Vốn định đến làm nũng lão cha để ông ấy sắp xếp cho ta đi xem mắt, không ngờ đến vừa bước vào cửa đã thấy một người mặc áo trắng, cả người như ngọc.
Cho đến khi người đó xoay người lại, ta bỗng hít một ngụm khí lạnh.
Ồ hố, đó không phải là nhị sư huynh mặt liệt hết thuốc chữa còn bế quan nhiều năm của ta sao!
Hôm nay thật sự là xui xẻo, trước có đại sư huynh điều khiển con rối, nay lại có nhị sư huynh nghiêm khắc xuất quan.
“Haha, chúc mừng nhị sư huynh xuất quan, xin chào nhị sư huynh, tạm biệt nhị sư huynh!” Ta vội vàng lui lại vài bước, sau đó xoay người muốn bỏ chạy.
“Đứng lại.”
Không hiểu tại sao ám ảnh hồi nhỏ bỗng trở nên cường đại, đôi chân đang chuẩn bị bước ra cửa cứng nhắc thu lại, ta chầm chậm xoay người lại cười một cách miễn cưỡng.
“Hiện nay tu vi của muội đã đến mức nào rồi?” Nhị sư huynh chầm chậm tiến lại gần, ta bị nhìn đến nỗi cả người đổ mồ hôi lạnh.
Biết ngay là sẽ hỏi chuyện này mà!
Ta gãi gãi đầu trả lời một cách miễn cưỡng: “Ahaha, tu vi, tu vi tất nhiên là tiến bộ không ít.....”
Càng ngày càng hít thở không thông.
“Hửm?” Nhị sư huynh nhẹ nhàng lườm một cái.
Ta trở nên thành thật: “Kim, kim đan.”
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng than thở, ta ngẩng đầu nhìn sắc mặt huynh ấy, nhưng không ngờ đột nhiên lại được xoa đầu.
“Nghe nói đại sư huynh đã phi thăng thành tiên,” Huynh ấy thu tay, chắc đây là lần đầu tiên an ủi người khác, cứng nhắc nói: “Muội cũng đừng quá đau lòng.”
Ta vô thức xoa xoa góc áo, vẫn đang trong sự kinh ngạc khi được nhị sư huynh xoa đầu, ngờ ngệch đáp: “Muội, muội mới không thèm đau lòng....”
“Tuy ta bế quan nhiều năm, nhưng muội có cứng miệng hay không thì ta đều có thể nhìn ra được....” dừơng như huynh ấy còn định nói gì đó, nhưng sau khi thấy cha ta bước ra thì đành ngừng lại.
“Con lại đến đây làm gì?” Lão cha tay đang cầm một hộp gấm từ sau bình phong bước ra, vừa nhìn thấy ta mặt liền đen đi vài phần, tức giận nói, “Có câu này phải nói trước, ta sẽ không sắp xếp xem mắt cho con đâu!”
“Xem mắt?” Nhị sư huynh nghiêng đầu.
Ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
Nhân lúc nhị sư huynh không chú ý, ta nhón chân lén lút rời khỏi động phủ.
Xem mắt gì gì đó, vẫn nên đợi ngày khác rồi nói....
7
Khi vừa bước ra động phủ ta không để ý nên trượt chân té kiểu chó ăn cớt.
Phủi phủi mông đứng dậy, cuối cùng cũng nhìn thấy thứ ngáng chân ta....Trung Vân.
“Ai da, bỗng dưng huynh theo ta tới đây làm gì? Không tức giận nữa sao?” Ta cầm con rối lên lắc lắc, trêu chọc đến nỗi con rối Vân Trung phải hét lớn, ta cười cong vành mắt.
Chơi đủ rồi nên cũng không cần đấu với huynh ấy nữa, tiện tay để con rối lên vai.
Vân Trung tóm lấy dây buộc tóc của ta, nhịn một cỗ tức giận nói: “Trước đây ta bị muội chọc tức còn ít sao?”
Tiếp theo lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhưng mỗi lần đều tha thứ cho muội.....”
Ánh mắt ta hoảng loạn, bước chân không vững xém chút thì bị trượt ngã.
“Muội chú ý một chút, đã lớn như....ai da!” Vốn dĩ huynh ấy muốn vịn vào ta, nhưng lại quên mất bản thân chỉ là một con rối biết nói chuyện, trực tiếp bổ thẳng ngã xuống đất.
Ta vừa nhìn thấy liền giật mình, vội vàng nhặt lên sau đó phủi bụi trên người huynh ấy, kiểm tra trên dưới xong xuôi mới nghe thấy Trung Vân mang theo ý cười nói: “Muội xem, Tú Tú, muội vẫn còn thương ta mà.”
Ngữ khí chắc chắn không chút lưỡng lự.
Ta cầm huynh ấy trong lòng bàn tay, vẫn cứng miệng nói: “Ta chỉ là sợ huynh cáo trạng với cha ta.”
Trung Vân dơ cánh tay tiếp tục bò lên vai ta, lại giống như trước kia đáp lời: “Được được được, chỉ cần tìm được tâm pháp công phá, Tú Tú nhất định sẽ có thể tu luyện thật tốt.”
Xí, dừng cho rằng ta không biết những lời này dùng để an ủi ta, chỉ có điều ta là một người lười biếng thích so đo!
Mặt trời ngả về tây, ta chậm rãi quay về động phủ của bản thân, Vân Trung dựa vào ưu thế chiều cao, đứng cạnh lỗ tai ta nói không ngừng, mê hoặc ta phi thăng.
“Tú Tú, muội mau lên đây cùng ta đi?”
“Tiên giới không tốt sao?”
“Ừm...cũng không phải vậy, chỉ là không có Tú Tú, nên không có hứng thú.”
Tám chuyện mức véo von, ta nhắm mắt không tiếp lời.
Phi thăng, cũng đâu có dễ gì.
8
Ai ai cũng biết, hành vi kì quái của tiên nhị đại thành tích bình thường, ghét nhất chính là con nhà người ta.
Bọn họ có tư chất thông minh thì không nói, đã vậy còn khắc khổ nỗ lực! Giống như vừa sinh ra đã làm cho những người bên cạnh trở nên vô năng, khi tám chuyện cũng sẽ có vài câu nói mình siêng năng hơn những người bên cạnh, làm cho người khác tức đến nghiến răng.
Mà những đứa trẻ như vậy, trong tông môn của cha ta có ba người, đương nhiên không bao gồm cả ta.
Trong đó, lại có đại sư huynh Vân Trung thuộc loại nhân tài kiệt xuất.
Tu vi của mẹ ta không bằng cha ta, sau khi sinh ta được vài năm vì tu nguyên cạn mà nhắm mắt xuôi tay.
Nói đến cha ta, tuy là chưởng môn của một phái, nhưng lại là người không biết chăm sóc người khác, sau đó con người không biết dỗ trẻ con như ông ấy lại nghĩ ra được một chủ ý tuyệt diệu....mang ta ném cho đại sư huynh.
Vừa có thể lo cho cuộc sống của ta, lại có thể giúp ta tu tiên, một mũi tên trúng hai đích!
Tại sao lại không phải nhị sư huynh và tam tỷ, bởi vì cha ta cảm thấy hai người họ so với ông ấy càng không đáng tin hơn.
Chăm sóc trẻ con là một chuyện vô cùng vất vả, nếu nói về Trung Vân của trước kia.....ta đã làm huynh ấy tức giận rất nhiều lần.
Ví dụ như ta ngắt hoa trong vườn thuốc của Liễu trưởng lão, làm cho Liễu Trưởng lão tức đến nỗi xém chút thăng thiên, tức giận tìm đại sư huynh đến giải quyết.
Lại ví dụ như ta lười biếng khắc con rối một cách quang minh chính đại.
Nhưng dù sao đại sư huynh vẫn là đại sư huynh, tức giận cũng chỉ trách mắng vài câu, vừa quay đầu liền tha thứ cho ta.
Nhưng nhị sư huynh lại không như vậy, huynh ấy không có lương tâm, mặt nghiêm khắc cầm thước đánh vào lòng bàn tay ta, còn nhị sư tỷ lại ở bên cạnh nói lời đùa cợt.
Ta nghĩ, ta thích đại sư huynh quả nhiên là có nguyên nhân.
9
Tu vi của đại sư huynh cao, người muốn trở thành đệ tử của huynh ấy rất nhiều, ta cũng là một trong số đó, chỉ có điều khi tiến hành lựa chọn, thân phận con gái trưởng môn của ta chiếm được không ít lợi ích.
Đáng tiếc trên đời này không có cái gì gọi là thực sự như ý, càng về sau ta càng không dám thừa nhận một việc là.......khoảng cách của ta và đại sư huynh quá lớn.
Bất luận là tu vi, hay là những thứ khác.
Điều này làm ta lùi bước, cũng trở thành tâm ma của ta.
Kim đan và hoa thần, không những cách phẩm vị mà tu nguyên cũng cách nhau.
Tại thời khắc mà Trung Vân phi thăng đó, thậm chí ta còn xuất hiện một tia vui mừng, không cần phải để huynh ấy cô độc một mình khi tu nguyên của ta đã cạn, giống như mẹ ta và cha ta vậy.
“Vậy từ lúc bắt đầu muội không nên động lòng, Nhị sư huynh mặt không cảm xúc khi nói những lời này, nghe xong lời than thở của ta cũng không có chút phản ứng nào.
Tại sao lúc đó ta lại đến chỗ của huynh ấy? A, nhớ ra rồi, ta nói ta thích những thứ ta có thể khống chế được, ta nghĩ sa đó nhìn đại sư huynh rồi cười, không còn nhìn ra buồn phiền nữa, huynh không hiểu được đâu.
“Ta không hiểu, cho nên ta không vội vàng xoắn xuýt”
Lời này của nhị sư huynh thật là tuyệt, tuyệt đến nỗi làm cho ta bị á khẩu, sai lầm lớn nhất là đến đây kể khổ với huynh ấy.
Nhưng người để kể khổ cũng chỉ có mình huynh ấy, vì huynh ấy không nhiều lời, không giống như tam sư tỷ, buổi sáng nói với tỷ ấy một bí mật, thì buổi chiều cả phái đều biết được.
“Haizz, vẫn nên tìm một người hợp nhân duyên thôi...” Ta nằm trên giường nhìn mành trướng thật lâu, ngáp vài cái sau đó tiến vào giấc mộng.
Có một câu nói rất hay, phương thức nhanh nhất để kết thúc một đoạn tình cảm là bắt đầu một đoạn tình cảm mớiXem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK