Thành tích được phân phối dưới danh nghĩa của từng tổ viên, cho nên đã khiến cho tất cả các cô đều được hưởng mức lương theo tỉ lệ bán bảo hiểm, vượt qua được mức khởi điểm tiền lương cơ bản.
"Lần đầu tiên cô lãnh đạo một tổ mà đã có thành tích như vậy, thực sự rất khá, hãy tiếp tục cố gắng nhé, chỉ tiêu của tháng sau tôi dự định sẽ nâng cao tỉ lệ lên thêm mười phần trăm (10%) nữa."
Vẻ mặt của Mộc Tâm Vân lộ rõ vẻ khó khăn, mở miệng nói: "Quản lí à, tôi nghĩ tạm thời vẫn nên duy trì chỉ tiêu như tháng trước là tốt rồi." Nguyên mức chỉ tiêu như tháng trước bọn họ đã sợ rằng hơi nhiều rồi, Mộc Tâm Vân vốn đang nghĩ muốn mở miệng yêu cầu điều chỉnh xuống một chút, không nghĩ tới quản lí lại còn muốn tăng thêm hơn nữa.
"Tôi tin tưởng rằng cô có thể mà, [email protected]*dyan(lee^qu.donnn), gia tăng thêm chút sức lực hừng hực nữa cũng không thành vấn đề, tôi rất coi trọng năng lực của cô." Quản lí nói cổ vũ.
"Nhưng mà quản lí à..." Thành tích tháng này của cô đến bảy mươi phần trăm (70%) đều nhờ vào công sức của Cao Chi Ngang đã giúp đỡ cô vượt lên. Anh đã giúp đỡ được cho cô một lần này, không thể có khả năng lần nào cũng đều phải dựa vào sự giúp đỡ của anh như vậy được.
Vẻ mặt của quản lí vẫn còn rất vui vẻ, diễ♦n☽đ♦àn☽lê☽q♦uý☽đ♦ôn nói tiếp: "Cô thử nhìn một chút đi, phải có áp lực mới có thể bức ra được tiềm lực của cô đấy."
Buông thõng đôi vai đi ra khỏi phòng quản lý, Mộc Tâm Vân trở lại trong tổ của mình, trông thấy vị trí của tất cả tổ viên đều trống rỗng, mọi người trong tổ của cô sau khi họp hành xong ngay lập tức đều đã sớm biến đi hết. Mộc Tâm Vân cảm thấy mệt mỏi giống như một quả bóng da bị xì hơi, tiến vào trong phòng ngồi phịch xuống ở trên chỗ ngồi.
"Như thế nào vậy, ngồi vào vị trí chủ nhiệm này có được không, còn cảm thấy vui sướng nữa không?" ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n Một giọng nói hàm chứa âm điệu trào phúng bay vào trong tai của Mộc Tâm Vân.
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Chủ nhiệm Thái, tinh thần lập tức trở nên phấn chấn hẳn.
"Vị trí ày ngồi rất được đấy chứ, còn cảm thấy rất vui sướng là khác. Cô không nghe nói ngay trong tháng đầu tiên đã lập tức hoàn thành được chỉ tiêu được giao rồi sao? Tôi lại còn nghe nói, tháng này thành tích của cô còn không đạt đủ mức chỉ tiêu đã giao cho nữa kia." Một cảm giác không muốn thua kém đã tạo cho cô một ý chí, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com làm cho Mộc Tâm Vân quyết định ngày hôm nay lại sẽ đi xuống phố.
"Hừ!" Sắc mặt Chủ nhiệm Thái vô cùng khó coi, hừ lạnh lên một tiếng, trừng mắt liếc nhìn cô đầy vẻ hung dữ: "Vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau so tài xem sao, thử xem cái vị trí chủ nhiệm này ai là người có thể ngồi được lâu hơn một chút. Nghe nói toàn bộ thành tích tháng này của tổ các cô đều nhờ vào một mình chống đỡ, tôi đây sẽ quan sát xem cô có thể chống được đến thời gian nào?" Nếu nhưng là một tổ đồng tâm nhất trí, đương nhiên từng tổ viên cũng phải có sự cống hiến, nếu như toàn bộ chỉ nhờ vào một mình cô thôi, thì sớm muộn cô sẽ bị mệt chết.
"Được thôi, thích so tài thì chúng ta cùng so tài với nhau, để rồi xem ai phải sợ ai." Mộc Tâm Vân không cam lòng chịu yếu thế, đáp lại một hồi.
Nhưng sảng khoái đáp lại xong thì tiếp sau đó, một vấn đề cực kỳ hiện thực đang chờ đón cô.
Thành tích, thành tích, thành tích... Phải đi đến nơi nào để tìm được thành tích đây?
Đồng ý thu nạp vào tổ của mình năm người, nhưng mà tổ viên của cô lại không làm sao đặt hết tâm tư của mình vào trong công tác, chỉ thầm nghĩ chờ đến lĩnh hết ba tháng lương cơ bản là bỏ chạy lấy người, thái độ làm việc như vậy thì làm sao có thể sáng tạo ra được thành tích tốt được đây.
Cô đành phải tiếp tục xuống phố phát tờ rơi quảng cáo, buổi tối cố gắng gọi điện thoại cho bạn bè người thân, hỏi một chút xem có người nào cần mua bảo hiểm hay không.
Mẹ đã có bảo hiểm rồi, mấy người bạn tốt của cô cũng đều đã mua bảo hiểm cho cô rồi. Mấy người bạn học trước kia có sự giao tình khá tốt cũng đã mua rồi, mấy người hàng xóm gì đó cũng đã có không ít người mua bảo hiểm của cô. Mấy người khách thuê nhà ở bên kia, cô cũng đã gọi điện thoại qua, hỏi thăm xem họ có ý định lại mua thêm khoản bảo hiểm mới nào nữa hay không, nhưng chính là không tìm được người nào có ý nguyện lại tiếp tục mua bảo hiểm nữa.
Không thể tìm Cao Chi Ngang nữa, anh đã giúp cô quá nhiều rồi.
Nhưng mà bây giờ cô đột nhiên rất muốn được nhìn thấy anh, không phải vì bất kỳ một mục đích nào hết, chỉ là cô rất muốn được gặp anh.
Còn đang suy nghĩ về anh thì điện thoại của anh đã liền gọi tới...
"Mộc Tâm Vân, đã đến lúc cần bạn gái của anh đăng đàn rồi, em tới đuổi ruồi giúp anh đi."
Cúp điện thoại, rốt cục cô đã có lý do để có thể đi đến gặp anh rồi. Mộc Tâm Vân đầy kích động vội vàng đi vào trong trường quay, nhưng lại không nhìn thấy Cao Chi Ngang.
Thoáng nhìn thấy Tiểu Diệp, Mộc Tâm Vân liền túm lấy anh hỏi: "Tiểu Diệp, Cao Chi Ngang đâu?"
"Cô tìm anh Cao hả, anh ấy đang ở trong phòng hóa trang."
"Cám ơn." Nói xong lời cảm tạ, Mộc Tâm Vân chạy tới phòng hóa trang. Ở ngay tại cửa ra vào cô liền nhìn thấy Cao Chi Ngang đang bị ba vị nữ nghệ sĩ bao vây vào giữa, có người còn dùng bộ ngực đầy đặn của mình cọ cọ vào cánh tay của anh.
Trông thấy vẻ mặt của anh lúc này không phải là đang buồn bực nghĩ ngợi, tìm cách làm thế nào để có thể vứt bỏ những cô gái kia đi, mà anh đang ở đó với vẻ mặt cười cợt, nói giỡn, tán chuyện phiếm với các cô, không hiểu sao trong ngực của cô liền bốc lên một ngọn lửa giận.
Mộc Tâm Vân đi tới đó, dùng sức gạt mở những cô gái kia ra, lôi Cao Chi Ngang ra ngoài, kéo đi.
"Này, cô làm cái gì vậy?" Có người bất mãn trừng mắt với cô.
"Không làm cái gì hết, chỉ là tôi cảm thấy không chút thoải mái thích thú, khi nhìn thấy mấy người các cô cứ dán lấy bạn trai của tôi tựa như lũ ruồi bọ." Cô hếch cái cằm lên, bộ dáng vẻ mặt hầm hầm đầy hung dữ, không chút giả bộ. Ngay chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao, ở trong cô lúc này đang chứa đầy một bụng lửa giận.
Những người nữ nghệ sĩ kia cũng nói lại không chút khách khí: "Cô thật là một người háo sắc, làm sao anh Cao lại có thể là bạn trai của cô chứ? Anh ấy hoàn toàn vẫn chưa có bạn gái." Trong phạm vi chỗ này làm gì có ai là người không biết chuyện này chứ.
"Không tin cô cứ hỏi lại anh ấy xem sao, hỏi xem tôi có phải là bạn gái của anh ấy hay không?"
"Anh Cao, những lời cô gái này nói là sự thật sao?" Ba người nữ nghệ sĩ kia lập tức nhìn về phía Cao Chi Ngang muốn anh chứng thực.
Cúi mắt xuống nhìn bàn tay Mộc Tâm Vân đang cầm tay của mình, Cao Chi Ngang lại nhìn nhìn biểu cảm đầy tức giận trên gương mặt của cô, tiếp đó anh chậm rãi lên tiếng.
"Đúng vậy, cô ấy là bạn gái của tôi." Nếu như giờ phút này biểu lộ kia của cô là đang ghen tuông thật sự, vậy thì khi buổi tối có nằm mộng anh cũng sẽ cười.
Ba vị nữ nghệ sĩ kia đều lộ ra vẻ mặt giật mình.
Có người còn dậm chân hờn dỗi, "Anh Cao, anh đã kết giao với cô ta từ bây giờ vậy? Như thế nào mà lại không hề thông báo, loan tin cho mọi người trên dưới đều biết cơ chứ."
"Chẳng phải bây giờ các cô cũng đã biết cả rồi đó hay sao." Vẻ mặt của Cao Chi Ngang đầy vui sướng, cười đáp lại.
"Nói đủ chưa, có đi theo em không nào." Không để cho ba người kia lại cùng anh nói chuyện không dứt, Mộc Tâm Vân dứt khoát lôi Cao Chi Ngang ra khỏi phòng hóa trang.
Đi ra đến bên ngoài, Cao Chi Ngang cười nói: "Mộc Tâm Vân, không thể tưởng tượng được là em lại hành động tốt như vậy, em diễn xuất điệu bộ của một người bạn gái ghen tuông như vậy rất thật, đến ngay cả anh, thiếu chút nữa cũng đã nghĩ rằng, em đang ghen thật sự cơ đấy."
Lời tán thưởng của anh làm cho Mộc Tâm Vân cảm thấy quẫn bách. Cô nhớ tới vừa rồi mình đã tựa như một người phụ nữ đang lên cơn ghen thật sự vậy, gương mặt của cô không khỏi có chút nóng bừng lên. Cô cũng không biết tại sao mình tức giận như vậy? Vừa rồi khi nhìn thấy ba người nữ nghệ sĩ kia thân mật vây quanh anh như vậy, không hiểu sao làm cho cô cảm thấy rất tức giận.
"Em... Loại chuyện nhỏ nhặt này làm sao có thể khó được em, ngược lại anh ấy, anh thật sự muốn em tới giúp anh đuổi ruồi sao? Em thấy vừa rồi anh cùng các cô ấy cười cười nói nói, mà ngay cả khi người ta dùng bộ ngực cọ sát vào người, anh cũng không buồn đẩy ra, sắc mặt lại còn lộ rõ vẻ hưởng thụ mãnh liệt như thế." Làm cho cô không thể không hoài nghi động cơ anh đã gọi tới.
Ngắm thấy tay cô tay vẫn còn nắm của mình, Cao Chi Ngang mắt cười miệng cũng cười, "Anh không hề chú ý tới việc cô ta đã dùng bộ ngực của mình cọ sát vào anh, mà anh cũng không thấy có một chút cảm giác nào hết."
"Gạt người!" Mộc Tâm Vân không thể tin được anh không có chút cảm giác nào. Hai khối thịt đầy đặn như vậy cọ sát vào cánh tay của anh như thế, trừ phi cảm giác của anh đã bị tê liệt, bằng không làm sao có thể không có cảm giác! A, chẳng lẽ... Anh thật sự là Gay?!
"Thật sự, vừa rồi em chỉ vội vàng ứng phó với các cô ấy thôi, đâu còn có thời gian chú ý ai dùng bộ ngực cọ sát vào anh chứ." Anh cúi mặt xuống, hướng mặt mình tới gần cô lúc này vẫn còn đang thở phì phì, "Ấy này, không phải là em... thật sự đang ghen đấy chứ?"