
…
Sau 2 ngày tạm biệt.
Cố Kiêu sau khi trở lại thành phố F không về trường ngay, mà về nhà thu dọn đồ đạc một lần, mang theo những thứ cần mang, mới lái xe trở lại K Đại.
Bởi vì vẫn còn xa trường vài ngày, nên trường cũng thưa thớt người, cũng có vẻ cực kỳ rộng rãi.
Ký ký túc xá mà Cố Kiêu ở là 4 người cùng phòng, nhưng cũng không phải là bạn học cùng chuyên ngành, mà là những người từ các chuyên ngành khác nhau ở chung.
Ký túc xá của anh có hai đứa là chuyên ngành kinh doanh học viện tài chính, có thể là bài tập nghỉ hè thầy giáo giao bài tập quá tàn nhẫn, Vì thế Lý Tiệp cùng Tiêu Dật sáng sớm tụ họp lại với nhau thảo luận (sao chép) bài tập, hừng hực khí thế.
Còn một đứa nữa cùng chuyên ngành với Cố Kiêu, chính là bạn thời trung học, cũng coi là hàng ngũ bạn bè, bình thường thì linh tinh lang tang, dĩ nhiên, bây giờ vẫn chưa về.
Hai tên Lý Tiệp và Tiêu Dật chép bài trong vui sướng, không ngờ Cô Kiêu lại về sớm, dừng bút ngay lập tức, chào hỏi: “Tam đệ, sao hôm nay mày về sớm thế hả, Israel thú vị không”
Tên lên tiếng là Lý Tiệp.
Cố Kiêu để đồ xuống trả lời: “Khá tốt, chỉ là thời tiết khá là khắc nghiệt”
Tiêu Dật cẩn thận nhìn anh vài lần “Ở đó mặt trời gay gắt lắm mà, làm thế nào mày không bị cháy đen thế hả?”
Cố Kiêu hơi ngưng lại, nói đến chuyện này, anh lại nhớ tới ai đó, đi đến trước mặt hai tên đó “Tao không biết dạng chứ?”
Lý Tiệp trợn tròn mắt, trong lòng sáng như bóng đèn: “!!!”
Tiêu Dật đỡ hơn, trực tiếp sờ trán anh “Cố học thần, ngài không bị sốt chứ? Hay là bị kích thích? Chẳng lẽ đồng bào Israel không biết thưởng thức vẻ đẹp kín đáo của người phương đông chúng ta, khiến ngài tổn thương rồi?”
Cố Kiêu gạt tay của cậu ta ra “Đừng có nhảm”
Anh cảm thấy mình bị điên rồi, biên tập Hoang Vu lại gửi Wechat tới thúc giục bản thảo, nhìn thoáng qua không trả lời, tâm trạng không tốt, thất thường.
Lại sắp xếp đồ, đã chạng vạng tối, Lý Tiệp đứng bên kia đang gọi thức ăn bên ngoài, hỏi anh có muốn không, suy nghĩ một chút chọn đại một phần cơm và một ly trà chanh, sau đó mở bàn tay, soạn thảo gần một tháng chưa kịp xử lý thông tin rồi.
Đầu tiên là trên Weibo, video được phát trực tiếp cuối cùng là trước kỳ nghỉ hè, chuyển tiếp và nhận xét đã lên đến 999+, lần trực tiếp đó là một bài tập ở lớp học, không phức tạp mấy, anh thiết kế một bức tranh gốc anime, nhạt mực màu đậm, ngược lại khiến nhiều người đi học, và thích nó.
Cố Kiêu có thói quen ghi lại quá trình vẽ của mình, phần lớn thời gian sẽ phát trực tiếp, mặc dù bí ẩn, nhưng vì nét vẽ sắc sảo, hơn nữa lúc vẽ tranh lại hết sức nghiêm túc, thỉnh thoảng cũng sẽ lên tiếng giải thích, bởi vì giọng nói rất có từ tính, nên hút một lượng lớn fan hâm mộ.
Thêm nữa bởi vì đã từng xuất bản tranh ở tuổi còn trẻ, cho nên đã trở thành cao thủ của giới vẽ tay, fan trên Weibo cũng đã đạt đến 30 vạn.
Phổ biến nhất năm nay là gì? Khỏi nói, phát thanh viên, đặc biệt là có thể vẽ rất đẹp lại có giọng nói phát thanh viên là có thể khiến cho người nghe có chửa.
Nhưng vì Cố Kiêu đại thần ẩn thân lâu quá, Weibo cũng không cập nhật gì mới, khu bình luận và hộp thư đã nổ tung rồi, trong số đó Mỹ Biên Hoang Vu là kịch liệt nhất, cũng có tính công kích nhất.
Xem hết tất cả bình luận và tin nhắn, chọn câu trả lời quan trọng cho qua, sau đó anh lặng lẽ thoát khỏi Weibo, rồi lên Q.Q.
Cũng rất lâu không đăng nhập Q.Q, vừa mở lên liền thấy tiểu trợ lý “Đậu Đậu” gửi tin tới.
[Đậu Đậu Đáng Yêu Vô Địch Toàn Vũ Trụ]: Nghiêu đại đại, có ở đó không có không? Có một câu lạc bộ kịch muốn hỏi về hình minh họa của anh đó, anh có thời gian tiếp không?”
[Tịch Phi Nghiêu]: Gấp không?
Gấp giống đòi nợ là anh không tiếp.
Đợi một lúc sau, ảnh đại diện của Đậu Đậu mới sáng lên.
[Đậu Đậu Đáng Yêu Vô Địch Toàn Vũ Trụ]: QAQ QAQ QAQ. Đại đại, lâu quá không gặp mà! Em còn tưởng anh muốn rút lui chứ!!! Tin nhắn mà em gửi đến là một tháng trước, lúc đó không gấp, nhưng bây giờ vô cùng gấp.
[Tịch Phi Nghiêu]: Bọn họ là câu lạc bộ kịch nào? Tại sao lại muốn anh vẽ minh họa?
Cố Kiêu phát trực tiếp trên internet, vì tính phổ biến cao, trong đó có phần tử thứ hai rất nhiều người muốn nhờ anh vẽ, ngay cả đồng nhân cũng có. Nguyên nhân chẳng qua liên quan đến việc học, đẩy tình hình nhiều hơn nữa.
Lần này tại vì lâu quá chưa trả lời, cho nên mới hỏi kỹ một chút.
[Đậu Đậu Đáng Yêu Vô Địch Toàn Vũ Trụ]: Câu lạc bộ Diệu Ngữ Liên Châu, câu lạc bộ này khá lớn, chuyên lồng tiếng các tiểu thuyết nổi tiếng trên mạng, lần này nếu hợp tác cũng là một bộ tiểu thuyết, tên là <Tôi không là tôi>, là một bộ… Chậc, em không biết nói thế nào, tóm lại rất hay rất hot là được rồi, đây là link, anh có rảnh xem nó không?
“Cmn, Tiêu Dật, tao không nhìn lầm chứ <Tôi không là tôi> lại được cập nhật rồi?!”
Chuột để trên đường link, giọng nói hớn hở của Lý Tiệp vang lên, Cố Kiêu quay đầu lại.