Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2.

Tư giăng tay lên cao cứ cầm cái lưỡi liềm định phụt liều xuống dưới. Tức khắc bà Hậu đã nhanh nhảu,dang tay ngăn cú giáng chí mạng của Tư vào con rắn bị mắc kẹt vào lưới trên giàn ổ qua lại.
- Đừng, đừng nên giết nó. Ko tốt đâu,con nên nhớ rắn là loài bò sát có khả năng báo thù. Mày nhìn đi Tư ơi. Con rắn này màu nó kì lạ lắm,nhìn nó mẹ e là ko ổn nếu ta đụng vô nó tí nào.

Giọng Tư nghiêm trọng trả lời.
- Vậy nếu mẹ ko giết nó ko lẽ để nó bò vào nhà cắn mấy đứa nhỏ. Lúc ấy thì nguy to. Con rắn này nhìn nó dài quá. So với mấy con trước đây con cảm thấy nó nguy hiểm hơn ko ổn tí nào. Rắn thường dài tầm một mét đổ lại hoặc hơn xíu là cao,đằng này con này dài hơn cả hai mét. Nếu nó có ý định bò vào chòi tấn công người trong nhà,thì lúc ấy ko có đơn giản mà chết người đấy,mẹ biết ko?

- Biết chứ. Bà Hậu gọn lỏn đáp. Xong bà trầm tư thở dài lấy hơi rồi nói tiếp.
- Haizz, rắn thường hay cắn người thì cũng chẳng có gì lạ. Bởi đa số con người chúng ta ai cũng có suy nghĩ như mày đấy Tư. Nào là sợ nó tự động cắn người rồi giết rồi tàn sát nó chết,nhưng sao ko nghĩ thông suốt hơn là nếu bây ko chạm vào nó trước thì nó có cắn mày hay ko? Ko lẽ đang yên đang lành nó tự động nhào bổ vô bây để cắn,chắc rắn nó ăn thịt người để sống chắc Tư. Hừm,nghĩ thì thấy đơn giản,muốn ko bị rắn nó phập cắn vào người,vậy tại sao trước tiên đi chỗ bụi rậm lúc tối trời ko chịu mang ủng mang tất bảo vệ chân vào. Bây ko đạp vào đuôi vào thân nó,nó cũng chẳng tự vệ táp thẳng vào chân bây đâu. Còn về việc đang ko ko thế này bây ra tay giết hại nó,nhất là loại rắn có màu kì dị dài như này thì tao nghĩ ko nên. Sr bị chúng trả thù đấy. Thôi,cất lưỡi liềm vào,tha cho nó,thả nó đi đi con. Như thế khéo lại an toàn.

Sau một cuộc trao đổi tranh luận lý lẽ ai đúng hơn, Tư luôn là người biết hiếu nghĩa nhường mẹ anh một bước.bấy giờ nét mặt Anh ta giản nhẹ,thả lỏng đôi cánh tay buông lơi cái lưỡi liềm,thu người lại,ánh mắt trầm lắng nhìn mẹ gật đầu đồng ý.
- Ừm,thôi thì mẹ tính sao thì tính. Sau này có chuyện gì đừng có trách cứ gì việc sao con ko nhắc trước cho mẹ nghe. Nói xong Tư lê chân từng bước bỏ đi sang bên phần đất vợ chồng anh ta canh tác,dường như cái ăn cái mặc cái thiếu thốn vì mất mùa nơi đây. Nó khiến thời gian con cái cha mẹ dành cho nhau xum vầy trò chuyện đùa vui trong cuộc sống bị hạn chế và giảm đi ít nhiều. Có thể nói cuộc sống nơi đây khắc nghiệt khiến cơm áo gạo tiền cũng khó kiếm khó làm ra hơn,khiến việc một gia đình tuy sinh sống cạnh nhau chỉ mấy bước chân đã tới ko còn trở nên gắn bó thân thiết như thường tình. Tư thuộc dạng người kiểu đó,suốt ngày chỉ biệt vục mặt vào công việc đồng nương,ấy mà việc mùa màng cứ thất thu liên miên quanh năm suốt tháng nhiều năm liền. Khiến nợ nần bủa vây,Tư cứ sống ru rú một mình cố gắng làm lụng cật lực tại nơi mảnh đất nhỏ hai vợ chồng được cha mẹ cho lập nghiệp,ít màng tới việc gì.

Bà Hậu ở lại,bà vào căn chòi lấy cặp găng tay đeo vô tỉ mỉ. Sau bà mới len lõi vào giàn ổ qua rất cẩn thận thực hiện động tác tháo bỏ chỗ lưới giăng khiến con rắn lạ bị mắc vào.
- Ngoan,mày nằm yên một chỗ cho bà gỡ dây lưới cho mày đi nhé con. Nhớ từ đây về sau kiếm ăn thì đi nơi khác chứ nhà bà nghèo lắm,mùa màng thất bát liên miên thì làm sao có thứ gì cho mày ăn hả rắn. Bà Hậu là thế tính bà đó giờ sống rất tình cảm với hàng xóm bản làng,cả những con vật nuôi cũng vậy được bà đối đãi với chúng Ko khác mấy đối xử với một con người. Hôm nay có duyên cơ gặp con rắn lạ,bà bỡ ngỡ lắm cứ ngờ ngợ trong lòng ko biết nên buồn hay nên vui,bởi chưa biết mai sau sẽ là phúc hay là họa. Cho dù thế nào đi nữa, quyết định bà Hậu vẫn giữ nguyên như vậy,sẽ gỡ lưới mắc bẫy để thả con rắn nó đi. Loay hoay một hồi trên đôi bàn tay bà đã gấp từ giàn ổ qua ra con rắn có màu sắc kì lạ. Bà thả nó xuống dưới mặt đất sau đó chấp tay vái lạy vài ba cái như đưa tiễn thứ gì đó rất linh thiêng.

Con rắn uốn éo trườn bò lướt trên mặt đất,chỉ sau hai ba cái chớp mắt đã thấy nó mất dạng nơi nao,có điều kì dị một chỗ trước lúc gần khuất bóng ánh mắt bà Hậu vô tình nhận ra một việc quá đỗi kì quặc nơi con rắn. Dường như con rắn đã ưỡn ngực lên rồi uốn éo trước mắt bà Hậu đúng ba cái trông ko khác nào đang quỳ lạy tạ ơn người từng cứu mạng. Bà Hậu còn chưa hết ngỡ ngàng,cố lấy hai tay dụi dụi vào cặp mắt có mấy phần mù mờ đục căm. Chốc chốc sau,vừa lúc đôi tay bà vừa rời khỏi hai hàng mi trụi lủi,thì khi ấy con rắn cũng bay biến mất tiêu nơi đâu trước ánh mắt đầy kinh hãi từ bà.
- Trời, đấy...đấy là rắn,hay là yêu tinh quỷ quái. Sao nó lại có thể thực hiện động tác y như con người. Bà Hậu cất giọng nói to đầy run rẩy. Như muốn đặt câu hỏi cho bản thân mình trước sự việc kì dị kia.

Bầu trời chỉ giữa trưa phút chốc tối tăm quá đỗi kì quặc. Mây đen tứ phía ùn ùn kéo giăng khắp nơi tụ hợp lại một chỗ,sau đó một tia sét vàng hòe lóe sáng in hằn một đường thẳng nảy lửa xuống ngọn núi cao nhất của bản làng.

Bà Hậu hốt hoảng giật mình,chạy vội vào trong,cũng là lúc một cơn mưa ồ ạt từ trên cao tiếp tục đổ ập xuống mảnh đất khô cằn nhà bà ba năm nay.

- Ân nhân...ân nhân...ân nhân ơi.

Ngoài trời đổ mưa to,bà Hậu nằm trong chòi thiêm thiếp người cứ nửa mơ nửa tỉnh. Bên tai bà vừa nghe cái giọng điệu gì ấy rất du dương, chất giọng rất nhẹ nhàng thanh thanh mảnh mảnh giống như tiếng rên rỉ của một cô sơn nữ tuổi trăng tròn.

Đây là đâu, bà Hậu mở choàng hai mắt bất chợt theo tiếng réo gọi lạ lùng sát bên tai,phải mất vài giây định hình lại bà mới nhận ra đó chính là khoản đất trồng ổ qua sau vườn bà.
- Kì lạ sao tự dưng mình lại ra đây đêm hôm khuya khoắc thế này. Hình như nhớ ko lầm từ trưa tới chiều mưa rất to mình nằm võng trên chòi đung đưa qua lại vài cái đây thôi mà? Ko gian tối mờ nhàn nhạt được soi sáng từ ánh trăng ảo diệu trên cao xuống vùng đất đồi nổi. Có thứ gì đó le lói phát sáng như một làn mây ngay cạnh gốc cây keo bà Hậu đốn bỏ hôm nào.

Làn mây cứ trôi vởn qua vởn lại vài cái,chốc chốc biến thành thân ảnh người phụ nữ với mái tóc xõa dài trắng tái nhàn nhạt sau đó thân ảnh ấy lại bốc hơi hóa thành đám mây tụ bầy phát ra ánh sáng mù mờ trong màn khuya tăm tối.
Chân bà Hậu mền nhũng,hai đầu gối run run muốn xoay người bước đi chẳng thể nổi.



Bà Hậu hét lên một tiếng la thất thanh,sau đó toàn thân bà lập tức choàng tỉnh bật ngửa người ngồi dậy hai tay ôm ngực,thở phập phồng từng hơi hãi kinh trên võng.



Đưa tay lên cao tự lau những giọt mồ hôi túa đẫm ướt trán,bà Hậu thầm tự hỏi

- Hực...hực...hực....mơ sao? thì ra nó chỉ là một giấc mơ. Vậy mà lại biết cách dọa cái thân này điếng hồn như thế. Haizz, tại sao nhìn vào ánh mắt của hồn ma nữ đó,lại có cảm giác quen quen như vậy. Cô ta là ai? Hình như mình từng bắt gặp qua ánh mắt của cô ta rồi thì phải.



Hết chương 2_Như ý

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK