• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Rika
Beta: Dao

Tỷ đệ hai người lưu luyến chia tay, Nhị hoàng tử Chử Tuân quay đầu lại, đi về phía Hàm Chương điện ở phía trước. Nó còn không yên tâm xoay người lại, mắt rưng rưng hướng nàng gào một câu: "A tỷ, buổi chiều còn có tiết của võ sư phó, tỷ nhớ tới nha!"

Chử Thanh Huy ưỡn thẳng thân thể nhỏ nhắn của mình, cực kỳ đáng tin gật đầu với nó: "Yên tâm đi."

Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của Nhị hoàng tử, nàng liền thở phào nhẹ nhõm, lập tức kêu: "Tô Tô Tô Tô, mau đỡ ta một chút, ta sắp không đứng vững rồi."

Tía Tô vội tiến lên đỡ lấy nàng.

Chử Thanh Huy chậm rãi thở dài, chân mày tinh tế nhíu lại, có vẻ nàng rất lo lắng về việc này: "Bây giờ phải làm sao đây?"

Tía Tô so với nàng chỉ lớn hơn hai tuổi, khi nghe nói buổi chiều phải đi gặp thần võ Đại tướng quân đáng sợ kia, thậm chí nàng ấy còn muốn cứu Nhị hoàng tử từ tay của hắn trở về, trong lòng cũng cảm thấy run rẩy. Nhưng thấy công chúa cũng đang hoang mang mờ mịt, thế nên nàng đành phải trấn an: "Hay là, đến lúc đó chúng ta nhờ Thái tử ra tay?"

Chớp mắt một cái, Chử Thanh Huy như nhớ ra vị Thái tử ca ca thì liền vui mừng, nhưng nàng lại nhanh chóng lắc đầu, cắn môi, nghĩa khí mà nói: "Tiểu Tuân xin ta giúp đỡ, ta thân là trưởng tỷ, sao có thể bỏ cuộc được? Đừng nói là một thần võ Đại tướng quân, cho dù là mười vị thần võ Đại tướng quân, ta cũng, ta cũng...... Ta cũng còn sợ......"

Nàng đáng thương quay đầu lại, dùng đôi mắt ngập nước nhìn về phía Tía Tô, hít hít cái mũi, nói: "Đến lúc đó chúng ta sẽ lén đi nhìn trộm, nếu Đại tướng quân không có xử phạt Tiểu Tuân thì tốt, nhưng nếu như Tiểu Tuân không cẩn thận phạm sai lầm, chúng ta sẽ lập tức đi tìm Thái Tử ca ca."

"Vâng, Thái Tử nhất định sẽ không đứng yên nhìn đâu."

Chử Thanh Huy gật đầu, mày vẫn nhíu lại không giãn ra như cũ, trong lòng bất chợt nghĩ đến bộ dáng của Đại tướng quân kia.

Nghe nói khuôn mặt hắn lớn bằng cái chậu, ngũ quan dữ tợn, một cái nắm tay thôi cũng lớn như bao cát. Một quyền đấm xuống, có thể đánh bể đầu người khác, nghe nói trước kia hắn từng đánh chết một cao thủ ở dị tộc đang sống sờ sờ, biến thành một đống thịt vụn!

Lại nghe nói hắn rất không kiên nhẫn khi nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, một khi có đứa trẻ nào ở trước mặt hắn khóc, hắn liền bẻ gãy đầu của nó, sau đó vặt xuống đá như trái cầu, rồi còn đem hộp sọ làm thành chén rượu.

Còn nghe nói, hắn thích xem xương đùi của người ta coi như củi mà nhóm lửa, một khúc đùi có thể cháy một ngày, toàn bộ mùa đông đều không cần lo lắng phải chịu lạnh!

Kỳ thực với những chuyện này, Chử Thanh Huy từng có chút hoài nghi, nhưng mà bọn cung nữ và thái giám lại vỗ ngực đảm bảo, thậm chí còn giơ tay thề, nói rằng đã có người từng tận mắt nhìn thấy.

Tuy rằng nàng không quá tin tưởng, nhưng lúc ấy vẫn còn nhỏ nên cũng không biết phản bác lại thế nào. Chỉ là lúc đang tắm lại trộm đánh giá đôi chân dài nhỏ trắng nõn của mình, trong lòng thầm nghĩ, nàng gầy như vậy, hai cái đùi chắc chắn cháy không được bao lâu, có lẽ sẽ không có người nào đánh chủ ý lên nàng, lúc này nàng mới có thể an tâm mà ngủ.

Trong lòng nàng chất chứa tâm sự, vì vậy buổi sáng đến Tê Phượng Cung bồi Hoàng hậu, đã sớm bị mẫu hậu nhìn ra.

Hoàng hậu cảm thấy kỳ lạ, mấy hài tử này của bà, Chử Tuân thì còn nhỏ nên không cần phải nói, Thái tử và Công chúa này là một đôi song thai, tuy nói là cùng nhau sinh ra, cùng nhau lớn lên, nhưng từ nhỏ tính cách đã khác nhau rất nhiều. Một đứa thì suốt ngày ầm ĩ, một đứa thì nhã nhặn ôn tồn, còn vì sự khác biệt ấy mà có được hai cái nhũ danh là Huyên Huyên và Noãn Noãn.

Sau này dần lớn lên, không biết vì sao mà tính tình Thái tử khi còn nhỏ đã dần dần thay đổi, hiện giờ càng ngày càng trầm ổn, hỉ nộ không hiện ra mặt, quả thật giống y như phiên bản thu nhỏ của phụ hoàng nó, chính xác là một tiểu hoàng đế.

Ngược lại Công chúa ngày càng hiếu động, phía trên có nàng cùng phụ hoàng sủng ái, bên cạnh lại có Thái tử ca ca che chở, vì vậy tuy sống trong chốn thâm cung, nhưng tới bây giờ vẫn giữ được tâm tính hồn nhiên hoạt bát.

Hoàng hậu, Hoàng đế cùng với Thái tử, cả ba người đều nguyện ý che chở cho nàng có được một tâm hồn thuần khiết. Hiện tại Hoàng đế còn tại vị, nàng là nữ nhi duy nhất của Hoàng đế, sau này khi Hoàng Đế không còn nữa, nàng là muội muội duy nhất của Tân Đế, thân phận cao quý như vậy là độc nhất vô nhị. Bọn họ chính là muốn cả đời nàng được đơn thuần vui vẻ mà sống, nào có ai dám nói một câu nghi ngờ nào??

Có thể nói, Chử Thanh Huy sống đến lớn như vậy, mỗi một ngày đều vô tư lự, không việc gì có thể khiến nàng lo lắng, nhưng hôm nay mặt mày u sầu như vậy, là trước nay chưa từng có.

Hoàng hậu đặt đồ trong tay sang một bên, cầm lấy tay nữ nhi, cẩn thận sửa sang lại phần tóc mái của nàng cho gọn, ôn nhu hỏi: "Như này là làm sao đây, buổi sáng lúc đưa Tuân Nhi nhập học không phải vẫn còn tốt sao?"

Chử Thanh Huy ngước mắt nhìn Hoàng hậu một cái, lo lắng nói: "Mẫu hậu, con nghe nói võ sư phó mới tới là thần võ Đại tướng quân."

Hoàng hậu cũng không ngạc nhiên, gật đầu nói: "Đúng vậy, Lý sư phó cáo lão, lại đề cử hắn với phụ hoàng con, nói hắn tuổi tác tuy nhỏ, nhưng kiến thức cơ bản lại cực kỳ vững chắc, cũng đúng lúc có thể dạy bảo mấy tiểu hài tử."

"Nhưng mà mẫu hậu, đó là thần võ Đại tướng quân trong truyền thuyết nha, sao phụ hoàng lại đồng ý?"

Hoàng hậu nghi hoặc nói: "Không những phụ hoàng con đồng ý, ta cũng rất tán đồng, chẳng lẽ có chỗ nào không ổn?"

"Hắn, hắn......" Chử Thanh Huy nghẹn đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: "Không phải hắn sẽ bẻ gãy đầu người ta sao? Còn sẽ băm người ta thành thịt vụn, còn thích dùng xương đùi để nhóm lửa! Hắn đáng sợ như vậy, lỡ đâu sẽ đánh Tiểu Tuân thì sao?"

Hoàng hậu sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, dở khóc dở cười chỉ chỉ cái đầu nhỏ của nữ nhi: "Trong đầu con nghĩ cái gì thế? Nghe được mấy lời đồn này từ đâu vậy?"

Chử Thanh Huy nhìn sắc mặt của mẫu hậu, trong lòng càng nghi hoặc, chẳng lẽ nàng nghĩ sai rồi sao? Nàng xoa xoa đầu ngón tay, nhỏ giọng nói: "Các cung nhân đều nói như vậy."

Hoàng hậu nghe vậy cũng không cảm thấy bất ngờ, ở bên ngoài cũng không ai có thể lộ ra mấy tin tức này với công chúa, xem ra cung nhân của Vĩnh Nhạc cung còn cần phải xử lí một phen, không thể để những miệng lưỡi ba hoa đó dạy hư công chúa được.

Nàng âm thầm suy nghĩ, nhưng trên mặt lại nói: "Cung nhân nói như vậy, con liền tin à? Cũng không có chính kiến của mình sao?"

Chử Thanh Huy thấp giọng nói: "Ngay từ đầu con vốn không tin, nhưng mà tất cả mọi người đều nói như vậy, tất cả lời nói đều giống nhau, con nghĩ nếu đã có lời đồn hoang đường như thế chắc cũng nên có một nguyên nhân nào đó?"

Hoàng hậu sờ sờ búi tóc nàng, tán thành nói: "Câu này nói rất hay. Thần võ Đại tướng quân kia, xác thật từng dùng một nắm tay đánh chết người, nhưng con biết là vì lý do gì không?"

Chử Thanh Huy nghe thấy hắn thật sự từng đánh chết người, mấp máy môi, nhỏ giọng hỏi: "Vì cái gì?"

"Bởi vì người nọ từng sử dụng thủ đoạn đê hèn đánh lén một vị sư huynh đệ của tướng quân, khiến người đó ngã xuống vực thẳm, nhiều năm như vậy, ngay cả thi thể cũng không tìm được."

Chử Thanh Huy che miệng kinh hô một tiếng.

Hoàng hậu lại nói: "Đúng thật là tướng quân cũng từng vặn gãy cổ người khác, nhưng người hắn giết, đều là dị tộc đến xâm lấn Đại Diễn triều ta. Mỗi người bọn họ trên tay đều dính đầy máu tươi của con dân chúng ta, những người này, con nói xem có nên giết hay không?"

Chử Thanh Huy cảm thấy khó chịu, liên tục gật đầu.

"Những người tung ra lời đồn, cũng chỉ là vì trong lòng có quỷ. Những người đó thấy tướng quân có thực lực như vậy, muốn dùng lời nói để mưu đồ làm hại hắn thôi. Đáng tiếc người trong thiên hạ, thế nhưng bởi vì vậy mà càng khiếp sợ hắn."

Không đợi Chử Thanh Huy lên tiếng, bà lại nói: "Noãn Noãn, con phải nhớ kỹ, có hắn cả người dính đầy máu tươi, mới có chúng ta an cư lạc nghiệp. Bá tánh không hiểu sự tình nghe xong hai câu đồn đãi liền tin là thật, nhưng con thân là công chúa của Đại Diễn triều, nhất định không được hiểu lầm hắn như thế!"

Chử Thanh Huy ngồi không yên, liền đứng lên cúi đầu xuống, tràn đầy hổ thẹn: "Mẫu hậu, con, con sai rồi......"

Hoàng hậu nhẹ thở dài, nghe nàng nhận sai, mới từ tốn nói: "Không trách con được, những việc này trước kia ta chưa từng nói qua với con, con chỉ nghe người khác nói hai ba câu khó tránh khỏi sẽ ghi nhớ trong lòng. Hiện tại lại lo lắng cho đệ đệ con, mới có thể như thế. Tuân Nhi ngày đầu tiên nhập học, ta cũng lo lắng nó ăn không ngon. Như vậy đi, sau giờ ngọ ta lệnh Ngự Thiện Phòng làm hai hộp thức ăn, con tự mình đưa đến Hàm Chương điện, chia cho mọi người cùng ăn một ít, tiện thể con nhìn thử xem thần võ Đại tướng quân oai hùng như thế nào."

Chử Thanh Huy vội gật đầu, trong lòng âm thầm quyết định, mặc kệ bộ mặt thật sự của vị Đại tướng quân có đáng sợ ra sao, dù gì nàng cũng từng hiểu lầm hắn như thế, lúc này cũng nên đến xin lỗi với người ta mới phải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK