“Tổng giám đốc Hạ ơi ~ em thật sự ngưỡng mộ anh lâu lắm rồi đấy ạ, không biết anh...”
Ban nãy Hạ Vân Trù dồn hết sự tập trung vào hamster, hoàn toàn không chú ý tới Bạch Ngọc, nhưng khi tay cô ta chạm trúng tay anh, anh lập tức hoàn hồn.
Anh lùi ra sau, nhíu mày tỏ ý chán ghét.
Ngay sau đó, anh không thèm nhìn Bạch Ngọc, mà lập tức mở cửa lên xe.
Anh chẳng nói chẳng rằng, thể hiện rõ sự lạnh lùng.
Theo tiếng máy nổ, chiếc xe màu đen vụt đi trong vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Ngọc mà không chần chừ một phút giây. Chốc lát sau, đến cả đuôi xe cũng mất hút.
Bạch Ngọc bỗng chốc đen mặt, nắm chặt tay thành quyền, trong đôi mắt hiện rõ sự tức giận.
“Chị Bạch Ngọc...” Trần Bình dè dặt bước lên.
“Lên, xe.” Bạch Ngọc nghiến răng nghiến lợi.
Lòng Trần Bình căng thẳng, cơ thể không khỏi run bần bật, cô ta biết hiện giờ Bạch Ngọc đang cực kì tức tối.
Cảm nhận được lòng bàn tay của cô ta toát mồ hôi, Mạc Linh Chi nhìn lên cô ta với vẻ hơi ngạc nhiên, rồi lại nhìn sang Bạch Ngọc.
Đây là...
Sao vậy?
-
Xe nhanh chóng đi thẳng. Dọc đường, Bạch Ngọc không hé một lời. Vậy nên, Trần Bình cũng không dám nói câu nào, co ro ngồi một bên.
Mạc Linh Chi lại bị bỏ vào lồng. Bây giờ cô đang nhìn ra ngoài qua khe hở, khẽ nghiêng đầu với gương mặt mờ mịt và kinh ngạc.
Bạch Ngọc đang ở tại một khu biệt thự. Xe nhanh chóng lái vào dưới lầu nhà Bạch Ngọc.
Cô ta giẫm giày cao gót, đi đằng trước. Trong không khí yên ắng, tiếng giày cao gót vang lên “cộp cộp cộp” như một sự tĩnh lặng trước cơn bão tố.
Sắc trời mờ dần, gió lạnh hiu hiu thổi.
Trần Bình xách lồng, không nói một câu đi vào theo.
“Điện thoại di động.” Đây là câu nói đầu tiên khi Bạch Ngọc vào nhà.
Trần Bình trình điện thoại đã được tắt máy, rồi cởi hết tất cả mọi thứ trước mặt Bạch Ngọc để cô ta thấy mình không hề giấu bất kì một cái máy theo dõi hay ghi âm nào.
Hành động này vô cùng quen thuộc, dường như cô ta đã làm rất nhiều lần.
Bạch Ngọc thôi không nhìn nữa, ngồi phịch xuống ghế sofa.
Trần Bình đặt lồng đựng hamster trước mặt cô ta. Thoáng nhìn qua con hamster vẫn đang ngơ ngác bên trong, Trần Bình tỏ ra không đành lòng, nhưng ngay sau đó lại vội cúi thấp đầu xuống.
Bạch Ngọc chầm chậm mở lồng ra.
“Chị Bạch Ngọc... Đừng giận ạ, nổi giận sẽ không tốt cho cơ thể đâu ạ...” Trần Bình cẩn thận khuyên nhủ.
Bạch Ngọc lập tức nổi cơn tam bành, gương mặt hơi vặn vẹo: “Hạ Vân Trù đúng là một thằng đàn ông không có mắt! Quả nhiên giống hệt như những gì trong giới này đồn, anh ta chính là cái tên bi3n thái bất lực!”
“Đúng đúng đúng, anh ta từ chối tất cả các ngôi sao nữ trong giới, thậm chí còn không biết nể mặt chị Bạch Ngọc, chắc chắn do anh ta có bệnh kín, nếu không thì sao có người đàn ông nào từ chối được chị Bạch Ngọc cơ chứ?” Trần Bình xoa dịu nương theo lời của cô ta.
Thế nhưng, Bạch Ngọc càng cáu hơn, đập nát đồ trong tay: “Con tiện nhân Trương Diệu Vi bám vào anh ta tạo scandal mà sao anh không nhăn mặt đi? Chẳng lẽ tôi thua kém Trương Diệu Vi à?!”
“Không không, sao thế được. Chị Bạch Ngọc mạnh hơn Trương Diệu Vi biết bao, chẳng qua cô ta là nghệ sĩ trực thuộc Hoa Minh, hơn nữa cũng không có tin tức xác thực nào cả, tất thảy đều chỉ là mấy manh mối như có như không do Trương Diệu Vi tung ra mà thôi...”
Hiển nhiên, sự an ủi của Trần Bình là vô dụng. Bạch Ngọc cáu tiết: “Tôi nhất định phải tham gia vào ekip ‘Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng’. Tôi không thể để cô ả đó nổi tiếng hơn mình. Tôi phải đè bẹp cô ta!”
Trần Bình: “Chắc chắn là được ạ.”
Bạch Ngọc nghiến răng nghiến lợi, trong lòng dâng lên một nỗi tức giận chưa được giải toả, và mong muốn phá huỷ trỗi dậy.
Trên bàn trà, Mạc Linh Chi nghe rõ, hoá ra... người nhận nuôi cô đang bực bội à?
“Chít chít...” Cô đứng trên bàn trà, hai chân trước chắp lại tạo thành động tác chúc mừng.
... Người nhận nuôi ơi, cô đừng giận nữa nha.
Âm thanh và động tác của hamster thu hút sự chú ý của Bạch Ngọc và Trần Bình.
Trần Bình kinh ngạc nói: “Con hamster này được cho ra ngoài, nhưng không chạy trốn, còn làm động tác khôi hài này nữa. Nó đang dỗ dành cho chị Bạch Ngọc vui lên phải không nhỉ?”
Họ từng thấy khá nhiều hamster rồi, nhưng chắc chắn đây là lần đầu tiên họ bắt gặp một con thông minh đến vậy.
Bạch Ngọc nhìn về phía hamster, cau mày: “Nó không chạy à...”
Cô ta ngồi xuống, vươn tay đẩy hamster xuống khỏi bàn trà: “Tại sao mi không chạy? Mi nên chạy mới đúng đó nha.”
Sau đó, nó sẽ lại bị cô ta bắt về, để con súc sinh này biết dù thế nào nó cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của cô ta!
Đột nhiên bị đẩy xuống, Mạc Linh Chi ngỡ ngàng, đôi mắt thoáng hoang mang.
Ngay sau đó, cô ngước nhìn Bạch Ngọc, cất tiếng kêu đầy nghi ngờ: “Chít chít?” Tại sao lại đẩy cô xuống vậy?
Cô nghiêng đầu, đôi mắt đậu đen chứa đựng vẻ kinh ngạc.
Thú thật...
Cô đang rất đói, nhưng rõ là hiện giờ tâm trạng của người nhận nuôi không vui, vì vậy tạm thời cô không nên yêu cầu được ăn nhỉ...
Không biết khi nào tâm trạng của người nhận nuôi mới trở nên tốt hơn đây, bụng cô đã đói meo rồi.
Thấy hamster còn chưa chịu chạy, trái lại nhìn cô ta bằng cặp mắt đậu đen trong veo. Trong mắt Bạch Ngọc ánh lên sự tàn ác, cô ta xách hamster lên, rất mạnh tay.
Cô bị hoảng hốt bởi hành động bất thình lình của Bạch Ngọc, kế đến là một cơn đau ập đến.
“Chít chít chít!” Mạc Linh Chi cuồng loạn giãy giụa, bốn móng vuốt nho nhỏ quẫy đạp trên không trung.
Người nhận nuôi đang làm gì vậy?
Sao tự dưng lại véo cô?!
“Tại sao mày không chạy? Biết không trốn nổi à?” Bạch Ngọc dứt lời, mỉm cười một cách bi3n thái, kèm theo đôi mắt ngập tràn điên cuồng.
Cô ta càng lúc càng mạnh tay.
Cô ta muốn b0p ch3t cô!
Trong mắt Mạc Linh Chi tỏ rõ sợ hãi và kinh hoàng.
... Người này muốn b0p ch3t cô!
Bên cạnh, Trần Bình há miệng, nhưng cuối cùng lại không thốt ra lời nào.
Giới giải trí là một nơi danh vọng. Đại đa số những gì mọi người thấy ngoài mặt đều là giả tạo, còn bên trong thế nào thì chỉ có chính người trong cuộc mới hiểu rõ.
Chưởng môn của phái ngọc nữ trong sáng ư?
Trần Bình biết rõ rằng người này là một kẻ bi3n thái, những khi gặp áp lực hoặc bực dọc, cô ta cần phải ph4t tiết.
Và cách giải quyết đó là...
Thú nuôi.
Hamster vừa yếu, vừa nhỏ, vừa dễ xử lý chính là một trong những cách để cô ta trút hết cảm xúc. Làm trợ lý của Bạch Ngọc hai năm, Trần Bình đã giúp cô ta mua tới vài chục con hamster rồi.
Đây không phải là con đầu tiên, cũng sẽ không là con cuối cùng.
Nhìn hamster cố gắng giãy giụa, Bạch Ngọc chầm chậm nhếch môi, cảm giác khống chế sống chết này khiến cô ta đột nhiên trở nên hưng phấn, thần kinh cũng kích động theo.
Cô ta cười ngày một rạng rỡ, càng lúc càng mạnh tay. Gương mặt được trang điểm tỉ mỉ cũng trông khá dữ tợn.
Móng vuốt nhỏ bé liều mạng cấu chặt tay cô ta, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống từ đôi mắt đậu đen trong vắt, cô đang liều mình vùng vẫy.
Tại sao...
Cô không làm bại lộ thân phận, chỉ là một bé hamster đáng yêu thôi mà, tại sao người nhận nuôi lại muốn b0p ch3t cô chứ?
“Bộp...” Bạch Ngọc buông tay ra.
Mạc Linh Chi khốn khổ rơi xuống đất. Yếu ớt và bất lực, cô nặng nề thở hổn hển.
“Nhóc con, em chơi với chị một chút được không nào?” Bạch Ngọc nhìn xuống hamster dưới đất, gương mặt trở nên độc ác.
Lần này, Mạc Linh Chi không muốn tiếp cận, và không định sẽ làm bất cứ điều gì để loài người này vui vẻ nữa.
Cô ngọ nguậy lùi về sau hòng tránh né thật xa, đồng thời nhìn Bạch Ngọc bằng ánh mắt kinh hãi.
-
“Con tiện nhận Từ Uyển này, đồ tiện nhân bị mấy ông già bao nuôi!”
“Con Trương Diệu Vi cũng là tiện nhân, nó sẽ không được chết tử tế!”
“Tao nhất định phải leo lên giường Hạ Vân Trù, tao không tin anh ta thật sự là một Liễu Hạ Huệ (*)!”
(*) Liễu Hạ Huệ, tính Cơ thị Triển, tên Cầm, tên tự là Trạch, lại có tự là Quý, nên còn gọi là Liễu Hạ Quý, Triển Cầm, hay Triển Hoạch, là người đất Liễu Hạ, nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử. Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần bị truất mà không bỏ nước.
...
Trong tiếng chửi rủa, Mạc Linh Chi cuộn mình co ro vào một chỗ, hô hấp trở nên yếu ớt.
Cô quá nhỏ khi biến thành hamster, hơn nữa bây giờ lại đói bụng khiến cô suy yếu và bất lực đến mức không tài nào biến thành người được. Vì thế, cô chỉ có thể chịu trận hành vi của Bạch Ngọc, không hề có sức chống trả.
Bạch Ngọc vừa rồ dại, vừa hưng phấn. Mạc Linh Chi vừa bất lực, vừa đau đớn.
Sau đó, cô nhắm nghiền mắt lại.
“Chết rồi à?” Bạch Ngọc sửng sốt: “Con hamster này chết nhanh vậy sao?”
Cô ta cau chặt mày.
Thứ đã chết này không còn giá trị gì với cô ta nữa cả. Cô ta bèn vứt cây kéo đi và nhìn Trần Bình với vẻ khó chịu.
Lúc này, “buzz buzz...” Điện thoại của Bạch Ngọc rung lên.
Cô ta bắt máy. Không biết đầu dây bên kia nói gì, cô ta ném kéo xuống, phấn khích đứng lên: “Thật sao?!”
Đến khi cúp máy, tâm trạng của Bạch Ngọc rõ ràng đã khá hơn.
Trần Bình thừa cơ tiến tới: “Chị Bạch Ngọc, có chuyện gì tốt sao ạ?”
“Anh Trương đã đàm phán xong ‘Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng” cho tôi rồi. Anh ấy sẽ lập tức đem hợp đồng đến đây cho tôi đấy.” Bạch Ngọc nhướng môi mỉm cười.
Ph4t tiết xong thì nhận được tin tức tốt, cô ta vơi đi phần nào u ám và cảm thấy dễ chịu hơn.
“Thật ạ?! Vậy thì tốt quá rồi!” Trần Bình cũng lập tức vui sướng theo. Suy cho cùng, phục vụ Bạch Ngọc khi cô ta vui vẻ vẫn tốt hơn khi cô ta cáu tiết.
Bạch Ngọc cười chỉnh trang lại quần áo. Chú ý tới hamster đang nằm dưới đất, cô ta khẽ nhíu mày, chán chê nói:
“Nếu chết rồi thì dọn nó đi đi, bẩn chết mất.”
Dứt lời, cô ta ngâm nga, rồi thích thú quay về phòng tự thay quần áo.
-
Trần Bình xách một chiếc túi màu đen đựng hamster ra ngoài, quen thuộc tìm được một chỗ, lấy tay đào hố, rồi định chôn hamster vào trong đó.
Nhớ tới hành động “khôn khéo” của hamster trước đó, cô ta bất giác cất lời: “Uầy, mi thông minh đến vậy, kiếp sau đừng làm động vật nữa, đáng tiếc lắm.”
Hamster không nhúc nhích, lông bị cạo sạch, từng vết cắt in hằn trên da, thậm chí một bên tai cũng bị cắt đứt.
Cô ta quay đầu sang chỗ khác.
Chôn cất qua loa xong, Trần Bình vội vàng chạy về biệt thự.
Thế nhưng, nơi vừa được chôn nhanh chóng động đậy...
Mạc Linh Chi chưa chết.
“Linh” không chết dễ dàng thế, nhưng cô biết, nếu cô không giả “chết” thì có thể người đó sẽ tiếp tục hành hạ cô.
Vì vậy, khi cô phát hiện mình không cách nào trốn chạy được, thậm chí không còn sức biến thành động v4t to lớn để phản kích, cô lập tức quyết định giả chết.
Tuy không chết nhưng hiện giờ cô chỉ còn đủ sức để chui ra khỏi lòng đất, không thể biến thành người, không thể sử dụng kĩ năng thiên phú, và thậm chí cô cũng không thể làm móng vuốt và lỗ tai bị cắt của mình mọc ra nổi.
Sau khi bò ra ngoài, cô mệt mỏi nằm vật ra cỏ.
Gió rét rít gào thổi qua khiến cơ thể cô không khỏi run lên.
Một lát sau, cô chậm rãi hé miệng nhai cỏ xanh dưới đất, cùng với đôi mắt đậu đen thất thần.
“Tóc...”
Trong đôi mắt đậu đen, từng giọt nước mắt to tròn rơi xuống.
Tại sao lại vậy chứ?
Xã hội loài người đặc sắc là thế, nhưng sao lại không chào đón cô?
Cô đã làm sai điều gì rồi ư, tại sao họ lại đối xử với cô như vậy?
Đau đớn quá...
Cô muốn được quay về núi.
- -------------------