Beta: Quanh
Chử Thanh Huy nghe nói Phùng Trọng Thanh không quá đáng ngại thì trong lòng cũng an tâm hơn. Nhưng vừa nhớ tới lời Diêm Mặc nói muốn đi truy sát kẻ thù, nàng nhíu mày, không yên tâm nói: "Lần này chàng đi, có thể gặp phải nguy hiểm không?"
Diêm Mặc nhìn nàng, duỗi tay ra sờ gương mặt trắng nõn: "Đừng lo lắng, trong lòng ta đã có tính toán."
Tuy rằng hắn nắm chắc mình sẽ tiêu diệt được hai kẻ đã làm Phùng Trọng Thanh bị thương, nhưng nếu đã ra tay chi bằng làm cho đến cùng, diệt trừ hậu hoạn. Bởi vậy, hôm nay đã dùng bồ câu đưa thư đến sư môn, lệnh cho chư vị sư đệ đi vùng Tây Nam trước, tiêu diệt hang ổ của kẻ thù. Còn hắn chuẩn bị toàn lực truy kích hai tên kia.
Chàng nói đừng lo lắng, nhưng sao Chử Thanh Huy có thể không lo được đây? Không phải nàng không tin tưởng bản lĩnh của Diêm Mặc, nhưng tục ngữ có nói "minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng", cho dù bản lĩnh có cao thì cũng có lúc xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng khi nàng nghe ngữ khí của Diêm Mặc đã biết không thể nào khuyên hắn đừng đi được. Huống hồ Phùng Trọng Thanh lại vô duyên vô cớ bị người ta đánh, hắn thân là Đại sư huynh nên phải ra mặt cho sư đệ, nàng không có lý do gì ngăn hắn lại.
Nàng cắn môi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vội quay đầu lại lục tìm một hồi, rồi từ trong một cái cái hộp nhỏ tìm ra một túi bùa hộ mệnh, đưa cho hắn giống như dâng báu vật lên: "Chàng đeo cái này lên đi, đây là năm trước ta cầu được ở chùa Sùng Dương, có thể phù hộ chàng bình an."
Diêm Mặc gật đầu nhận lấy túi gấm nho nhỏ kia.
Từ khi hắn hơn mười tuổi đã ra chiến trường, bản thân trải qua mấy lần sinh tử, hắn cũng không tin tưởng vào một cái túi gấm nhỏ này, phía trên dùng chu sa tùy ý họa lên vài nét bút là có thể đủ giúp được hắn bình an thuận lợi. Nhưng nếu Bánh bao nhỏ đã muốn như vậy, thì từ hôm nay trở đi hắn sẽ bắt đầu tin tưởng nó thử xem?
"A! Đúng rồi......" Chử Thanh Huy lại nghĩ tới một vật, vội vàng xoay người lấy cái túi tiền từ chỗ gối đầu ra: "Chàng đưa bùa hộ mệnh lại cho ta trước đi."
Diêm Mặc không rõ nguyên do nhưng vẫn đưa trở về.
Chử Thanh Huy nhét bùa hộ mệnh vào túi tiền, kéo chặt dây thừng để thu nhỏ miệng lại. Nàng túm ống tay áo của Diêm Mặc kéo lại gần mình một chút, thật cẩn thận treo túi tiền vào đai lưng của hắn.
"Đây là túi tiền mà ta thêu cho chàng, bên trong là bùa hộ mệnh mà ta cầu được, hiện tại đều để chàng mang theo bên mình. Túi tiền phải nguyên vẹn không hao tổn gì trở về, chàng lại càng cần phải nguyên vẹn không tổn hao gì trở về, nếu không ta sẽ tức giận, chàng nhớ kỹ không?"
"Được." Diêm Mặc nhìn vào mắt nàng, trịnh trọng gật đầu.
Chử Thanh Huy cúi đầu, có vẻ là đang đánh giá túi tiền mình làm có hợp với hắn hay không, một lát sau mới ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong mắt thấp thoáng ánh nước, nhưng rất nhanh nàng đã xua đi, không để người khác thấy rõ.
Diêm Mặc thầm than một tiếng, lại gần hơn chút, cách cửa sổ ôm người vào trong lòng mình.
Trước khi gặp được nàng, hắn nói đến là đến, nói đi là đi, cho dù là lúc rời sư môn tới kinh thành cũng chỉ báo cho sư phụ một tiếng, ngày hôm sau đã một mình đeo túi hành lý rời đi. Đã bao giờ hắn có cảm giác lưu luyến, u sầu không muốn rời xa như hiện tại?
Nhi nữ tình trường là điều tối kỵ của một người luyện võ, một khi trong lòng có vướng bận thì lúc ra tay sẽ không thể không kiêng dè như trước kia được.
Nhưng đối với một vài người khác mà nói, nếu phía sau có người cần được bảo vệ, thông thường nó sẽ khiến tâm trí của bọn họ càng thêm kiên định, đầu óc càng thêm thanh tỉnh.
Chử Thanh Huy sửa vạt áo hắn lại, nhỏ giọng dặn dò: "Ra bên ngoài rồi chàng phải tự chăm sóc bản thân cho tốt, ăn, mặc, ở, đi lại đều phải cẩn thận một chút. Còn nữa, dù có gặp tiểu nhân thì cũng đừng chấp nhất, không nên vì vậy mà chậm trễ đại sự."
Diêm Mặc đều đồng ý từng chuyện với nàng.
Chử Thanh Huy lại tiếp tục suy nghĩ, nhưng nàng chưa từng xa nhà bao giờ, cũng không biết rốt cuộc còn phải chú ý thêm gì nữa, nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không còn chuyện gì để dặn dò hắn nữa, đành phải vẫy tay, đáng thương nói: "Được rồi, chàng đi đi."
Diêm Mặc lại thở dài.
Chử Thanh Huy lập tức ngẩng đầu, hít hít mũi: "Ta cũng chưa thở dài, chàng than cái gì? Ta, ta biết mình chưa đủ hiểu chuyện, nhưng ta sẽ học, lần sau sẽ không như vậy......"
Diêm Mặc không nói chuyện, chỉ chậm rãi cúi đầu.
Chử Thanh Huy tim đập nhanh hơn, theo động tác hắn từ từ tới gần thì hơi thở nóng rực phun lên mặt nàng, lông mi run rẩy càng thêm kịch liệt, cuối cùng nàng nhắm lại mắt.
Trên môi cảm nhận được sự ấm áp, trong chốc lát cảm giác hắn muốn buông ra, bỗng nhiên Chử Thanh Huy duỗi tay ôm cổ Diêm Mặc, đôi môi căng mọng đuổi theo môi hắn, còn dùng mút một cái, phát ra tiếng "chụt" vang dội.
Thanh âm kia ở trong bóng đêm càng thêm đặc biệt rõ ràng, có lẽ ý thức được mình đã làm chuyện xấu, Chử Thanh Huy vội buông người ta ra, dùng tay che miệng mình, hai mắt trông mong nhìn hắn.
Trong mắt Diêm Mặc có vài phần bất đắc dĩ, cũng có vài tia dung túng.
Nhạy bén nhận thấy được cảm xúc của hắn, Chử Thanh Huy lập tức thôi thấp thỏm, làm chuyện xấu nhưng tâm tình thoải mái, vẻ sa sút vừa rồi đã tiêu tán đi không ít. Nàng cười tủm tỉm xua xua tay, còn đẩy hắn một cái: "Tiên sinh đi nhanh đi, ta chờ chàng trở về."
Diêm Mặc nhìn nàng một lúc lâu, cuối cùng chỉ đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vào ót nàng.
Chử Thanh Huy nhìn theo bóng dáng hắn rời đi, sờ sờ đầu, nghĩ đến chuyện vừa rồi thì phì cười một tiếng, mừng rỡ che mặt, ngã vào trên giường lăn qua lăn lại.