Mục lục
Sau Khi Ta Và Đại Sư Huynh Thành Hôn, Huynh Ấy Phi Thăng, Còn Ta Thì Không
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng yên tĩnh một cách đáng sợ.

Cả khuôn mặt của ta tràn ngập nước mắt, mất hết phong độ, nhìn chằm chằm con rối đang từ từ bước đến, nhẹ nhàng ôm lấy ngón tay ta, nghe thấy huynh ấy nói: "Tú Tú, xin lỗi muội."

Mặt của con rối cọ vào đầu ngón tay, giống như Trung Vân vẫn còn ở bên cạnh ta.

Tại sao phải nói lời xin lỗi?

Người nên nói xin lỗi là ta mới đúng, biết rõ hắn yêu ta nhưng ta lại nói ra những lời làm tổn thương người khác.

Ta ngơ ngác một hồi, chỉ nghe Trung Vân tự mình lầm bầm: "Xin lỗi, Tú Tú, ta lại chọc muội khóc rồi..."

Lúc trước huynh ấy đã từng thề, sẽ không làm ta phải rơi nước mắt, đáng tiếc tương lai đã được định sẵn, đừng nói về huynh ấy nữa, đến cả bản thân ta cũng không ngờ đến ngày hôm nay sẽ phải đè hết tất cả tình cảm xuống đáy lòng.

"Tiểu Hoa nói không sai, ta chính là một khúc gỗ, không biết đoán tâm tư của người khác, Tú Tú, ta, ta chưa từng nghĩ qua muội sẽ có áp lực như vậy, là lỗi của ta."

Sau khi khóc xong ta dần dần bình tĩnh lại, lý trí dần dần quay lại, vừa nghe đến lời này chỉ có thể tưởng tượng đến lúc này nhất định đại sự huynh đang ở một góc nào đó đang tự trách mình, vội vàng an ủi nói: "Thực ra cũng là lỗi do ta, chỉ muốn để cha và các huynh nhìn thấy bộ dạng vui vui vẻ vẻ của ta...Hôm nay nói ra, mọi ấm ức đều biến mất, thế giới này còn vô cùng rộng rớn."

Giả vờ trở thành bộ dạng không tim không phổi thật sự rất mệt, tỉnh thoảng cũng sẽ tủi thân, cũng chỉ có thể để trong lòng tránh cho bọn họ không lo lắng.

Bỗng nhiên, ta nhớ đến những lời trước kia mà nhị sư huynh từng nhắc đến.

[Xảy ra chuyện gì cũng muốn tự mình giải quyết, nhưng những đau khổ trong đó không muốn cho ai biết]

Đại sư huynh từ trước tới nay, chắc cũng rất mệt....

Lúc đó ta bắt đầu đau lòng, lại nghĩ đến trước kia huynh ấy nói sẽ cố gắng tìm cách hạ giới, bỗng xuất hiện một chút lo lắng.

Tiên giới cũng không thiếu người cổ quái, sợ huynh ấy bị hỏi đến phát phiền sẽ đánh nhau với người ta.

Lời nói phát ra khi chưa kịp suy nghĩ, vẫn chưa kịp phản ứng lại đã buột miệng nói ra.

"Tú Tú muội yên tâm đi, cho dù có bị phạt thì ta cũng sẽ tìm cách hạ giới!" Những lời này Vân Trung nói một cách tràn đầy mạnh mẽ.

Nghe được những lời này, ta hận đến nỗi không thể trực tiếp phi thăng để đến ôm huynh ấy, nhưng thứ mà ta có thể làm vào lúc này, cũng chỉ có thể là hôn lên đỉnh đầu con rối.

"Đại sư huynh, ta nhất định sẽ cố gắng tu luyện." Ta nhìn con rối gỗ, thề một cách son sắt.

Cho dù cuối cũng không thể thành tiên, nhưng sống lâu hơn vài hôm cũng tốt, nói không chừng huynh ấy còn có thể tìm được cách hạ giới?

"Tại sao đột nhiên lại nói đến việc này, ta cho rằng muội sẽ cảm thấy ra ích kỷ...dù sao cũng luôn bắt ép muội tu luyện, làm việc mà muội không thích." Giọng nói của Trung Vân nhỏ dần.

Ta cười một cái, đánh tan lo lắng của huynh ấy: "Làm sao có thể!"

Huynh ấy luôn kiên định tiến gần đến ta, ta cũng phải nỗ lực mới được!"

......

Thoát khỏi sự tự ti, tình nguyện nắm ta không hề chậm trễ, cười nói không hề để ý.

Cố chấp thành tiên, không thể bỏ cuộc, từng bước từng bước tiến sát, can tâm là một ác nhân.

Nhưng cuối cùng cũng quyết tâm giải thích rõ ràng, nói rõ mọi chuyện. Chính là sự kết hợp trời sinh.

14

Vì đã quyết tâm tu luyện, sáng sớm ngày thứ hai, ta chuẩn bị thật sớm đến Tu Tâm Nhai đợi nhị sư huynh, ai ngờ vừa ra đến cửa lại bị Trung Vân ngăn bước chân.

"Mang theo ta." Trung Vân bắt lấy tay áo ta không buông, ta vung vung tay áo định nói đạo lí với huynh ấy, không có hiệu quả, cuối cùng cũng chỉ đành đặt huynh ấy trong lòng bàn tay.

Thật không hiểu người này muốn đi theo làm gì, lỡ như lúc luyện kiếm lỡ làm huynh ấy bị thương thì phải làm sao.

Miệng thì nói như vậy, nhưng khi đến nơi vẫn cẩn thận tìm một cục đá không cao không thấp đặt huynh ấy xuống, dặn dò: "Huynh đừng có chạy loạn, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ này.

Vân Trung không chút để ý qua loa gật đầu, đột nhiên nghiêng đầu hét lớn: "Tống Hán...!" Nghe thấy câu Tống Hán này, ta phản xạ có điều kiện lập tức đứng lên, vội vàng xoay người nói một câu chào nhị sư huynh, nhị sư huynh đã ăn sáng chưa?

Nhị sư huynh ơi gật đầu, bước đến trước mặt Trung Vân cung kính hành lễ, nề nếp nói: "Bái kiến đại sư huynh."

Nhìn xem, đây chính là sự khác biệt, ta lặng lẽ đứng sau Vân Trung.

"Đệ vẫn đoan chính như vậy, Tống Hán." Chỉ thấy con rối vẫy vẫy tay, nhị sư huynh tới gần sau đó cúi người, Trung Vân vỗ vỗ vai huynh ấy, mang theo một chút bất lực, "Tú Tú đều phải trông cậy vào đệ rồi....."

Tựa như đang ủy thác.

Nhị sư huynh liếc nhìn ta, giọng không lớn không nhỏ đáp: "Vâng"

Ta lau lau tay, cảm thấy có chút bất mãn.

Qủa nhiên giống với dự cảm của ta, thật thảm thương khi phải đánh với nhị sư huynh....à không, là ta đơn phương bị đánh cả một buổi chiều, vốn muốn xin nghỉ ngơi một chút, nhưng nghĩ đến Trung Vân vẫn còn đứng bên cạnh nhìn....

Ta lấy lại ý thức, cánh tay tê dại nâng quang kiếm tiến về phía trước, một cước đạp xuống, chấn động một bên cơ thể.

"Đủ rồi, nghỉ ngơi một khắc." Nhị sư huynh thu hồi kiếm, đi thẳng đến bên cạnh Trung Vân không biết là đang nói những gì.

Ta thở nhẹ một hơi, động động cổ tay.

Hứ, nhị sư huynh thật sự đủ nhẫn tâm, ta còn đang ngờ nghệch, đảo mắt đi đến trước mặt huynh ấy, sắc mặt nghiêm trọng.

"Sao, sao vậy?"

"....lúc trước ta cho rằng muội luôn không thể đột phá kim đan là vì tu vi không đủ, nhưng vừa nãy xem ra không phải như vậy."

A, quả nhiên là như vậy.....

Ta cúi người nhìn con rối trên đài đá, cười khổ: “Ta hiểu rồi.”

Có một ngày phải đối mặt với...Tâm ma của ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK