• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Hanglulu
Beta: Ahkung

Sáng sớm hôm sau lúc trời còn chưa sáng Diêm Mặc đã xuống núi.

Rửa mặt xong Lâm Chỉ Lan tới tìm Chử Thanh Huy cùng nhau dùng bữa sáng: "Đêm qua nghe được vài tiếng ngựa hí, là trong kinh đã xảy ra chuyện gì gấp sao?"

"Làm gì có chuyện gì, là tiên sinh tới, mới sáng sớm vừa rồi đã xuống núi trở về kinh thành. Có phải đánh thức muội hay không?" Chử Thanh Huy quan tâm hỏi.

Lâm Chỉ Lan cười nói: "Lúc ấy muội còn chưa ngủ đâu. Biểu tỷ cùng biểu tỷ phu tình cảm thật tốt, tách ra một ngày cũng không được."

Tía Tô đưa bữa chính là cháo cho hai người, nghe nàng nói như vậy, vội phụ họa: "Tối hôm qua nô tỳ cũng nói giống như vậy, bị công chúa mắng thành nha đầu hư khua môi múa mép, hiện giờ biểu cô nương cũng nói như vậy, có thể thấy nô tỳ nói không có sai."

Lâm Chỉ Lan che miệng: "Chỉ một câu mà ngươi đã nói vào trọng điểm rồi, khó trách biểu tỷ thẹn quá hóa giận."

Chử Thanh Huy trừng mắt hai người: "Được nha, các người thế mà bắt đầu hợp lại tới bắt nạt ta. Muốn ta gửi một phong thư cho muội phu nói ban đêm biểu muội chăn đơn gối chiếc, làm hắn cũng suốt đêm lên núi tới tìm muội hay không? Còn có Tía Tô chúng ta mười mấy năm tình cảm, lại chưa tìm cho ngươi tiểu lang quân thương ngươi yêu muội, nhưng thật ra là do ta không đủ xứng với chức vị này, muội cứ yên tâm, lần này trở về kinh thành ta lập tức xuống tay thu xếp việc này."

Tía Tô vội vàng mang một bát canh hoa đào đưa tới tay nàng, lấy lòng nói: "Nô tỳ vẫn còn muốn ở bên công chúa hầu hạ lâu dài đấy, cầu công chúa tha cho nô tỳ một lần."

"Không tha, không tha, con gái lớn không thể giữ lại, giữ tới giữ lui giữ thành kẻ thù, vẫn là gả đi ra ngoài sớm một chút." Chử Thanh Huy vẫy tay, vô cùng kỳ bí.

Lâm Chỉ Lan xì cười ra tiếng: "Người không biết nghe biểu tỷ nói như vậy, còn tưởng rằng Tía Tô là nữ nhi của tỷ."

Tía Tô vội xua tay: "Biểu tiểu thư nhưng đừng bắt bẻ nô tỳ."

"Chẳng qua là một câu vui đùa sợ cái gì." Chử Thanh Huy vỗ nhẹ tay nàng: "Được rồi, hiện giờ vừa không ở trong cung, cũng không ở trong phủ, không cần phải câu nệ như vậy, tối hôm qua ngươi phải gác đêm, hiện tại cứ gọi người khác tới hầu hạ là được, ngươi cũng nhanh đi xuống ăn một chút gì, lát nữa đỡ bị lạnh."

"Vâng." Tía Tô lui ra, lại có cung nữ khác tiến lên hầu hạ.

Chử Thanh Huy chậm rãi múc canh hoa đào, từng đóa hoa đào nở rộ ở đáy chén, xinh đẹp và sống động như thật. "Cảnh xuân đẹp như vậy, tiếc là Hàm Quân không cùng chúng ta thưởng thức."

"Hiện giờ có lẽ muội ấy đang bận rộn." Lâm Chỉ Lan nói, "Muội nhớ rõ trước lúc muội hành lễ cài trâm, chính là bị ma ma dạy bảo tra tấn rất lâu."

Chử Thanh Huy gật gật đầu: "Chờ thêm mấy ngày nữa trở về, tỷ gọi người đem lễ vật sinh thần đưa đến phủ muội ấy."

"Muội cũng chuẩn bị tốt, khi nào biểu tỷ muốn đưa thì thông báo cho muội một tiếng."

"Được."

Lâm Chỉ Lan nhai chầm chậm nuốt vào một ngụm cháo, có vẻ như đang nghĩ đến điều gì đó, dò hỏi: "Ngày đó biểu tỷ đưa đôi cốc ngọc dạ quang của Hàm Quân đưa cho Thái Tử biểu ca, biểu ca có nói gì không?"

Vừa nói đến chuyện này, Chử Thanh Huy liền nhíu mày, "Không ngờ ca ca giống như cái hũ nút, được hay không cũng không cho người ta một lời chính xác. Cũng may sau đó Hàm Quân chưa từng hỏi tỷ, nếu không, ta cũng không biết nên trả lời muội ấy như thế nào."

Lâm Chỉ Lan đã biết ý tứ Thái Tử, ngược lại khuyên nàng: "Ngày đó làm như vậy, chẳng qua chỉ là để thăm dò, thăm dò không ra cái gì cũng là chuyện bình thường. Huống hồ tỷ cũng biết tính tình Hàm Quân, muội ấy sao có thể vì chuyện này mà trách tỷ. Nghĩ đến biểu ca cùng muội ấy không có duyên với nhau, chờ trở về kinh thành, muội sẽ đi tìm nương muội, nhờ người hỏi thăm tin tức từ miệng đại nương, đường đệ kia của muội cùng Hàm Quân bằng tuổi, hai người xem ra cũng xứng đôi."

"Tỷ đây cũng tìm mẫu hậu hỏi thăm ý tứ vài vị thân vương phi." Chử Thanh Huy không cam lòng rớt lại sau.

Lâm Chỉ Lan buông chiếc đũa, nhịn không được cười nói: "Mới vừa rồi còn nói đùa, nói Tía Tô là nữ nhi của biểu tỷ, hiện giờ hai người chúng ta ngươi tới ta đi, lại đem Hàm Quân trở thành tiểu bối của mình."

Chử Thanh Huy cũng cười: "Muội ấy cần phải gọi ta một tiếng biểu tỷ đấy, như vậy còn không phải tiểu bối? Sao muội chỉ ăn một chút như vậy? Không hợp khẩu vị ư?"

Nàng nhìn vào bát đĩa trước mặt Lâm Chỉ Lan, thấy nàng ấy chỉ dùng non nửa chén cháo, mấy khối bánh quả mơ, một cuộn măng mùa xuân.

Sức ăn của Chử Thanh Huy cũng nhỏ, bây giờ, dưới sự giám sát của Diêm Mặc, đã từ từ tăng lên như người thường, Lâm Chỉ Lan vừa rồi ăn chỉ mới bằng một nửa của nàng.

Cung nhân bưng nước trà tới, Lâm Chỉ Lan súc miệng, lắc đầu nói: "Đã nhiều ngày thức dậy đều cảm thấy ngực khó chịu, không thể ăn bất cứ thứ gì, đến giữa trưa lại bình thường."

"Có phải cảm lạnh hay không? Sao không gọi đại phu xem một chút?"

"Lại không phải bệnh gì nặng, cũng không có nơi nào không thoải mái, không cần làm phiền đến nhiều người." Lâm Chỉ Lan không để bụng.

Khi hai người nói chuyện, Tía Tô dùng đồ ăn sáng xong lại trở về, vừa lúc nghe thấy những lời trước đó của Lâm Chỉ Lan, để tâm, đi lên trước nói: "Biểu tiểu thư ngoài việc ăn không ngon vào buổi sáng, còn có những biểu hiện nào khác nữa không?"

Lâm Chỉ Lan nghiêm túc nhớ lại, nhất thời không nói nên lời.

Chử Thanh Huy vội hỏi Tía Tô: "Như thế nào, thật sự là dấu hiệu của bệnh gì sao?"

Tía Tô khẽ cười nói: "Công chúa đừng lo lắng, chưa hẳn là bệnh, có thể là chuyện vui đấy." Nàng lại nhìn về phía Lâm Chỉ Lan, "Biểu tiểu thư gần đây thích ăn một chút đồ chua, không chịu được mùi tanh của cá phải không?"

Vừa hỏi như vậy, chuyện đã vô cùng rõ ràng, Lâm Chỉ Lan trong lòng nhảy dựng, chần chờ không thể tin được: "Có phải là có..... nhưng...... Có thể chỉ là trùng hợp hay không?"

"Xảo bất xảo[1], tìm đại phu đến nhìn xem chẳng phải sẽ biết, nếu thật sự là chuyện này cũng không thể chậm trễ." Chử Thanh Huy chờ không được, lập tức gọi cung nữ đi mời thái y tới.

[1] xảo bất xảo=巧不巧 : thật trùng hợp hay là sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Sau khi chẩn bệnh, quả thật là hỉ mạch, chẳng qua còn ít tháng nên không quá rõ ràng.

Lâm Chỉ Lan ngồi ngẩn ngơ, nhất thời không kịp hồi thần.

Chử Thanh Huy ban thưởng lớn cho thái y, quay đầu xem nàng, vui rạo rực nói: "Quả thật là một tin tốt lành, chuyện ngày hôm nay, Tía Tô có công lao đầu tiên. Mau, còn phải phái người truyền tin cho muội phu."

"Đừng......" Lâm Chỉ Lan nghe thấy lời này, có phản ứng, vội ngăn cản, "Biểu tỷ, có thể là thái y...... khám sai rồi hay không?"

"Sao vậy được?"

Lâm Chỉ Lan lôi kéo tay nàng: "Nhưng lòng muội có một chút không thông."

Nàng đã thành thân nên cũng hiểu, Chử Thanh Huy vội trấn an nói: "Vậy trước là không nói với biểu muội phu, chúng ta lập tức trở về kinh thành, lại tìm vài đại phu xác nhận một phen, được không?"

Lâm Chỉ Lan chậm rãi gật đầu.

Vốn dĩ các nàng chuẩn bị ở lại biệt trang một ngày, lúc này lập tức thu thập hành trang, Chử Thanh Huy cố ý sai người xếp mấy tầng nệm gấm chồng lên nhau ở trong xe ngựa, chỉ sợ Lâm Chỉ Lan bị xóc nảy.

Chử Thanh Huy trực tiếp đưa Lâm Chỉ Lan đến Trương phủ, để cho người Trương gia đi mời một vài đại phu, chỉ nói Lâm Chỉ Lan ở trên núi ăn hỏng dạ dày rồi.

Ba đại phu chẩn bệnh lui xuống, trừ một người khám không ra cái gì, mặt khác hai người còn lại đều nói là hỉ mạch, như thế mới thực sự an tâm, đem tin tức tốt này báo cho mọi người Trương phủ.

Người một nhà Trương gia không khí vui vẻ rộn ràng, lập tức phái người đưa tin cho phủ thông gia, lại lệnh một hạ nhân chờ ở cửa cung, chỉ cần Trương Chí Châu vừa ra tới, báo cho hắn gấp rút phi ngựa về nhà.

Chử Thanh Huy vẫn luôn bồi Lâm Chỉ Lan, chờ dùng xong bữa trưa, nhìn nàng ấy ngủ rồi mới trở về phủ công chúa.

Ban đêm Diêm Mặc trở về, thấy nàng đã trở về phủ, có chút ngạc nhiên.
Chử Thanh Huy gọi người múc nước rửa mặt cho hắn, một mặt đem chuyện hôm nay nói đến.

"Thật không nghĩ tới, biểu muội nhanh như vậy sẽ phải thành nương." Nàng nhớ lại một phen, cảnh tượng hai người khi còn nhỏ tay cầm tay cùng nhau chơi đùa, dường như mới ở hôm qua, nháy mắt liền sắp có hài tử. Nàng nhịn không được cúi đầu nhìn nhìn bụng mình.

Diêm Mặc lau mặt, quay đầu tới, vừa lúc nhìn thấy động tác của nàng, "Làm sao vậy?"

Chử Thanh Huy lắc đầu. Kỳ thật, hôm nay thấy biểu muội cùng người Trương gia vui sướng, nàng có một chút hâm mộ. Nhưng nếu như suy nghĩ kỹ hơn, nếu trước mắt chính mình có thai, nàng thật sự sẵn sàng để chào đón một sinh mệnh mới sao? Nàng thật sự có thể trở thành một mẫu thân tốt? Giống như mẫu hậu, giống như dì vậy?

Từ nhỏ đến lớn, đều là người khác sủng nàng, dung túng nàng, nếu trái lại kêu nàng đi yêu thương một hài tử, kêu nàng vì một hài tử phải gánh vác trách nhiệm, nàng có làm được hay không?

Trong lòng nàng không có câu trả lời.

Nhớ chuyện này, Chử Thanh Huy suốt một buổi tối đều có chút tâm trạng không yên.

"Suy nghĩ cái gì?" Trước lúc ngủ, Diêm Mặc hỏi nàng.

Chử Thanh Huy ở trong lòng ngực hắn ngẩng đầu, "Chàng có nghĩ muốn một hài tử hay không?"

Diêm Mặc sờ sờ đầu nàng, "Không vội."

"Chính là biểu muội cùng muội phu thành thân trễ hơn chúng ta mà có hài tử sớm hơn chúng ta rồi. Trước kia chàng nói thiếp còn nhỏ, trên thực tế thiếp so với biểu muội thì lớn hơn một tháng tuổi đấy."

Diêm Mặc trầm mặc, vỗ nhẹ vào lưng nàng một lúc. Đang lúc Chử Thanh Huy cho rằng hắn không dự định nói nữa, bị hắn vỗ đến lúc mơ màng muốn ngủ, lại nghe hắn nói: "Mẫu thân của ta vì khó sinh mà mất."

Chử Thanh Huy lập tức mở to hai mắt.

Nàng chưa bao giờ nghe Diêm Mặc nói về quá khứ, chỉ khi lúc trước chàng được chọn là Phò mã, phụ hoàng từng điều tra qua, biết chàng là cô nhi, từ nhỏ được Thượng Thanh Tông thu làm đệ tử, trừ điều này ra hoàn toàn không biết gì cả.

Khởi đầu xong, câu nói kế tiếp liền giải thích hoàn chỉnh, Diêm Mặc chậm rãi nói đến. Hắn vốn sớm hiểu chuyện, việc lúc ba tuổi còn nhớ rõ, khi đó hắn nói với nương là hắn muốn có thêm đệ đệ muội muội, kết quả nương lại khó sinh, một xác hai mạng.

Năm thứ hai, cha hắn cưới mẹ kế cho hắn, rất nhanh có đệ đệ muội muội mới. Trong nhà sinh kế khó khăn, người càng ngày càng đông, dần dần, trong ngôi nhà kia không có chỗ cho hắn dừng chân nữa.

Ngày sinh thần sáu tuổi đó. Cha hắn đem hắn đi vào núi sâu, nói muốn bắt cho hắn một con nai làm lễ vật sinh thần, nhưng lại vứt hắn ở bên bờ sông, không có quay lại tìm.

Hắn nhớ rõ đường về nhà nhưng cũng không quay trở về mà trở thành tiểu ăn mày không nhà để về, hai năm sau mới được sư tổ nhặt về Thượng Thanh Tông.

Trong phòng vô cùng yên tĩnh, chỉ có ánh nến lay động, giọng nói Diêm Mặc không nhanh không chậm, bình bình đạm đạm, dường như chỉ là đang nói đến chuyện xưa của người khác.
Chử Thanh Huy lại nhịn không được ôm chặt hắn, hốc mắt đỏ lên, "Bọn họ sao lại có thể đối xử với chàng như vậy, thật quá đáng."

Diêm Mặc hôn trán nàng, trái lại an ủi, "Sớm đã qua đi, không cần để ý đến."

"Chàng có còn nhớ bọn họ ở nơi nào hay không? Thiếp, thiếp muốn tìm người đem bọn họ đánh một trận." Chử Thanh Huy mang theo giọng mũi nổi giận nói.

Diêm Mặc nhẹ nhàng lau đi một chút nước mắt ở khóe mắt nàng, "Chẳng qua là vài người không quan trọng, không đáng để bực mình."

Chử Thanh Huy rầu rĩ ghé vào trên ngực hắn, qua một hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi: "Chàng có phải sợ thiếp cũng như vậy hay không...... Cho nên mới tạm thời không muốn có hài tử?"

Diêm Mặc gật đầu, nói thẳng không giấu giếm: "Thật sự sợ."

"Thiếp nhớ rõ lúc trước khi mẫu hậu có tiểu Tuân, thái y từng nói bà khó sinh, có chút là do cơ thể bà không đủ khỏe mạnh, có chút là thời gian mang thai nạp vào quá nhiều đồ bổ, làm cho thai nhi quá lớn, dư lại số ít mới gây ra tình trạng ngoài ý muốn. Hiện tại thân thể thiếp so với trước kia khá hơn nhiều, chờ thiếp điều dưỡng thật tốt, chúng ta lại tiếp tục suy nghĩ những việc này, có được không?"

Diêm Mặc không bày tỏ ý kiến, chỉ nói: "Ngày sau lại nói, ngủ đi."

Chử Thanh Huy cũng không đòi hắn cho một câu trả lời chính xác ngay bây giờ, huống hồ chính nàng vẫn còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, đề tài này tạm thời bỏ qua.

-----

Ngày hôm sau đi thỉnh an Hoàng Hậu, Hoàng Hậu cũng nghe nói đến việc Lâm Chỉ Lan có thai, từ trong cung ban cho không ít thuốc bổ.

Bà thấy Chử Thanh Huy không cao hứng lắm, cho rằng là nàng nhìn Lâm Chỉ Lan đã mang thai, mình không có nên trong lòng mất mát, liền an ủi nói: "Con còn nhỏ, cùng Phò mã thành thân chưa đến một năm, việc này từ từ tới, không nên gấp gáp. Ta và phụ hoàng con vẫn còn trẻ, nhưng một chút cũng không vội vàng muốn ôm cháu ngoại đâu."

"Con không sốt ruột, chỉ là......" Chử Thanh Huy suy nghĩ, liền đem chuyện tối qua nói cùng Diêm Mặc, nói cho Hoàng Hậu nghe, "Con thấy ý nghĩ tiên sinh, dường như về sau cũng không muốn có hài tử."

Hoàng Hậu nghe xong, trầm ngâm một tiếng, chậm rãi lắc đầu, "Đây là trong lòng Phò mã có một nút thắt, chỉ sợ không dễ dàng gỡ bỏ như vậy, tóm lại cần một ít thời gian. Cũng may con còn trẻ, có rất nhiều thời gian từ từ giải quyết, nhớ lấy không cần đem Phò mã bức đến nóng nảy, hắn sẽ có chút ít buồn rầu lo lắng, xét đến cùng vẫn là coi trọng con nhiều hơn đứa nhỏ."

Chử Thanh Huy gật đầu, "Con hiểu, thật ra chính bản thân con còn không biết làm mẫu thân như thế nào, nếu trước mắt thực sự có thai, sợ rằng con so với tiên sinh tay chân còn luống cuống, hoảng hốt hơn."

Hoàng Hậu nhẹ giọng cười nói: "Lần đầu làm cha mẹ, ai cũng là tay mới, không có kinh nghiệm, học hỏi một chút là được. Hiện giờ Chỉ Lan có thai, lại ở ba tháng đầu, vị trí thai còn không có ổn định, con phải cẩn thận chút, mấy ngày này đừng tới cửa tìm nàng chơi đùa, người Trương gia không dám ngăn cản con nhưng thấy Chỉ Lan cùng con ra ngoài, trong lòng khẳng định là lo lắng muốn chết."

"Cái này con còn có chừng mực, mẫu hậu yên tâm là được."

"Vậy là tốt rồi." Hoàng Hậu nói, "Đúng rồi, vị cô nương nhà Tần tướng quân kia có phải lập tức sẽ phải hành lễ cài trâm hay không? Năm trước người một nhà bọn họ trở về kinh thành, ta còn đáp ứng với Tần phu nhân phải tứ hôn cho cô nương nàng, không biết các nàng xem tướng mạo như thế nào?"

Chử Thanh Huy vội nói: "Con đang muốn thỉnh mẫu hậu hỗ trợ đây. Mẫu hậu không biết, những người đó quen tâng bốc bắt nạt người khác, hiện giờ đi đến nhà Hàm Quân cầu hôn, thế nhưng không có một bộ dạng trang nhã, con cùng Chỉ Lan xem không vừa mắt, tính toán thay nàng giật dây. Bên Chỉ Lan có người ứng tuyển, là đường đệ muội ấy, trưởng tôn Uy Viễn Hầu, mẫu hậu người giúp con nghĩ lại, trong những gia tộc bên hoàng gia chúng ta, có người nào thích hợp để lựa chọn hay không?"

Hoàng Hậu cười nói: "Con bây giờ lại còn giữ chức Nguyệt Lão, thôi vậy, Tần cô nương kia thật sự ngoan ngoãn hiểu chuyện, ta coi cũng thích, liền giúp con lưu tâm."

"Đa tạ mẫu hậu." Chử Thanh Huy vui vẻ nói.

Liễu cô cô lớn lên cùng Hoàng hậu, vì huynh trưởng qua đời nên tháng trước đã mang theo hài cốt trở về cố hương mai táng, hiện giờ người bên cạnh có thể nói chuyện với Hoàng Hậu càng ít. Chử Thanh Huy vẫn luôn làm bạn bên cạnh nàng, đến chạng vạng mới xuất cung.

Vừa lúc xuất cung, gặp đội tuần tra thị vệ, nàng vô tình nhìn thoáng qua, thấy Trương Chí Châu thình lình ở trong đó, chỉ là trên mặt lại treo một nụ cười ngây ngô, giống như ở trong mộng, còn chưa tỉnh ngủ. Người khác tuần tra, hắn cũng tuần tra, nhưng thỉnh thoảng lại giẫm gót chân người đi trước, hoặc là đột nhiên dừng lại, đứng tại chỗ cười ra tiếng, làm hại người phía sau thiếu chút nữa đụng phải vào lưng hắn, xem biểu hiện những người cùng đội với hắn, dường như đã thành thói quen.

Chử Thanh Huy thấy rất thú vị, đem việc này ghi nhớ, nghĩ về sau sẽ mang chuyện này ra làm trò đùa.

Thời tiết càng ngày càng ấm áp hơn, sinh thần Tần Hàm Quân là vào tháng năm, lễ cài trâm của nàng không có nhiều người để ý. Tuy Xương Hoa công chúa có tặng lễ nhưng những người tự xưng là nhà cao cửa rộng, ngại nàng chẳng qua là con gái của võ phu, hành động thô lỗ, không phải là hiền thê; những người có địa vị thấp thật ra là muốn trèo cành cao, nhưng đã có vết xe đổ của quan nghị chính, cũng không ai dám tùy tiện ra ngoài, chẳng qua có một vài người đến xem lễ.

Khi nghi thức sắp kết thúc, lại có vài tên nội giám đến phủ, là vì lễ vật Thái Tử tặng mà đến, lễ vật cũng không nhiều, chỉ có một cây trâm bạch ngọc, một bộ áo choàng bạch hồ, nhưng lại đủ để đám người kêu ồ lên.

Ai chẳng biết hiện giờ Thái Tử đã mười sáu tuổi, trong phòng lại không có một người hầu hạ. Sau Tết Trung Thu năm ngoái, Hoàng Hậu dường như cố ý vì Thái Tử tuyển phi, đáng tiếc về sau trong kinh lại có lời đồn huyên náo phạm thượng, rất nhiều quý nữ bị liên lụy trong đó, việc này cũng không giải quyết được gì. Lúc ấy tai họa ập đến, mà ngay lập tức lại có một vị con gái Tần tướng quân.

Phải biết là đến nay Thái Tử cũng chưa từng gần gũi với con gái của vị đại thần nào, chỉ có ngày trước tiểu thư Thẩm gia cùng Thái Tử hình như có lời đồn đãi nhưng lại cũng không được chứng thực, hiện giờ lại công khai phái ra công công bên người, vì sinh thần của nữ nhi nhà Tần tướng quân mà ban cho hạ lễ, sao không làm người ta khiếp sợ cho được?

Ở đây mỗi người đều đã già đời, trong chốc lát trong đầu đã hiện lên mười bảy tám ý nghĩ, nhưng mặc kệ trong lòng sôi trào như thế nào, trên mặt đều hàm chứa cười, làm như không có việc gì cùng Tần phu nhân ngươi tới ta đi, có ý đồ dò ra một chút tin tức.
Đáng thương Tần phu nhân cũng là bị khiếp sợ một phen, nào biết được nguyên nhân trong đó?

Mọi người không có được đáp án mình mong muốn, rồi lại trong chốc lát không hiểu ý đồ trong cung rốt cuộc như thế nào, cũng không dám đem Tần phu nhân dồn ép quá mức, mặc dù không cam lòng, cũng chỉ có thể từng người xin phép ra về.

Chờ những người này bước ra khỏi cửa, chỉ sợ toàn bộ kinh thành đều sẽ nghị luận về việc này.

Khi khách nhân vừa đi, Tần phu nhân liền nằm liệt trên ghế ngồi.

Tần Hàm Quân bưng cho nàng một tách trà, lo lắng nói: "Nương, có phải thân thể lại không thoải mái hay không?"

Tần phu nhân quay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên nắm chặt tay nàng, "Hàm Quân, con nói thật cho nương biết, chuyện hôm nay rốt cuộc là như thế nào? Con cùng Thái Tử --"

Tần Hàm Quân vội nói: "Nương, con cùng với Thái Tử không có gì cả."

"Vậy thì vì sao......"

Rốt cuộc là vì sao, thật ra chính bản thân Tần Hàm Quân cũng không biết.
Lúc trước tuy công chúa nói muốn thay nàng tặng lễ vật cho Thái Tử thăm dò một phen, thật sự ai cũng biết việc này không có chuẩn số, cũng sẽ không có kết quả.

Sự thật quả là như vậy, ba bốn tháng trôi qua, trong cung không có một chút tin tức. Nàng thật ra còn có chút thấp thỏm, rốt cuộc bất kể như thế nào, chính mình đưa lễ vật tới tay một nam tử xa lạ, vẫn là không thỏa đáng. Sau lại dần dần phai nhạt, lại nghe nói mỗi năm sinh thần Thái Tử, số hạ lễ thu được không nhớ hết, người bình thường đưa lễ, cơ hội để Thái tử nhìn xem một lần cũng không có, nàng hoàn toàn yên tâm.

Không ngờ rằng, khi tất cả mọi người cho rằng chuyện đó cứ trôi qua như vậy, giờ lại bất ngờ xảy ra chuyện này.
Nàng nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một lý do giải thích được tất cả. Lúc trước sinh thần Thái Tử, nàng dâng lên hạ lễ, hiện giờ sinh thần của nàng, Thái Tử đưa lễ qua lại, dường như cũng là tình lý bên trong.

Thấy Tần phu nhân lo lắng không yên, nàng liền đem lý do này nói ra.

Tần phu nhân nhíu chặt mày, gạn hỏi: "Thực sự chỉ là như thế?"

"Thực sự là như vậy, nương, người hãy yên tâm đi."

Tần phu nhân thật lâu không nói, sau một hồi thở dài, "Hàm Quân, con...... Phải biết rằng, nhân phẩm Thái Tử như vậy, không phải chúng ta có thể mơ tưởng. Thì ra con cùng Xương Hoa công chúa giao hảo, nương lo lắng con không có chừng mực. Cũng may có công chúa nâng đỡ, lại thân thiết độ lượng, nhưng dù thế nào, chúng ta đều phải nhớ kỹ thân phận của mình, tuyệt đối không được có ý nghĩ không an phận. Sinh thần Thái Tử, việc ngươi tặng lễ vật, thật ra đã xem là khác người. Nếu để người ngoài biết được, những lời đồn phủ Tướng quân nịnh nọt trên cao đều có thể đem Tần phủ chúng ta nhấn chìm. Nương chỉ muốn ngươi cả đời bình an hoà thuận vui vẻ, con đáp ứng nương, có được không?"

Tần Hàm Quân liên tục gật đầu, nhẹ giọng nói: "Người yên tâm, những lời này con đều nhớ rõ."

Tần phu nhân vuốt ve khuôn mặt nàng, thở dài: "Đi thôi, chuyện này cũng đủ mệt mỏi, hảo hảo nghỉ ngơi một chút."

"Dạ, nương cũng hảo hảo nghỉ một chút, không cần lại phiền não vì những việc này, chúng ta không đi quản những lời đồn ở bên ngoài, qua một thời gian tự nhiên sẽ biến mất."

"Nương biết rồi, đi thôi."

Tần Hàm Quân quay về phòng, lễ vật hôm nay nhận được đều ở trong phòng nàng, lễ vật Thái Tử ban cho liền đặt ở cái bàn trung tâm.

Nha hoàn Thược Dược bên người nàng đi xung quanh cái bàn, muốn sờ lại không dám sờ, chỉ lấy một đôi mắt thần quỳ lạy, nhịn không được cảm thán nói: "Tiểu thư, này thật là của Thái Tử điện hạ tặng cho người? Nô tỳ không có nằm mơ đúng không?"

Tần Hàm Quân nhìn thoáng qua, khổ trung mua vui [2] : "Không có nằm mơ, ngươi tự véo mình một cái chẳng phải sẽ biết?"

[2] khổ trung mua vui : tìm kiếm niềm vui trong hoàn cảnh đau buồn.

"Ai u, đau quá......" Thược Dược quả thực nghe lời véo ở trên đùi mình một cái, nước mắt lưng tròng nói: "Không phải mơ."

Tần Hàm Quân dở khóc dở cười.

"Tiểu thư người nhìn xem, cây trâm bạch ngọc này giống như cây trâm người bị mất trong đợi tuyết mùa đông năm ngoái phải không?"

Tần Hàm Quân nhô người ra nhìn kỹ, lắc đầu nói: "Không giống." Tuy cũng là bạch ngọc trâm, nhưng chất liệu, kỹ thuật chế tạo hai cây đều khác nhau như trời với đất, không thể so sánh được

Thược Dược còn muốn nói nữa, nàng lắc lắc tay, "Đừng lại nhìn, thu hồi đến đây đi."

"Lễ vật Thái Tử điện hạ đưa cũng thu vào nhà kho sao?"

Tần Hàm Quân nghĩ nghĩ, "Đem lễ vật Thái Tử điện hạ cùng Công Chúa điện hạ ban cho đặt ở trên bàn thờ Phật."
Vật được ngự tứ là phải thờ phụng rõ ràng, lễ vật hai vị điện hạ ban cho hẳn là cũng không khác biệt lắm.

Chuyện xảy ra hôm nay ở trong Tần phủ, lập tức được mọi người biết đến.

Lúc trước ở bữa tiệc ngắm hoa, Thái Tử chẳng qua cùng tiểu thư Thẩm gia nói một câu, lúc sau liền hô to mọi người trong kinh được xem một vở diễn lớn. Hiện giờ hắn ban lễ vật sinh thần cho tiểu thư Tần gia, mà ngược lại không có người nào dám truyền ra lời đồn, chỉ là các phu nhân tiểu thư trong nhà khó tránh khỏi ngầm bàn luận không dứt.

Có người suy đoán dụng ý hành động lần này của Thái Tử, có người thầm nghĩ Tần phủ từ nay về sau muốn một bước lên mây hay không, còn có người vì trước kia mình đối với tiểu thư Tần phủ không thân thiết mà âm thầm hối hận.

Không nói đến người ngoài kinh ngạc, Chử Thanh Huy cũng thập phần ngạc nhiên, bởi vì nàng cũng không có nhìn ra chút manh mối nào từ Thái Tử. Bởi vậy, khi nàng suy nghĩ nguyên nhân, liền so với người ngoài cẩn thận hơn nhiều, thậm chí cũng nghĩ đến suy nghĩ của Tần Hàm Quân, hay là hành động này của Thái Tử thật là lễ vật qua lại?

Nhưng nhiều người đưa hạ lễ cho Thái Tử, tới sinh thần người khác sao không thấy huynh ấy đưa lễ vật qua lại?

Chử Thanh Huy trái phải nghĩ không ra, bực mình đấm xuống bàn. Quyết định sáng sớm ngày mai sẽ vào cung nói chuyện này cho Hoàng Hậu nghe, để cho Hoàng Hậu đem Thái Tử xách đến xét hỏi từng thứ một, xem huynh ấy có dám không nghe theo lời triệu kiến hay không!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK