• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tâm tình buồn rầu, không được tốt, cho nên anh thầm nghĩ để cho bản thân mình được phóng túng một chút, cũng không buồn để ý đến bất cứ chuyện gì khác. Anh đâu có ngờ rằng một chuyện rõ ràng như vậy lại có thể gây ra chuyện xấu không sao giải thích được.

Tiểu Diệp chỉ vào một câu ghi trên mặt tờ báo, hỏi lại vẻ đầy hồ nghi: "Nhưng mà, anh Cao này, ở trong này có ghi, phóng viên đã gọi điện thoại cho phía Hà Tĩnh để chứng thực, Dieenndkdan/leeequhydonnn hỏi thăm xem có phải anh ta là người đồng tính luyến ái hay không, Hà Tĩnh cũng đã thừa nhận, còn nói anh ta yêu một người người làm trong giới chế tác kia mà, vậy người kia không phải là anh sao?"

Nghe vậy, Cao Chi Ngang đoạt lấy tờ báo, cúi đầu xem tin tức từ đầu tới đuôi một lần cực kỳ nhanh, sau khi xem xong, sắc mặt tái nhợt liền cầm lấy điện thoại trên bàn vội vã gọi ngay cho Hà Tĩnh. Điện thoại vang lên thật lâu, mới nghe thấy một giọng nói đầy vẻ lười biếng vọng ra từ trong loa điện thoại.

"A lô."

"Hà Tĩnh à, cậu nói rõ cho tôi biết, tại sao cậu lại muốn hãm hại tôi chứ, tại sao cậu lại nói là cậu yêu tôi?"

"Làm sao tôi có thể nói như vậy được chứ, cậu gặp phải quỷ à." Giọng nói của Hà Tĩnh hàm chứa rõ ràng sự bối rối, lập tức phủ nhận.

"Cậu không nói như vậ thế tại sao cái tên phóng viên kia lại nói rằng hắn đã gọi điện thoại cho cậu để chứng thực, còn nói là chính miệng cậu đã thừa nhận kia mà?"  Cao Chi Ngang cố ý truy hỏi đến cùng.

"Phóng viên à?" Đã thanh tỉnh được chút ít, Hà Tĩnh nằm lỳ ở trên giường, hơi híp con mắt suy nghĩ rồi tiếp tục nói: " Đúng là đêm hôm qua tôi có nhận được một cú điện thoại của một phóng viên gọi đến. Hắn ta gọi đi gọi lại cho tôi đến hàng chục lần, sau đó trực tiếp hỏi luôn tôi một câu rằng có phải là tôi đang kết giao với một nam giới cùng trong giới chế tác hay không."

"Cho nên cậu mới nói người đó là tôi sao?"

"Tạm thời cậu đừng có tự dát vàng lên trên mặt của mình đi! Tôi đã nói  người đó không phải là cậu, tôi đã nói người đó chính là Tần Mạnh Điền." Tối hôm qua tại buổi party của bạn thân, Hà Tĩnh đã uống quá nhiều rượu rồi, cho nên bất giác đã dỡ bỏ xuống sự đề phòng trong lòng, thẳng tưng nhận tội chuyện chính mình đã yêu Tần Mạnh Điền.  Trước khi đối phương kết hôn, bọn họ đã từng vụng trộm kết giao với nhau một thời gian ngắn, cuối cùng do bị mẹ Tần Mạnh Điền ngăn trở mối quan hệ này, cho nên hai người bọn họ mới chia tay trong sự ảm đạm.

"Tần Mạnh Điền ư?"

"Anh ấy là người chế tác đĩa nhạc của tôi, chắc cậu chưa quên chứ?" Cái người yêu hữu duyên vô phận kia, đúng là người chế tác âm nhạc của Hà Tĩnh.

Cao Chi Ngang được một phen tức giận tốn hơi thừa lời, thì ra là, toàn bộ câu chuyện gây nên những nguyên nhân hiểu lầm kia hoàn toàn là do Hà Tĩnh đã nói năng không rõ ràng với tên phóng viên kia.

"Tóm lại, bây giờ cậu phải lập tức gặp giới báo chí, sau đó gọi điện thoại cho tên phóng viên láo toét kia giải thích cho rõ ràng, bảo hắn ngày mai phải viết lại một bài báo khác, đê làm sáng tỏ sự việc, đính chính lại tin tức mà hắn đã đăng trên báo ngày hôm nay."

Anh Khải và Tiểu Diệp đứng ở một bên nghe Cao Chi Ngang nói chuyện điện thoại với Hà Tĩnh. Sau khi anh cúp điện thoại, hai người liền cùng một lúc biểu lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh vì đã hiểu ra mọi chuyện.

"Hóa ra người yêu của Hà Tĩnh là Tần Mạnh Điền kia, nhưng mà chẳng phải mấy ngày hôm trước anh ấy đã kết hôn rồi đó sao?"

"Cho nên Hà Tĩnh mới có thể uống rượu giải sầu cùng với tôi, sau đó cả hai người chúng tôi liền uống suốt đêm, uống say đến bất tỉnh nhân sự."

"Anh Cao, Tại làm sao anh phải muốn lấy rượu để giải sầu vậy? A, chẳng lẽ là do Mộc Tâm Vân đã bỏ rơi anh chăng?" Ánh mắt của Tiểu Diệp chợt lóe lên, kinh ngạc hỏi lại.

Cao Chi Ngang buồn bực không lên tiếng trả lời, anh đi trở về trong văn phòng làm việc riêng của mình, nhốt chính bản thân mình ở bên trong, tạm thời không muốn gặp bất luận một người nào.

Anh Khải cùng Tiểu Diệp, hai người hai mặt nhìn nhau.

"Chẳng lẽ Mộc Tâm Vân kia đã thật sự vứt bỏ anh Cao rồi sao?" Tiểu Diệp cảm thấy bị tổn thương bởi sự bất công này, nói: "Cô gái này cũng quá vô tình, thật thiệt thòi cho anh Cao vẫn đã luôn giúp đỡ cho cô ấy nhiều như vậy."

Anh Khải thở dài một tiếng, "Haiz... Tiểu Diệp à, cậu không hiểu đâu, chuyện tình cảm là một vấn đề rất phức tạp, không phải chỉ là chuyện đơn giản giống như ai vứt bỏ ai như vậy đâu." Lúc trước từ sự thổ lộ của Cao Chi Ngang, anh đã được nghe Cao Chi Ngang kể lại rằng, giữa Chi Ngang với Mộc Tâm Vân   và anh trai của mình,  đang vướng vào vòng rắc rối câu chuyện cuộc tình tay ba, chỉ có thể nói tình yêu không thể ở đó mà nói ai đúng ai sai, mà là liệu duyên phận của hai người có đủ hay không.

"Nhưng mà, anh Cao anh ấy..."

"Làm cho anh ta tỉnh táo lại một chút, hai ngày này cạu chịu vất vả một chút, giúp đỡ choTiểu Cao giám sát mấy chương tình kia hảo mấy cái tiết mục."

"Anh Khải, em chỉ có một mình thôi, làm cách nào có thể có biện pháp ngay từ lần thứ nhất đã phải theo dõi giám sát nhiều chương trình như vậy."

Anh Khải đáp lại một câu, "Tiểu Cao kia, không những người ta có thể làm được, mà lại còn làm được rất tốt là khác! Cậu đó, muốn trở thành một người chế tác có được những kiến thức như vậy, cậu vẫn nên học thêm một chút."

"Em không thể có được khả năng giống như anh Cao được đâu!" Không phải là Tiểu Diệp đã xem nhẹ bản thân mình, mà là đương nhiên Tiểu Diệp biết rõ sức lực của mình đến đâu mà thôi.

Anh Khải tức giận giậm chân một cái, đùng đùng bỏ đi: "Thật là một con người không có tiền đồ."

**********************************

Sau khi trấn an cảm xúc đầy kích động của bác Cao xong xuôi, Mộc Tâm Vân liền chạy đến công ty chế tác để tìm người. Kết quả khi cô đến công ty Sao Thiên Vương, Tiểu Diệp vừa mới nhìn thấy cô, trực tiếp cất lời mắng phủ đầu cô luôn, như xối máu chó vào đầu cô vậy!

"Mộc Tâm Vân, tôi không thể tưởng được chị là loại người con gái như vậy. Lợi dụng anh Cao xong rồi, chị liền một cước đá văng anh ấy ra một cách vô tình như thế, bây giờ chị còn đi tìm anh Cao để làm gì chứ? Lại muốn nhờ anh Cao giúp cô lôi kéo mua bảo hiểm sao? Chị cút đi, anh Cao sẽ không gặp lại chị nữa đâu!"

"Tiểu Diệp, cậu đang ở đây nói bậy bạ cái gì vậy? Tôi nào đâu có một cước đá văng Cao Chi Ngang bao giờ?" Lần đầu tiên Mộc Tâm Vân mắng chửi nhục mạ mà chính bản thân cô cũng vẫn còn chưa hiểu ra làm sao, trên vẻ mặt của cô tràn đầy sự nghi hoặc.

"Chị lại vẫn còn không thừa nhận, nếu như chị không vứt bỏ anh ấy, làm sao anh Cao có thể chạy đi mà uống rượu giải sầu được, để rồi sau đó liền bị mấy tên phóng viên kia chụp được những hình ảnh kia mà đăng báo kia chứ?"

"Thật sự là tôi cũng không hề hiểu được rằng đến tột cùng, cậu đang nói chuyện gì nữa, Cao Chi Ngang và Hà Tĩnh bị người ta theo dõi bám theo tới tận nơi thì có liên quan gì đến tôi kia chứ?"

"Bởi vì chị...”

Đang định rời đi, anh Khải vừa vặn nhìn thấy Mộc Tâm Vân, hướng cô gật đầu chào, sau đó cắt đứt luôn lời của Tiểu Diệp đang định nói..., "Cậu vẫn nơi này làm lộn xoonhj những chuyện gì đó, còn không mau đi đến trường quay xem thế nào đi."

"Nhưng mà cô..."

"Cứ để cho cô ấy tự mình đi tới gặp Tiểu Cao mà đàm luận, trong chuyện này cậu không cần phải lắm mồm đâu." Buông lỏng sự bất bình vẫn đang làm cho Tiểu Diệp phải ôm trong lòng, đi khỏi cửa trước. Anh Khải quay đầu hướng về phía cô nói: "Có khi Tiểu Cao vẫn còn đang ở trong văn phòng làm việc riêng của cậu ấy, khi cô đi vào hãy tìm cậu ấy, hai người hãy nói chuyện với nhau cho ổn thỏa tốt đẹp nhé!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK