Sau khi ta và đại sư huynh thành hôn, huynh ấy phi thăng, còn ta thì không.
Đêm động phòng hoa chúc, một khắc kích động đó huynh ấy đột nhiên đột phá, sau khi làm nổ tung nóc nhà thì chỉ để lại một mình ta ngồi trên giường thông qua lỗ hổng nhìn sao trên trời, tâm tình phức tạp.
“ Tiểu sư muội, ta nhất định sẽ quay lại !!!”
“......”
Nhớ lại ánh mắt vô định và âm thanh thảm thiết vỡ vụn cuối cùng của đại sư huynh, ta khóc không ra tiếng nói không ra lời.
Đã thành tiên rồi huynh muốn quay về liền có thể quay về sao?
2
Cách ngày đại sư huynh, à không, đêm đại sư huynh phi thăng đã được nửa tháng, tin đồn nhảm trong tông môn dưới sự áp chế của lão cha trưởng môn sự việc ngày càng trở nên nghiêm trọng. Còn có người nói đại sư huynh là bởi vì bị dáng vẻ xấu xí của ta dọa sợ không muốn động phòng nên mới phi thăng......
Thật là ăn nói hàm hồ!
Ta soi gương, nhìn trái nhìn phải, rõ ràng trong gương là một đại mỹ nữ, xấu chỗ nào vậy!
Nghĩ đi nghĩ lại vài ngày, ta quyết định lại tiếp tục tổ chức tỉ võ kén rể để tìm một người đạo lữ, nhưng không ngờ đến việc vừa dán cáo thị xong, trời xanh thoãng đãng bỗng nhiên xuất hiện một tia chớp, thần âm truyền đến, âm thanh tựa như chuông đồng.
“Vân Tú Tú, muội không được gả cho người khác!!!”
Âm thanh này, hình như là của vị sư huynh đã phi thăng đến tiên giới đó của ta?
“Huynh nói không thể gả liền không thể gả sao, ta không...” câu này vừa phát ra liền có một tia sét đánh nát cáo thị.
Ta cầm hồ dán, chân có chút run rẩy.
Đám đông xung quanh nhìn lên trời rồi lại nhìn ta, lập tức bỏ chạy như chim vỡ tổ, chỉ để lại một mình ta ngây ngốc đứng tại chỗ.
Ngay sau lúc đó, tin đồn đại sư huynh bị dáng vẻ xấu xí của tiểu sư muội dọa sợ không muốn động phòng còn chưa biến mất, thì trên Vân Phù Sơn lại xuất hiện một tin đồn mới....
Đại sư huynh đối với tiểu sư muội tình cảm đậm sâu, liều lĩnh đến nỗi làm cho tiểu sư muội xém chút bị sét đánh.
3
“Sau chuyện này có thể con không gả đi được nữa rồi.”
Lão cha đang ngồi đối diện ta ra sức xoa xoa mặt, vẻ mặt u ám buồn bã.
Từ ngày đại sư huynh truyền thần âm, khắp tiên giới đều biết ta có một hũ dấm* đạo lữ phi thăng thành tiên, sau những tưởng tượng bay bổng đó môn phái mà cha ta muốn kết thân đành phải tự mình đè lại tâm tư.
* hay ghen tị.
Một người phi thăng, cả phái lên mây, ta lại tạo nghiệp rồi.
Ta dơ một ngón tay lắc lắc, đè tấp giọng nhẹ nhàng nói: “Huynh ấy cũng đâu thể xuống đây đánh con!”
“Con quên mất đại sư huynh của con có thể giáng sấm sét rồi sao?”
“......”
Đáng chết, ta lại quyên mất điều này.
Thở dài một hơi, ta kéo cửa bước ra ngoài sân hướng lên trời hét lớn: “Trung Vân! Ta không thể lên đó, huynh cũng không thể xuống đây, chúng ta buông tha lẫn nhau đi!”
Đợi được một lúc, không thấy động tĩnh gì.
Ta nhìn hướng lên trời, khi đang chuẩn bị nói với lão cha chuyện đại sư huynh đã mất đi hứng thú đối với ta thì một giọng nói quen thuộc truyền đến....
“Muội nghĩ thôi cũng đừng nghĩ!”
Ta ngừng một chút, hướng lên trời dơ ngón giữa sau đó quay về phòng đóng cửa thật mạnh.
Cha ta vuốt vuốt râu, dường như đã sớm dự đoán được kết quả, đứng dậy thở dài vỗ vỗ vai ta: “Sớm biết như vậy, hà cớ gì khi đó, không muôn gả lại đi trêu trọc....!”
Ta nhìn bóng lưng xa dần của lão cha tức đến nghiến răng nghiến lợi, ta không tin Trung Vân có thể nhìn dõi theo ta cả đời!
4
Ta thật sự quá ngây thơ rồi, nghĩ đến việc Trung Vân sau khi thành tiên thì không thể tự ý hạ giới, nhưng lại quên mất sở trường đặc biệt nhất của huynh ấy là điều khiển con rối.
