Đó không phải là một quá khứ dễ dàng nhắc đến, mà Lương Tư cũng không muốn nhớ lại, một phút nhớ lại, cô lại tiếp tục chiến đấu với paper chết yểu vô tội của mình, mà Diệp Hành thì lặng lẽ lấy tai nghe Audio-Technica ra, tìm một đoạn âm thanh ít được biết đến nhất trong điện thoại, cắm tai nghe, chậm rãi mà lặng lẽ lắng nghe.
Đến cuối cùng cô đăng bài viết đó lên vẫn không tìm được cách trị mù mặt tốt nhất, trái lại càng lệch đông lệch tây tệ hơn, xuất hiện đủ các câu trả lời, Diệp Hành nhìn một lúc lười phải xem lại, nhấn trực tiếp vào câu trả lời trên liên kết X vào và xem những câu trả lời đáng tin cậy của người khác.
Chủ đề của câu hỏi là gặp rắc rối sâu sắc do bị mù mặt, một bạn muốn đưa ra một số khuyến nghị có hiệu quả, trả lời không nhiều, không nhiều nhiệt, có điều ngược lại có thể cho Diệp Hành một chút giá trị tham khảo.
“Chứng mù mặt” tên đầy đủ “Chứng không thể nhận diện khuôn mặt (prosopagnosia)”, có nghĩa là vùng đại não bị vì một số lí do mà đình công, không có đủ khả năng nhận diện khuôn mặt, vì không thể đảo ngược, vì vậy chứng bệnh này hiện nay chưa có biện pháp chữa trị.
Người bệnh (…) muốn nhận ra các khuôn mặt khác nhau cũng cần phải luyện tập hằng ngày, ví dụ như nhớ kỹ điểm đặc trưng trên khuôn mặt ai đó, phong cách ăn mặc hoặc là nhớ kỹ giọng nói của đối phương, đây là một cách hiệu quả.
Nếu bạn nhận lầm người nào đó trên đường, tốt nhất là hãy tiếp tục mỉm cười, nhìn người đứng đằng sau người đó, tiếp tục chào hỏi, khiến người mà bạn nhận lầm nghĩ rằng bạn không chào họ, mà là chào người đứng phía sau họ, như thế là có thể giảm bớt sự xấu hổ do nhận lầm người.
#Thật đúng là một phương pháp tốt QAQ#
Nhưng lại có vấn đề, nếu như phía sau anh ta không có ai, hoặc là bên cạnh chỉ có một tiểu ca giao hàng, anh ta buộc bạn phải nhận ra anh ta là ai thì làm sao?
#Mù mặt rất phiền mà#
Diệp cô nương không biết rằng tình cảm và sự xem trọng đối với một người trong cuộc sống của cô lúc này đã vượt quá mức thông thường, mặc dù điều này cũng không có ý nghĩa gì.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày tựu trường, hai ngày nay Lương Tư bận đến mức tối tăm mặt mày, bận rộn cũng vì hai bản paper và còn vì chuyện tuyển vai CV cho《Tôi không là tôi》.
Dù cửa sau lớn nhất đang ở ngay bên cạnh, còn là bạn thân của cô, nhưng mà cái cửa sau đó không hề quan tâm đến cũng không có ý thức gì cả, cả ngày chỉnh sửa và thưởng thức TED
[1], vì vậy cô đành khổ cực tự dựa vào chính mình thôi.
[1]TED (Technology, Entertainment, Design – Công nghệ, Giải trí, Thiết kế) là một tổ chức truyền thông đại chúng chuyên đăng tải những phần nói chuyện, cho phép xem trực tuyến miễn phí.
#Cảm giác có cửa sau lại không thể đi thật sự quá tàn ác#
Hôm nay là một ngày trước khi nhập học, hai bạn cùng phòng khác cũng đã về từ nhà, ký túc xá nữ và ký túc xá nam của K Đại giống nhau, cũng lẫn lộn các chuyên ngành khác nhau, Diệp Hành và Lương Tư đều là chuyên ngành tiếng Anh thương mại, và hai cô gái kia, Du Hinh và Mai Đông thì là chuyên ngành tài chính, cũng như bọn họ, sau kì nghỉ hè thì là sinh viên năm 3.
Hai cô nàng này mặc dù đều học tài chính, nhưng tính cách và lối sống gần như là không liên quan gì đến nhau, Du Hinh trông như một lady tài chính nổi tiếng với Wall Street, dáng người cao gầy, khuôn mặt trang điểm đậm, mùa hè ăn mặc rất gợi cảm, mang một cái túi nhỏ và mặc một chiếc váy ngắn không tới đầu gối là về trường rồi, nơi đi qua đều để lại một hương thơm nhàn nhạt.
Bởi vì phong cách mặc quần áo đặc biệt và mùi hương đặc biệt trên người nhỏ, cho nên cô cũng sẽ không quên nhỏ.
Cho dù cô vẫn không nhớ rõ mặt của nhỏ QAQ.
Trong khi Mai Đông thì khác, một cái tên nghe rất giống cô gái cổ điển, nhưng thật ra không phải vậy, nó đeo một cặp kính dày, thường mặc áo sơ mi trắng và quần jean lưng cao, sách gần như là vật bất ly thân, hoàn toàn là dáng vẻ của một nữ học cứu.
Cô nàng này rất ít nói, nhưng mỗi lần mở miệng ra là lời nói vô cùng sắc bén, vô cùng độc miệng.
Hai người này là nhân vật quan trọng trong bộ phận của họ, không thể khinh thường.
Hôm nay bốn đứa đều tề tụ trong ký túc, chỉ vừa cách một cái hè không gặp mặt, dĩ nhiên trong lòng có chút hưng phấn, Du Hinh là người nhiệt tình, nhìn thấy ba đứa bạn cùng phòng của mình lập tức tiến lên ôm mỗi người một cái.
Lương Tư nhìn vũ khí trước người mình, vô cùng an tâm chấp nhận cái ôm này, còn nổi ý xấu véo một cái “Nhá, lại lớn rồi, hóa ra là nghỉ hè ăn nhiều đu đủ đây mà”
“Đáng ghét, vậy là cậu biết hết rồi” Du Hinh liếc mắt đưa tình, cực kỳ gợi cảm.
Diệp Hành đang chỉnh sửa trên máy tính, không nghe cuộc trò chuyện của họ, lúc này Du Hinh ôm chầm cô từ phía sau, tóc rủ xuống bên mặt cô, mùi hương phân tán “Hành Tử, kì nghỉ hè không gặp, nhớ mình không?”
“Cậu là Du Hinh”
“A…, ngài lại có thể nhớ rõ thần thiếp, để thần thiếp đêm nay thị tẩm được chứ?”
Nói xong nhéo nhéo mặt Diệp Hành, trêu chọc.
Dù Diệp Hành là bạn cùng phòng với nhỏ 3 năm, nhưng vẫn không thể nhận được kiểu nhiệt tình này, nhưng lại không tiện từ chối, nghiêng đầu suy nghĩ kĩ càng “Đêm nay nếu cậu tẩy trang và tắm rửa mình nhất định không nhận ra cậu, nếu mình có đá cậu ra khỏi giường cũng đừng ngạc nhiên”
“Phù phù——”
“Hì hì”
Tiếng cười đầu tiên là của Mai Đông, Du Hinh biết Diệp Hành không phải cố ý, sau đó đem tức giận đổ lên người Mai Đông “Ơ kìa, Mai Đông, hết một mùa hè vẫn không thay đổi, cậu vẫn…lùn”
Nói xong liền muốn kéo qua ôm.
Mai Đông đứng yên đấy, giọng nói hết sức tỉnh táo “Nhưng đừng qua đây, người lùn như mình đã ba ngày chưa tắm, bốn ngày chưa đánh răng và năm ngày chưa thay quần áo đấy”
Du Hinh thu tay lại.
#Bạn cùng phòng của tôi đều cá tính như thế này làm sao bây giờ#
Các cô gái đã rất lâu không gặp tụ tập lại một chỗ như vậy, đương nhiên không tránh khỏi một chầu ăn uống, sau khi dọn dẹp xong, Du Hinh đề nghị ra ngoài ăn một bữa, dĩ nhiên là Lương Tư không có ý kiến gì, vất vả lắm mới làm xong luận văn tất nhiên phải thưởng cho bản thân một bữa thật ngon.
Mà Diệp Hành rối loạn ám ảnh cưỡng chế khi bật chế độ chỉnh sửa, dù lôi kéo thế nào cũng không đi, nhưng làm thế nào các hoạt động ký túc xá mà lại có thể cho phép cô không tham gia? Cuối cùng cô cũng bị Lương Tư và Du Hinh lôi qua kéo lại, kéo cô ra khỏi máy tính.
Tính của Mai Đông rất cẩn thận, đương nhiên là người đi sau ba cô nàng kia, tắt đèn khóa cửa, làm xong các biện pháp chống trộm an ninh.
“Mọi người cứ vô tư, bữa này mình mời, các cậu chỉ cần ra sức ăn là được rồi!”
Gió lạnh hiu hiu thổi qua, Du Hinh hào phóng mở miệng.
“Nghỉ hè này cậu lại kiếm được không ít rồi?”Lương Tư nhìn nhỏ một cái.
“Đúng vậy đó” Du Hinh không phủ nhận “Vừa trúng một cổ phiếu tăng cao một chút, cộng thêm là người mẫu gì đó, kiếm được một khoản nhỏ”
“Cậu lợi hại thật đó, nữ môi giới Wall Street tương lai” Lương Tư hào phóng, giơ ngón tay cái lên.
“Ha ha, cảm ơn quá khen, cũng vậy nha” Du Hinh đáp lời, tâng bốc lẫn nhau.
“Thị trường chứng khoán Trung Quốc gần đây biến động rất lớn, theo như mình biết cổ phiếu mà cậu đang giữ gần đây được Ủy ban điều tiết ngân hàng Trung Quốc để mắt tới, tốt nhất nên cẩn thận một chút”
Mai Đông xem vào rất không đúng lúc, nghe Du Hinh nói muốn đánh nhỏ.
Và thường thì cảnh nước bọt bay tung tóe này, Diệp Hành cũng không có gì để nói, chỉ im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng lóe lên một chút cảm hứng từ cuộc nói chuyện của họ, sau đó ghi lại nó vào ghi chú trong điện thoại.
Sau khi bàn bạc họ quyết định đến tiệm lẩu hơi hải sản mới mở gần trường để nếm thử, mùa hè thực sự không có nhiều thứ để ăn, lẩu hơi hải sản là lựa chọn không tồi.
Bởi vì đã là giờ ăn tối, lại gần trường học, thêm nữa là vừa mới mở có nhiều ưu đãi, cho nên trong tiệm đông nghịt người, có chút bận rộn đây.
Nhóm Diệp Hành đến trễ, chờ một lúc ở bên ngoài đến lượt họ.
Họ cầm biển số ngồi ở vị trí gần cửa sổ, tiếng người huyên náo, có thể nhìn thấy cảnh biển cách đó không xa.
Thành phố F thật ra là một thành phố cảng rất đẹp, có đủ mọi các loại hải sản khác nhau, hơn nữa giá cả không cao, rất đáng để ăn.
Mà K Đại cũng gần biển, thánh địa nhiều cặp đôi ở các trường đại học khác đều là lùm cây nhỏ phòng trưng bày nhỏ gì đó, nhưng K Đại thì khác, thánh địa của các cặp đôi là một bãi biển riêng lớn của trường.
Thật là hạnh phúc.
Cũng có vài lần Diệp Hành lấy cảm hứng từ bãi biển K Đại, đến nỗi nhiều người hâm mộ sách đều đoán cô có phải là sinh viên ở K Đại hay không.
Nhà hàng lẩu hơi hải sản này nổi tiếng với món hàu, bốn người ăn một chục là vừa đủ, lại chọn thêm cơm tay cầm lạp xưởng hải sản, rau các thứ, rất nhanh đã đầy bàn.
Du Hinh và Mai Đông đều biết hè này Diệp Hành đã mở một lối đi riêng đến Tây Tạng đi nhiễu, trong bữa dĩ nhiên là hỏi cô tình hình du lịch gần đây.
Lúc họ hỏi cô, bàn trống kế bên, có bốn cậu nam sinh ngồi vào, bốn người này cũng không phải ai khác, mà là nhóm Cố Kiêu ở ký túc xá 303.
Tương tự, bọn họ cũng vì quá lâu không gặp nên hôm nay đi ăn một bữa, mà trong đó Giang Lan bạn thân của Cố Kiêu cũng đã về, ký túc xá bọn họ càng thêm náo nhiệt.
Cố Kiêu vừa khéo ngồi sau lưng Diệp Hành, chỉ cách nhau khoảng cách chật hẹp của hai lưng ghế.
Ngồi với bạn cùng phòng đương nhiên là chẳng có câu nệ hay phòng bị gì, bởi sự tự nhiên này, anh cũng được nghe thấy phần nguy hiểm nhất mà cô đã trải qua khi ở Tây Tạng.
Du Hinh: “Mình đã nói Hành Tử, lần sau cậu có thể đừng đến nơi nguy hiểm thế được không, lúc ấy mình nghe nói có một chiếc xe buýt đi đến Ali bị lật xuống sông Yarlung Zangbo
[2], sợ đến mức dán lông mi bị lỗi, gọi điện thoại cậu cũng không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời, cậu thật sự hù chết mình luôn đó được không nào”
[2]Là con sông dài nhất của khu tự trị Tây Tạng, Trung Quốc. Phần Tsangpo có lẽ bắt nguồn từ thực tế là dòng sông chảy từ hoặc qua Tsang – bao gồm phần Tây Tạng của Tây Tạng Lhasa.
Diệp Hành hơi áy náy: “Khi đó mình cũng hoảng sợ, xe buýt bị lật là vì hai xe vào nhau, có người lái xe muốn cướp đường, cho nên liền… nhưng may mắn thay, mình ở trên chiếc xe phía trước, tài xế xe bọn mình lái xe rất an toàn, chỉ chạy từ 20-40km/h, không nguy hiểm như cậu nghĩ”
“Vậy sao cậu không trả lời tin nhắn của mình?”
“Khu vực cao nguyên, không tín hiệu”
“Sau đó cậu không gửi tin nhắn hoặc gửi một động thái báo bình an sao?” Sau vài ngày Du Hinh mới biết tin Diệp Hành an toàn, lúc đó cô đã đi nhiễu xong xuống núi rồi.
“Sau đó mở cửa cho thông xe rồi, phong cảnh bên đường quá đẹp, bận bịu chụp ảnh, nên quên mất”
“Cậu rất 6
[3]...” Du Hinh không còn gì để nói.
[3] Hình như là mạnh mẽ thì phải._.
Ngược lại Mai Đông bên cạnh nâng kính và chèn lời “Cậu ấy ngốc có phúc của người ngốc, cậu lo lắng cái gì? Lo tốt cho cổ phiếu của cậu là được rồi”
Lương Tư vừa đi vào nhà vệ sinh, bây giờ mới trở ra, nhìn thấy Du Hinh và Mai Đông mắt to mắt nhỏ trừng nhau, hỏi: “Mình vừa bỏ lỡ chuyện gì à?”
Du Hinh quay đầu: “Hừ”
Mai Đông bĩu môi: “Hừ hừ”
Lương Tư mờ mịt: “QAQ”
Diệp Hành ngây người: “…”
Cố Kiêu bất đắc dĩ: “…”
Sau đó ăn lẩu hơi thì đã tốt hơn, bốn người cũng không bận cãi nhau nữa, mở nắp, chuẩn bị bắt đầu ăn.
Diệp Hành thực sự thích ăn hàu, con vừa tươi lại thơm ngon, cho nên lấy một con cầm nạy ra, nhưng thật không may, ngay lúc cô sắp nạy thành công một con, bên cạnh đột nhiên có người gọi cô “Bạn học, thật sự là cậu này!”