Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 4.

- Mẹ ơi,gì kì vậy. Rõ ràng mới bắt được một con gà con bằng vàng mà. Sao chớp mắt cái con gà biến mất mà trên tay thì hốt nguyên một đống đất thế này. Bà Hoài giật mình thoảng thốt vì kịp nhận ra sự biến đổi kì quặc ở thế lực tâm linh ma mị của đám vàng hời Chămpa biết chạy. Kể từ sau cái ngày ấy,tin bà Hoài chụp được nguyên con gà vàng trong tay nhưng ko được thần vàng cho ăn mà bắt ngồi ẵm cát được râm rang đồn thổi truyền miệng truyền tai rộng rãi khắp bản làng. Tin tức đó là cũng do chính miệng người đàn bà ấy tự kể ra vì bà muốn người dân bản làng góp ý vào cho bà biết tại sao đám vàng biết bay đó lại có khả năng ma mị tới như vậy.

Thấy bà Hoài kể xong rồi thắc mắc,một vài ba người cao niên lão làng mới giải đáp vướng mắc cho bà ta.
- Là tại bây ko có duyên may với người canh giữ vàng hời. Nếu bây có duyên khiến họ có cảm tình tới thì lập tức ko chỉ có một con gà con nằm trong tay bây,mà nguyên cả đàn gà cả mẹ cả con đều sẽ vẫn giữ dạng trạng là vàng thật thiển hiện rõ rệt sáng lóe trong tay bây. Thôi nếu đã ko có duyên được thần tài chiếu cố thì cứ an phận với duyên số của mình. Hơi đâu mà nối tiếc kể hết người này tới người nọ trong làng nghe rồi rên rỉ nhức hết đầu họ hả Hoài.

Nghe mấy bô lão trong làng góp ý bà Hoài đành lắc đầu,chặc lưỡi bó tay,xem như bỏ qua cơ may vàng bạc châu báu mà bà ko có phước phần được hưởng.

Kể từ đó câu chuyện về số vàng biết phát sáng rồi hay rủ nhau tung tăng đi chơi khuya ăn đêm luôn là một ẩn số khó có sự kiểm chứng chân thật,bởi người dân bản làng Đồi Nổi chỉ nghe truyền miệng truyền tai râm rang đồn thổi hết câu chuyện này tới câu chuyện khác từ môt số người dân trong bản từng bắt gặp số vàng hời ấy,chứ tất cả mọi người lớp trung niên và lớp trẻ sau này chưa một ai từng tận mắt chứng kiến hay được sờ vào tận tay số vàng la lẫm ấy bao giờ.

Nên với họ,đồn thổi,vẫn cũng chỉ là lời đồn thổi. Chứ chẳng mấy ai tin rằng chúng là một sự thật rõ rành rành.

Phải cho tới một ngày,chính gia đình bà Hậu là người đại diện bản làng,nhận được ân huệ cũng như chiếu cố của ơn trên mà nói rõ hơn là phải do chính cái công đức cứu vật vật trả ơn của bà Hậu từng có lòng nhân đức gầy dựng. Người dân trong bản mới thật sự sáng mắt,và công nhận rằng vùng đất mà họ ở vốn dĩ là một vùng đất linh thiêng có chôn giấu bên trong lòng đất là vô số các thõi vàng.

Trở lại cái vụ mời thầy về cúng rước cho có nước trồng trọt chăn nuôi,thiệt sự thì chẳng hiểu nổi là do gia đình bà Hậu ko hợp phong thủy với bà thầy hay là do bà thầy ấy chẳng mấy cao tay. Mà bỏ công thỉnh bà ấy về cúng kiếng từ trong ra ngoài từ trên xuống dưới tuốt tuồng tuột mọi nơi mà những ngày tới đó lẫn những năm tháng dài sau này. Cả gia đình bà Hậu lẫn mấy đứa con vẫn ko thể khai thông được long mạch tại mảnh đất mà họ sống,những ngày đó nguồn nước chỗ dưới lòng sâu nạo vét vẫn rỉ ra từng giọt ko nhiều,khiến sự thất bát đói kém nơi bản làng vẫn cứ y như cũ.

Suốt hai tháng liên tiếp ko có lấy một giọt mưa lẫn ko có được một chút nước ít ỏi dưới chỗ lỗ khoan tưới tiêu vụ mùa.

Đói kém vẫn hoàn đói kém.

Thất thu vẫn giữ mãi thất thu.

Vụ trồng tỏi năm đấy thì ai trong bản làng cũng biết nó vốn dĩ hợp lý,vì khi trồng tỏi với địa hình lẫn thời tiết khắc nghiệt ko có nhiều nước thì việc đầu tư làm nông bằng việc trồng tỏi cứu đói là đúng đắng,bởi tỏi nó thuộc dạng chịu khô giỏi,chịu hạn bền bỉ hơn so với những loại cây hoa màu khác.

Ấy vậy mà những tưởng ngon lành sao,ai dè năm nay phần rẫy nhà bà được sản lượng tỏi thì giá thương lái mua lại rớt tới thảm hại vô cùng.

Bà Hậu buồn ủ rủ trong người lắm bởi bao năm qua cho tới giây phút này cả mẹ cả mấy người con của bà xem như chính thức kiệt quệ vì mùa màng nhễu nhương thất thường.

Chưa biết đối diện với tin buồn bực trong người ấy như thế nào thì mấy ngày nay,sau cái hôm.mà bà Hậu chọn cách thã con rắn lạ đi thì đêm nào bà cũng nằm mơ,gặp luyên thuyên tình cảnh quá hãi hùng.

Bà Hậu ko nghĩ rằng bản thân lại có ngày hôm nay,chính tận mắt tận tai bà thấy khá nhiều lần thân ảnh mập mờ ko rõ ràng,chỉ giống một đám mây bay vườn tới vườn lui ngay cạnh quanh khu đất nhà bà của một cô thiếu nữ có mái tóc xõa dài quỷ dị.

Thiệt ra cô ta là ai? Sao lại thường hay hiển về trong giấc mơ và kêu gọi cái tên thân thương mà dân trong bản hay gọi bà như vậy.

Năm đó lúc rảnh bà Hậu có kể lại cho mấy người con trai lẫn con dâu nghe,nhưng họ đều lắc đầu ngán ngẩm với mấy trò ma mị mê tín dị đoan vớ vẩn của bà. Một trong mấy người dâu của bà nghe xong, liền lên tiếng mỉa mai mấy trò ma trò quỷ mà bà thầy Chămpa hồi hai tháng trước từng lừa gạt giở trò.
- Ối,trời. Tới giờ mà mẹ vẫn còn tin rằng trên đời này có ma có quỷ có bùa ngãi tâm linh gì nửa sao? Về cái vụ hôm nào bà thầy Chămpa ấy bà dụ mấy người trong nhà mình một vố,mẹ còn chưa cảm thấy khinh bỉ mấy trò tâm linh vớ vẩn của họ à. Hư,cũng vì cả nhà mình bị thất thu đói kém quá,mới sinh ra lú lẫn đầu óc mê muội tư duy xui khiến bị bà thầy dụ cho một mớ,giờ bể kèo bả rồi ấy. Có thấy được nước được nôi gì dưới giềng phun ra đâu hả mẹ. Lừa,con khẳng định là cả nhà bị mụ thầy ranh ma ấy lừa trong nổi thống khổ ngặc nghèo rồi. Haizz, đúng là yêu ma quỷ quái mà,cả người nghèo thất bát mùa màng mà vẫn ko tha.Lừa là muốn lừa cho cạn tàu ráo máng mới thôi. Hư.

- Đúng rồi. Thôi mẹ bỏ đi,đừng có mơ mộng gì ba linh tinh nữa. Chắc do mẹ lo lắng về mùa màng quá đâm ra thần trí hỗn loạn có vấn đề sinh ra ảo giác. Thôi,thì mẹ ráng đi,xem như cố nốt mùa tỏi này,được hay ko được cũng phải dồn tiền một lần lên bệnh viện khám. Nghe con trai thứ ba rành mạch nói,bà Hậu thấy chạnh lòng,nhưng chạnh thì sao,lúc này lúc nào mà còn u mê rằng trên đời có ma quỷ. Nếu có thì bà thầy kia đã ko lừa gạt cả nhà bà rồi. Nghĩ thế thôi bà Hậu chột dạ,cố ko kể ra thêm bất cứ thứ gì mà bà từng nằm mơ thấy hoài trong mấy ngày gần đó nữa. Bà lê chân bước về phần rẫy của bà trong chiều tà sắp tắt nắng với tâm trang ngổn ngang hổn đô biết nhường nào.

Bóng tối tiếp tục tràn về dưới bản làng Đồi Nổi,sau một ngày ai nấy đều hì hục vục mặt vào những luống rau,cây củ mà họ trồng.

Đêm lâng lâng,gió thoang thoảng nhẹ làm rung lắc những nhánh cây cao bóng cả sau vườn nhà gây ra tiếng động soàn soạc...soàn soạc khá rợn người.

Cơm nước xong,tại căn chòi vẫn như thường lệ bà Hậu vụt ngồi trên võng rồi nằm xuống đung đưa cho thư thả người. Gió ngoài sau từ đâu ập tới,thổi nhè nhẹ du dương vào người bà hai ba cơn thổi mát rơn,khiến người đàn bà trung niên chợp mắt lúc nào ko hay biết.
- Ân nhân...ân nhân....ân nhân.

Lại là chất giọng thanh mảnh véo von nghe nhiều tạo cảm giác rờn rợn bên tai kia. Tiếng kêu ấy lại lọt vào tai,cứ ra rả như có chuyện gì rất cần.
- Ân nhân...ân nhân...ân nhân. Dậy đi theo tôi nhanh lên,tôi chỉ chỗ chứa vàng cho bà biết.

Tiếng kêu kì dị lập đi lập lại một lời nỉ non nhiều lần,tâm trí bà Hậu như bị thôi miên, bà ta mắt nhắm mắt mở ngồi dậy chầm chậm tiến ra sau vườn nhà theo tiếng kêu gọi nỉ non sâu lắng kia.

Mặt đất đang yên lành,chốc chốc bỗng chuyển động rung lắc dữ dội,khiến bà Hậu ngả nghiêng chới với. Thần trí bà liền tỉnh táo ko còn nửa tỉnh nửa mơ.

- Hả. Chuyện gì, có chuyện gì như động đất vậy.
Bà Hậu hốt hoảng,bấn loạn tinh thần hỏi vội theo phản xạ tự nhiên.

Phừng phựt...phừng phựt.

Nơi chỗ bà Hậu đứng cách tầm tám mét như có núi lửa phun trào,ngọn lửa sục sôi khói bốc ngùn ngụt cháy hừng hực rực đỏ quanh một khoản trời trong mảnh đất. Hai mắt bà Hậu mở to trừng trừng hết nấc,ko dám tin sự thật hiện hữu trước mắt bà. Ngay chỗ gốc keo hôm nọ nơi bà nghe lời bà thầy Chămpa đốn bỏ,giờ nó sáng đỏ một vùng trời,mặt đất lắc lư mỗi lúc rung chuyển mạnh bạo gấp bội. Từ bên dưới đất sâu tại nơi nức thành kẽ hở tạo ra giống y một vụ núi lửa,có thứ gì đó to rất to có vảy vàng khè nó uốn lượn trườn bò từ dưới lòng đất thò đầu lên trên. Khi thứ quái dị ấy vừa trồi hẳn thân nó lên cái mang nó phình to ra rộng phải cỡ hai sải tay con người,cái lưỡi thè cong cớn đẩy ra đẩy vô liên hồi to dài phải cỡ cái đùi một người trưởng thành.





Hoảng người.



Người con ấy liền nhào tới đỡ thân người bất động của mẹ dậy lay lay hỏi.



Hết chương 4_Như ý

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK