Lương Tư có lẽ không nhận ra bọn họ, thế nhưng Du Hinh và Mai Đông với Lý Tiệp còn có Tiêu Dật là bạn học cùng khoa cùng lớp, hai vị này đều là nhân vật nổi tiếng trong khoa, làm thế nào có thể không nhớ bọn nó?
Nhưng lúc Lý Tiệp và Tiêu Dật đi ngang qua thì bọn họ nghe thấy một người thì câu bạo câu thô, một người thì thả rắm khiến mọi người trong phòng đều nghe thấy.
#Ríu rít, tôi muốn mẹ#
#Nâng trán [mặt không còn gì luyến tiếc.jpg]#
“A a a, sau này lão tử làm sao có thể hoành hành ngang ngược trong sở tài chính nữa đây!”
“Mày im đi Lý Tiệp, mày cũng có bạn gái thanh mai trúc mã, ồn ào cái gì!”
“Đêm đó tụi bây học theo tao là tốt rồi, hễ có chuyện gì dựa vào chữ “Nhẫn” có phải tốt hơn không”
“Không, muốn học cũng không phải học theo mày, nên học theo Cố đại học thần của chúng ta, núi Thái Sơn sập trước mắt mà không biến sắc, hào sống gì chứ ba tháng tới lão tử sẽ không ăn nó nữa”
…
Cái đề tài này vẫn tiếp tục đến ngày khai giảng hôm sau. Ba ngành chính tài chính, mỹ thuật, tiếng Anh thương mại cùng tham gia môn học tự chọn về “Lịch sử kiến trúc cổ đại Trung Quốc”.
Quy mô của F Đại thực sự rất lớn, sinh viên ở mỗi khoa cũng rất nhiều, nhưng không biết bắt đầu từ lúc nào, luôn có một hoặc hai khóa học vài người ngành chính trộn lẫn vào nhau, nguyên nhân rất có thể là do nhà trường cảm thấy thanh niên FA nhiều quá nên tạo cơ hội cho bọn họ, hoặc có lẽ là các khoa khác nhau học chung có thể sinh ra phản ứng hóa học, động não nhiều làm nhiều.
Tóm lại, bất kể là vì nguyên nhân gì, môn học “Lịch sử kiến trúc cổ đại Trung Quốc” này người cả ba ngành chính phải tham gia.
Mà đúng lúc, bọn Cố Kiêu vừa bước vào giảng đường lớn thì gặp ba người Lương Tư, những người này nói chung là có duyên gặp bọn Lương Tư một lần, hơn nữa hai người trong số bọn họ còn học cùng lớp, hay nguyên do là bởi Cố Kiêu, cho nên bọn họ chào hỏi hết sức nhiệt tình.
Chỉ là trí nhớ của con gái rất tốt, hầu như là theo phản xạ, khi bọn họ mở lời thì đều bịt mũi, vẻ mặt ghét bỏ.
Lý Tiệp: Đậu má! Lão tử muốn báo thù!
Tiêu Dật: Ríu rít rít, tôi muốn mẹ!
Giang Lan: Tối đó tôi không có đánh rắm toàn chịu đựng, nhưng mà tại sao…A a a a a.
Mà Cố Kiêu cũng không hề quan tâm hành vi của bọn họ, sau khi ngồi xuống vẫn không tìm thấy bóng dáng của Diệp hành, trong lòng có dự cảm chẳng lành, nhưng mà tiết học bắt đầu rồi, anh không tiện hỏi.
Đảm nhận tiết học này là một lão học cứu phong độ nhanh nhẹn, con người rất nghiêm túc, mang một cặp kính gọng vàng, hai thứ tóc, hương vị của một cuốn sách giáo khoa dày.
Lão học cứu lên bục giảng, bắt đầu điểm danh.
Du Hinh: “Cơn giận của lão Tiết rất hợp với cậu đấy Mai Đông”
Mai Đông đẩy kính: “Sáng nay xem tin tức, cái cổ phiếu của cậu hình như rớt giá đấy, mong bảo trọng”
Du Hinh: “…”
Mà vẻ mặt Lương Tư thì không quan tâm, chờ lão Tiết điểm đến ban Thương Anh bọn họ, đọc tên “Diệp Hành” ba lần liên tiếp phát hiện cô không có ở đây, lúc vỗ vỗ sách lên bục giảng thì nhỏ mới có phản ứng.
“Bạch bạch——”
“Ban Thương Anh 0905 Diệp Hành không có ở đây sao? Có ai có thể nói nguyên nhân không?”
Lão học cứu có một thói xấu là thích nghe nguyên nhân vắng mặt của sinh viên.
“Thưa thầy, em cùng lớp với Diệp Hành, cậu ấy viêm dạ dày ruột cấp tính, nhập viện rồi ạ”
Không đợi Du Hinh và Mai Đông đứng lên giải thích thì Lương Tư đã đứng lên rồi.
Ở bên kia tâm trạng của Cố Kiêu hơi trĩu nặng lạnh đi một chút.
“Ồ? Bạn học, em chắc chắn là không che giấu dùm Diệp Hành đấy chứ?”
