Liếc nhìn cô một cái, Cao Chi Ngang chậm rãi nói ra một câu: "Anh nói như vậy là bởi vì có chứng cớ nhé."
"Chứng cớ?" Cô sững sờ, nổi giận nói: "Tốt nhất nếu anh có chứng cớ thì hãy lấy ra đây ngay bây giờ. Tôi đây nhất định không tin những cái chuyện ma quỷ đó của anh đâu."
"Thích xem chứng cớ thì cứ việc xem, chờ một chút, nhất định anh sẽ khiến em không còn lời nào để nói."
Mộc Tâm Vân thấy Cao Chi Ngang cứ như vậy mà nhấc cái mông của mình đi xuống giường, thậm chí ngay cả việc cầm lấy quần áo để che đi một chút thân thể của mình anh cũng không làm. Nhìn theo bóng lưng trần trụi của anh, đôi gò má của Mộc Tâm Vân thoáng chốc đỏ rực lên, vội vàng đưa tay lên muốn bưng kín lấy đôi mắt của mình. Nhưng không biết vì cái gì, mà năm đầu ngón tay của cô lại không có cách nào khép lại được, ánh mắt cô xuyên thấu qua những khe hở giữa các ngón tay, cho nên thân thể tráng kiện rắn chắc hoàn mỹ kia của anh đều bị cô xem hết.
Chậc! Bình thường nhìn anh có vẻ dường như rất gầy, không nghĩ tới ẩn giấu dưới lớp quần áo kia lại là một dáng người cân xứng tuyệt mỹ đến như vậy. Lớp da thịt màu lúa mạch bóng loáng được ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào ánh lên lấp lánh. Bờ vai rộng lớn phảng phất chứa đầy sức mạnh, bên dưới vòng eo nhỏ hẹp là cái mông căng vểnh lên rắn chắc.
Cũng không biết là anh đã phơi nắng như thế nào, người bình thường bởi vì cái mông rất hiếm khi phơi dưới ánh nắng mặt trời, nên thường trắng giống như hai miếng thịt luộc. Nhưng mà anh, thậm chí ngay cả màu da của cái mông cũng có màu lúa mạch rất khỏe mạnh. Hai cái chân dài thon dài mà thẳng tắp, bộ dáng khi đi nhún nhảy đầy khêu gợi, không hề thua kém những người mẫu chuyên nghiệp một chút nào.
Trông thấy anh cầm lấy chiếc máy quay phim từ trên chiếc bàn tròn lên, sau đó đi trở lại đến bên giường, cô không kiềm chế được mà nuốt nuốt nước miếng. Lần này bề mặt của bộ vị trọng yếu của anh đều đã bị cô nhìn thấy hết. Trong nháy mắt, từ nơi cổ cho lên đến tận vành tai của cô đều đỏ rực hết cả lên, ngay cả trái tim của cô cũng đập rộn lên, nhanh hơn, nghe thình thịch như đang hò reo cổ động.
"Em thấy thế nào, thân hình của anh nhìn cũng được đấy chứ, hả?" Để ý thấy ánh mắt của cô đang quăng tới, Cao Chi Ngang càng kiêu ngạo, biểu hiện dáng người đẹp đẽ của mình.
Cô lúng túng liền dời con mắt đi, không dám nhìn anh nữa, mồm miệng cũng không chịu yếu thế buông một câu:. "Thối nát!"
"Vậy tại sao gương mặt của em lại đỏ lên như quả cà chua chín mọng thế kia?" Anh cười nhạo, nhưng trong nội tâm lại cảm thấy rất vui vẻ, vì mình đã có thể khiến cho cô phải chú ý tới.
Mộc Tâm Vân cứng người lại, giây lát sau mới bác bỏ một cách cứng ngắc vớ vẩn: "Bởi vì anh là một người không biết thế nào gọi là hổ thẹn, cho nên tôi mới đỏ mặt thay cho anh, chứng cớ của anh đâu? Ở nơi nào?"
"Trong này." Cao Chi Ngang cầm trên tay chiếc máy quay phim, tua lại một đoạn phím ở trong máy, sau đó bấm máy chạy cho cô xem đoạn phim nhựa đó.