“Vân Tú Tú, ta sớm đã biết muội không thành thật, ta vẫn chưa ch.ết mà muội đã muốn gả cho người khác rồi ?”
Ta nhìn miệng của con rối trên bàn trang điểm đang nói không ngừng, kinh ngạc đến nỗi quên chải tóc, đưa ra ý tứ phản bác: “Huynh không thể xuống đây, ta không thể lên đó, so với ch.ết thì có gì khác nhau sao ?”
Con rối trên bàn phát ra tiếng kêu bang bang, giống như đang biểu thị không vừa ý: “Tuy trước mắt ta không thể xuống đó, nhưng ta vẫn luôn đang tìm cách.”
Tiếp theo lại chống nạnh hạ lệnh: “Muội cũng phải cố gắng tu luyện cho ta, sớm ngày phi thăng, ta sẽ luôn dõi theo muội!”
“......”
Nhìn con rỗi, ta do dự một hồi, xấu xa đem nó bỏ vào trong một cái hộp nhỏ.
Tu luyện sao ? đùa gì vậy!
Vân Tú Tú ta làm cá mặn* nhiều năm như vậy, nỗ lực tu luyện liền có thể phi thăng sao ?
* làm một con người lười biếng
“Bản thân là một người cuồng tu luyện thì cũng thôi đi, vậy mà còn muốn kéo theo cả ta....” Ta vừa chải đầu vừa lẩm bẩm, không thèm để ý động tĩnh trong hộp nhỏ.
“Thả ta ra ngoài!”
“Mới, Không, Thèm, Thả.”
“Vân Tú Tú, thả ta ra ngoài!”
“Lêu lêu lêu, có bản lĩnh thì huynh tự mình ra ngoài đi hahahahaha...”
Không biết có phải là bị ta làm tức giận hay không, trong hộp nhỏ không còn động tĩnh nữa.
Giận rồi ?
Ta mở nắp hộp tiến gần lại xem, bên trong truyền đến một giọng nói khó chịu, còn kèm theo một chút tủi thân.
“Vân Tú Tú, rõ ràng là muội trêu chọc ta trước.”
Ta dời ánh mắt xuống, chầm chậm liếc đến chiếc hộp, sau đó mở ra nhìn con rối nhỏ đang ôm đầu gối ngữ khí nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy, là do ta trêu chọc huynh trước. Sau đó thì sao ? Huynh liền một mạnh giữ ta lại sao ?”
“Muội, muội!”
“Ta thì sao, ta từ trước tới nay luôn như vậy, bây giờ huynh mới biết sao ?”
Không còn tâm tình sửa soạn nữa, ta búi một búi tóc sau đó đi ra ngoài, không thèm quan tâm đến con rỗi gỗ trên bàn trang điểm đang tức đến không nói nên lời.
Khoảng cách của hai người chúng ta rất lớn, một người đã sớm phi thăng, một người mới đang dần dần kết đan, tiên giới cũng đâu thiếu mỹ nhân, bây giờ mới nhớ tới ta, vậy sau này thì sao?
Vẫn nên sớm ngày cắt đứt tưởng niệm, miễn cho ngày sau phải đau khổ.
5
Cha ta luôn nói cả đời ông luôn chăm chỉ khắc khổ, không hiểu sao lại sinh ra một con cá muối như ta.
Đã vậy còn luôn cảm thấy sau khi ông ấy quy tiên ta sẽ bị bản thân lười ch.ết, cho nên luôn thôi thúc ta sớm tìm một đạo lữ biết chăm sóc người khác, những ngày tháng sau này còn có người để dựa vào.
Ta trả lời rằng các sư huynh sư muội đều thương ta nhất, sau này cũng có thể làm chỗ dựa cho ta.
Cha ta vuốt râu trừng mắt mắng ta, nói ba vị sư huynh sư muội của ta đều có tư chất thông minh, ngày sau thăng tiên thì làm sao có thể chăm sóc con người lười biếng như ta được.
Miệng ta lẩm bẩm, trong lòng không phục, sau đó liền ra sức nhổ cỏ trong chiếc nệm lót bện bằng cỏ của đại sư huynh.
Đại sư huynh không những là đại sư huynh của ba chúng ta, mà còn là đại sư huynh của cả môn phái, không những tư chất thông minh, lại còn hòa thuận với mọi người, có được tất cả mọi thứ tốt đẹp giống như bạch hạc trong mây trắng.
Khi cha ta biết ta và đại sư huynh kết thành đạo lữ, liền thở dài nói đầu heo là ta đây cướp mất một gốc bắp cải trắng tươi ngon của nhà người.
Hứ, có ai lại nói con gái của bản thân như vậy đâu chứ ?
Ta đứng dậy phủi phủi mông, nhổ cọng cỏ trong miệng, cười hihi đi về hướng động phủ của lão cha.
Xem thêm...