Cũng không thể trách lão Tiết nghi ngờ, bởi vì sóng gió “Viêm dạ dày ruột cấp tính” đã qua rồi, hơn nữa viêm dạ dày ruột cấp tính chỉ đến nhanh là đi nhanh, căn bản không thể kéo dài đến bây giờ.
“Đây là chứng nhận nhập viện và giấy nghỉ phép”
Lương Tư đích thân làm thủ tục nhập viện cho Diệp Hành, đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ.
Cô đưa chứng nhận nhập viện và giấy nghỉ phép cho lão Tiết, lão Tiết xem xong không có gì để nói, chỉ chân thật nói với Lương Tư: “Hi vọng em Diệp Hành sớm bình phục, lần sau lên lớp có thể nhìn thấy em ấy”
“Cảm ơn thầy”
Lương Tư thở phào nhẹ nhõm, rất rất rất áp lực.
Cả trường chỉ có mỗi Diệp Hành vắng mặt, có lác đác vài người đến trễ, nhưng mà cũng không ảnh hưởng gì, lão Tiết điểm danh xong thì chậm rãi ung dung nói: “Môn học《Lịch sử kiến trúc cổ đại Trung Quốc》 chắc các em cảm thấy là môn học rất nhàm chán, nhưng kiến trúc Trung Quốc cổ đại rất uyên thâm, công nghệ nghệ thuật hay kiến trúc hiện đại cũng không thể với tới, nhưng ông già là tôi đây ở trên này nói lý thuyết mỗi ngày cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, cho nên——”
Bất chợt chuyển hướng, tất cả mọi người bên dưới đều cảm thấy không hay rồi, ai cũng cất điện thoại đi, vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
Quả nhiên, lão Tiết làm một trò chơi nho nhỏ với bọn họ: “Vì để tăng tính thú vị cho môn học này, kích thích các em ưa thích học tập, cho nên tôi quyết định để các em phân nhóm, cứ hai người một nhóm, đi nghiên cứu các kiến trúc cổ ở vùng lân cận thành phố F, viết một bản báo cáo về nó”
Lời vừa nói ra, giống như một trái bom nổ tung trong lớp học, tất cả đều nhao nhao xì xào bàn tán ở dưới, đùa à, kiến trúc cổ bọn họ còn chưa quen thuộc, mà còn viết bản báo cáo nghiên cứu gì đó.
Nhưng lão Tiết vẫn không bị lay động, nói tiếp: “Im lặng! Im lặng! Nghe tôi nói rõ yêu cầu!”
“Đầu tiên là phân nhóm, hai người một nhóm, nhất định phải là 2 người từ ban khác nhau, bạn học cùng khoa cũng tạm được nhưng tốt nhất là kết hợp nam nữ, oh, một số bạn học ở cùng ký túc xá không cùng ban, để tránh những tình huống nhất định, phân nhóm cũng không thể một kéo một vài, tốt nhất vẫn là ở ký túc xá khác nhau”
Các sinh viên: “…”
#Sao lại cảm giác có một luồng cưỡng ép có vị gian trá ghép CP thế nhỉ#
“Tiếp theo, “Báo cáo nghiên cứu” mà tôi đang nói đến nó không chỉ là một hình thức viết luận văn, đương nhiên viết luận văn cũng rất tốt, nhưng tôi hi vọng có thể dùng thêm nhiều cách để thể hiện vẻ đẹp của kiến trúc cổ, chẳng hạn như quay video hay vẽ tranh rồi PPT
[1]…vân vân, tóm lại, các em đồng thời thích và có thể thể hiện rõ ý tưởng của mình một cách rõ ràng là được”
[1]Microsoft PowerPoint
“Mọi người rõ rồi chứ?”
“Rõ rồi ạ!”
“Ừm, tốt lắm” Lão Tiết gật đầu: “Thời gian hoàn thành là nửa học kỳ, nộp lúc giữa kỳ là rất tốt”
“Mọi người có ý kiến gì không? Nếu không thì chúng ta bắt đầu chia nhóm, sau 20 phút lên thẳng bục giảng cho tôi biết danh sách nhóm là được”
Lão Tiết đã mở sẵn một bảng thống kê Excel trên máy tính, chỉ gần ghi tên trực tiếp vào.
Các sinh viên thực sự chống lại chủ đề này lúc đầu, nếu không phải “Môn học tự chọn” là yêu cầu bắt buộc của trường bọn họ cũng không chủ động chọn môn học này, bây giờ nghe lão Tiết nói có thể diễn đạt biểu hiện theo nhiều cách khác nhau, còn là nam nữ kết hợp làm việc không mệt, có thể thoát khỏi cọng dây xích của cẩu độc thân trước lễ Giáng Sinh rồi!!!
Vì vậy, các sinh viên nam độc thân biểu hiện nôn nóng, hai mắt sáng rực cả lên.
Nhưng Lương Tư lo lắng cho Diệp Hành, hôm nay cô không tới, yêu cầu phân nhóm lại lầy thế này, mặc dù cô mới phát hiện là Lục Sam là bạn cùng lớp với ban, nhưng như vậy là không có gì để sử dụng à!
Ngay lúc cô đang lo lắng, Cố Kiêu đã lên thẳng bục giảng, đứng bên cạnh lão Tiết nói gì đó, nghe xong lão Tiết nhướn mày, ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt kì lạ, nhưng vẫn đánh tên đôi CP đầu tiên lên:
Mỹ thuật 0903 Cố Kiêu.
Thương Anh 0905 Diệp Hành.
Lương Tư há hốc mồm: “…” Cố học thần làm thật hả?
Du Hinh và Mai Đông đang cãi nhau cũng giật mình, nhìn hai cái tên hiển thị trên màn hình lớn, đưa mắt nhìn nhau, mắt dần dần phát ra ánh sáng “Có gian tình”
#Cho nên Cố học thần không đi theo đường bình thường được sao#
#Mong bạn học Diệp Hành bị cưỡng chế vào nhóm CP không để lại bóng ma tâm lý#
Sau giờ học, trên đường đến căn tin, Cố Kiêu bị ba người bạn cùng phòng của mình ôm vai bá cổ, một bầu không khí ép cung dày đặt.
Giang Lan cười gian: “Mày thành thật khai báo đi, để ý người ta khi nào”
Tiêu Dật cười gian: “Yên tâm, tao sẽ làm thần hỗ trợ thật tốt cho mày, sẽ không để cho mày thoát khỏi kiếp FA đâu”
Lý Tiệp cười gian: “Người anh em, dù gì tao cũng là người có bạn gái, có cần tao chỉ mày vài chiêu không”
“Không cần, cảm ơn ý tốt của tụi bây”
Cố Kiêu nói một câu ngắn gọn, rồi hất bọn họ ra đi về phía trước, nói không lo lắng cho Diệp Hành là giả, đêm đó thấy tinh thần cô vẫn rất khỏe mạnh mà, sao lại…
Chẳng lẽ cung phản xạ của người mù mặt cũng dài hả?
Ba cô nàng Lương Tư đi phía trước, anh đi nhanh đến trước, lịch sự gọi họ dừng lại, nói thẳng: “Chào các cậu, tôi là Cố Kiêu 0903 ban mỹ thuật, có thể cho tôi hỏi bạn học Diệp Hành ở bệnh viện nào và phòng nào không?”
Ba người bọn Giang Lan nhìn nhau:
#Sắc mặt Cố học thần ra vẻ đạo mạo trang nghiêm#
Đám Lương Tư dĩ nhiên là dừng lại, thực ra thì bọn họ cũng lo lắng cho Diệp Hành, định cơm nước xong xuôi thì đi thăm cô, bây giờ nhìn thấy Cố học thần trong truyền thuyết đột nhiên đến bắt chuyện, cũng trả lời khá là nhiệt tình.
Lương Tư ngờ vực nhìn hắn, ánh mắt dò xét: “Cố học thần, dù tôi rất sùng bái cậu, nhưng Hành Tử nhà tôi hình như không thân với cậu lắm…” Có vẻ như không thân đến mức đi thăm bệnh.
Hơn nữa Diệp Hành có nhớ cậu ta hay không (chỉ mù mặt) còn là một vấn đề.
#Thời khắc mấu chốt Lương Tư xuất hiện hình ảnh bảo vệ con#
“Ôi dào, Cố học thần cậu không cần quan chuyện nhỏ của nữ sinh” Du Hinh đẩy Lương tư sang một bên, nở nụ cười với Cố Kiêu: “Hành Tử ở bệnh viện nhân dân phòng 302, vừa đi vào là thấy cậu ấy rồi, thật ra cũng không có gì đáng ngại, cậu không cần lo lắng”
Cố Kiêu im lặng nhớ kỹ số phòng, lại hỏi: “Sao đột nhiên cậu ấy đột nhiên bị viêm dạ dày ruột cấp tính rồi?”
Mai Đông lặng lẽ nói một câu: “Chọn một trái kiwi giàu vitamin C trong đống trái cây, sau đó thì là bi kịch”
Và thật không may, trái kiwi đó là do bạn cô cho.
#Quả là gián tiếp phạm tội orzzz#
“Ôi chao, cậu văn vẻ vậy làm gì?” Du Hinh cướp lời nhỏ, giải thích: “Tối đó nó ăn ba con hàu sống, vốn là không sao, nhưng ngộ độc hải sản này có một thời gian ủ bệnh, cộng thêm kiwi giàu vitamin C, hai thứ đồ ăn tương khắc nên sinh ra phản ứng thì…”
#Vì vậy, đây là một thảm kịch gây ra bởi một trái kiwi và ba con hàu sao#
Sau khi Cố Kiêu nghe xong, im lặng suy nghĩ.
Sau đó còn hỏi Diệp Hành thích ăn gì, rồi kiêng kị cái gì, sau đó thì được biết rằng dạ dày của cô gái này không tốt, thường bị viêm dạ dày.
Thật đúng là…
Sau khi hỏi xong câu cuối cùng thì lịch sự cảm ơn bọn họ, xoay người và đi thẳng ra cổng trường.