Một con chó đen trắng tròn trặn quen thuộc đang ló đầu ra khỏi nhà chó!
...Quả thật không phải cơ thể cô có vấn đề.
Dẫu sao, mắt cô đang láo liên như một tên trộm, đoan chắc rằng cô có âm mưu quỷ quái nào đó.
Vì vậy, Hạ Vân Trù ngồi xuống trước màn hình theo dõi.
Mạc Linh Chi cẩn thận quan sát một phút, sau khi xác định người nhận nuôi không còn ở đây nữa, cô mới nhẹ nhàng đi ra.
Không biết ban nãy người nhận nuôi có chú ý tới quầng mắt của cô không nhỉ?
Hình như anh không hề tỏ ra khác thường...
Vậy có phải nghĩa là anh hoàn toàn chưa chú ý đến?
Sau khi chắc chắn về ý nghĩ này, Mạc Linh Chi bước nhanh hơn ra khỏi phòng với mục đích vô cùng rõ ràng, là chạy thẳng tới phòng khách.
Bột phấn màu đen cô nhặt được lần trước đã hết rồi, mà từ hôm qua tới hôm nay cô không thể tìm được bất cứ thứ gì tương tự trong nhà này...
Nhưng bạn nghĩ rằng điều này có thể làm khó cô ấy sao?
Không đâu!
Mạc Linh Chi đã đi vòng quanh ngôi nhà này từ sớm và tìm được một thứ có thể thay thế được.
Cô chạy nhanh tới phòng khách, sau đó giơ một chân trước lên bám vào bàn trà, chân còn lại mở ngăn kéo bàn trà, chúi đầu vào và lấy ra một món đồ.
...Mực in.
Bên cạnh còn có một con dấu, dù chưa từng thấy thứ đó nhưng đây là màu đen duy nhất mà cô có thể lấy được trong ngôi nhà này.
Ngậm mực in ra ngoài, Mạc Linh Chi tiếp tục ngó dáo dác xung quanh, khẽ giật tai nhằm cẩn thận nghe ngóng động tĩnh trong tứ hợp viện...
Sau khi chắc chắn không có ai tới đây, cô đặt mực in xuống đất, rồi đi lòng vòng xung quanh, hiển nhiên cô đang suy nghĩ xem nên mở thế nào.
Ngồi trước màn hình theo dõi, Hạ Vân Trù ra chiều nghi ngờ, bởi vậy anh tiếp tục cố sức chăm chú quan sát.
Anh biết lọ mực in đó. Lần trước anh ở nhà đóng dấu văn kiện, thư ký Đàm đã mang đến, sau đó anh bỏ nó vào trong ngăn tủ để tiện sử dụng sau này.
...Nhưng mà Chi Chi cần cái đó để làm gì chứ?
Chỉ thấy cô nhóc kia đi quanh khoảng vài vòng, đột nhiên cô nằm xuống, kẹp chặt lọ mực in bằng hai chân, rồi cắn nắp, sau đó đầu liên tục xoay vặn.
Hình như động tác này khá khó với cô vì cô cứ nhe răng trợn mắt, có vẻ không mấy dễ dàng, nhưng từ nét mặt lẫn ánh mắt đều đang vô nghiêm túc và tập trung.
May mà...
“Bóc!” Nắp mở ra.
“Êu!” Mạc Linh Chi nhổ nắp ra, mực dính vào miệng tạo nên một mùi vị rất quái lạ, buộc cô phải cực lực lè lưỡi ra rồi mới chậm rãi bước tới.
Ngay sau đó, cô giơ một chân lên chấm vào lọ mực, chân còn lại làm theo.
Một ít mực đen ngòm in vào bàn chân mũm mĩm của cô, mắt cô lập tức sáng lên.
“Bộp...” Cô trực tiếp vỗ mực in lên mắt, đập vài cái vào hai bên.
Hệt như cô đang trang điểm cho phần trên và dưới của đôi mắt, ảo như thật vậy.
Động tác “dặm dặm” này cực kỳ giống một cô gái đang cầm bông phấn trang điểm cho mình!
Mạc Linh Chi: “Hí hí.” Tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm.
Kỹ năng thiên phú có vấn đề thì sao chứ?
Cô hoàn toàn có thể tự giải quyết được!
Hạ Vân Trù: “...”
Nhìn cảnh tượng trên máy theo dõi, anh giơ tay đè chặt gáy mình, thấy hơi nhức đầu rồi.
Vậy nên... rốt cuộc anh đã lượm phải thứ gì về thế?!
Anh luôn thắc mắc bột phấn đen bẩn thỉu trên mắt chú chó kia là gì, sao nó không cho anh rửa sạch, bây giờ cuối cùng anh đã hiểu rồi...
Là do chính cô làm!
Xem ra, cô thật sự coi mình là một con... gấu trúc nhỉ.
Con chó này thành tinh thật rồi.
Trong khi Hạ Vân Trù vừa khiếp hãi vừa bất đắc dĩ, thì qua màn hình theo dõi, Mạc Linh Chi đã cất mực in về, chỉ có điều cô không đậy kín nắp, mà cứ để hờ bên trên vậy thôi, rồi đóng ngăn tủ lại.
Sau đó, cô hếch hai “quầng mắt đen”, nhẹ nhàng cất bước về hướng nhà tắm.
Để lại...
Một hàng dấu chân đen nhẻm dưới đất.
Hạ Vân Trù: “...” Khóe miệng càng co rút dữ dội.
Làm sao đây ta? Hình như anh càng đau đầu hơn thì phải.
-
Đợi một hồi lâu, Hạ Vân Trù mới về phòng. Lúc về đến phòng, cô nhóc kia đang ngồi trên sàn nhà tắm và nhìn anh một cách tha thiết.
Thấy anh đến, cô lập tức quẫy mạnh đuôi, vừa nhìn anh với vẻ vô tội.
Hạ Vân Trù: “...”
Anh ngoảnh mặt đi, rõ là không muốn nhìn cô.
“Phấn mắt” này...
Được vẽ trông quái quá!
Vành mắt đen đến mức sáng bóng đã đành, mà những “vòng tròn” còn khá bất thường, thoạt trông cực kì buồn cười. Đến một người nghiêm túc như anh, khi thấy “quầng mắt” ấy, cũng không khỏi phì cười.
Đoán chừng chỉ có cô mới cảm thấy “lớp ngụy trang” này của mình quả là xuất sắc.
“Áu!” Mạc Linh Chi ngước đầu, kêu lên.
Hôm nay, người nhận nuôi mình kì lạ thật đấy, sao không chịu nhìn cô vậy?
Cô chìa chân ra cho anh nhìn bàn chân đen kịt của mình. Hiển nhiên, cô muốn anh tắm cho cô.
Hạ Vân Trù thấy vậy, khóe miệng khẽ giật khó thể nhận ra. Anh cố ý hỏi: “Sao đây?”
Mạc Linh Chi nhìn anh với nét mặt vô tội, chớp chớp mắt, vờ như không hiểu.
Hạ Vân Trù: “...” Còn biết giả bộ không hiểu nữa cơ đấy?
Anh bật cười, bước tới, một tay bế cô đặt lên bồn rửa tay.
Mạc Linh Chi ngoan ngoãn đưa bàn chân đen xuống dưới vòi nước.
Hạ Vân Trù dừng lại, cúi đầu lấy nước rồi tỉ mẩn rửa chân cho cô.
Nước ấm rất thoải mái, và động tác của người nhận nuôi cũng rất dễ chịu, Mạc Linh Chi khá hưởng thụ, nhưng mà... tại sao cô lại cảm thấy người nhận nuôi của mình hình như đang cười, đúng không nhỉ?
Cười gì vậy?
Cô soi gương, tai đen, quầng mắt đen, chân đen, đường viền cổ đen...
Đúng là gấu trúc mà!
Cô nhìn mình trong gương và nghĩ ngợi, kèm theo nét mặt nghiêm túc và chăm chú.
Hạ Vân Trù: “... Phụt.”
Cuối cùng, anh không kiềm được phải bật cười.
Mạc Linh Chi đã quen biết người nhận nuôi này rất nhiều ngày rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười như vậy. Anh là một người đàn ông rất rất ưa nhìn, từ khi xuống núi tới nay, đây là người đàn ông đẹp nhất mà cô gặp.
Nhưng gương mặt anh quá lạnh lùng, luôn khiến người ta bỏ quên diện mạo của anh.
Giờ phút này, khi anh cười lên...
Vì không có học thức nên Mạc Linh Chi không biết phải hình dung thế nào, nhưng trong khoảnh khắc đó, cô như nhìn thấy cảnh băng tuyết tan chảy và hoa tươi quanh núi đua nở.
Vì vậy, chó ta nhìn đến mê mẩn.
Hạ Vân Trù tắm chân cho cô xong, vừa cười dùng khăn lau khô, vừa nhìn thẳng vào ánh mắt “ngốc nghếch” của cún con qua gương.
Anh còn nhìn thấy... sự kinh ngạc bên trong đó?
Con chó này biết thưởng thức đàn ông nữa à?
Anh xoay người, nhẹ nhàng cốc vào gáy cô và nói bằng giọng bất đắc dĩ: “Đừng nhìn nữa, đi ngủ thôi.”
Hạ Vân Trù xách cô vào nhà chó, ngồi xổm xuống rồi dặn dò: “Tối nay ở đây, nhóc không được chạy lung tung, nghe chưa?”
Mạc Linh Chi: “Áu.”
Hạ Vân Trù nghĩ cô đã đồng ý, bèn quay về phòng, vén chăn lên.
Sau lưng, “cạch”, chó con rón rén đi theo anh, nhảy lên giường. Kế đến, cô lăn vào chăn anh một cách tự nhiên, rồi thoải mái duỗi người.
Hạ Vân Trù: “...”
Môi anh co rút: “Không phải anh đã nói nhóc nên ngủ ở chỗ mình sao?”
Mạc Linh Chi: “Áu!” Ai đồng ý với anh đâu hả, rõ ràng tôi đã trả lời là không rồi mà!
Cuối cùng, anh thở dài thườn thượt, nằm trên giường và bất đắc dĩ nói: “Nếu sau này nhóc về nhà khác, lỡ như người ta không vui thì sao đây?”
...Dẫu sao, anh chỉ là người nhận nuôi tạm thời mà thôi.
Dù anh chưa dặn trợ lý Cao tìm người nhận nuôi cô nhưng trong thâm tâm, anh luôn cảm thấy mình chỉ tạm thời nuôi cô thôi.
...Anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ nuôi một con thú cưng cả.
Hamster lúc trước, dù anh mang về thì có lẽ anh cũng sẽ không đích thân chăm sóc nó được.
Mạc Linh Chi: “Ủa.” Sao phải tới nhà người khác vậy? Cô muốn anh nuôi cô thôi à!
Tuy nhiên, Hạ Vân Trù không hiểu. Sau khi anh nằm xuống trong tâm trạng phức tạp, Mạc Linh Chi đã nhanh chóng phát ra tiếng “chẹp chẹp” và ngủ mất.
Nghiêng đầu nhìn chó con đang dựa vào mình ngủ say, anh lắc đầu: “Đơn giản thật đấy, mới đây mà đã ngủ rồi.”
Nhóc con này muốn ngủ giường, còn phải dính sát anh mới chịu, tính tình thất thường, vả lại chú ta luôn có những hành động bất ngờ, hệt như thành tinh rồi vậy...
Người bình thường sẽ khó thể bao dung một chú chó thế này, anh nhất định phải nghiêm khắc sàng lọc chọn ra người nhận nuôi cô mới được.
Nghĩ vậy, đột nhiên anh lấy điện thoại di động ra và nhắn tin cho trợ lý Cao...
[Đặt một chai thuốc nhuộm màu đen tinh khiết làm từ thiên nhiên, phải an toàn, có thể ăn và rửa được.]
Bên kia, trợ lý Cao - nhận được tin tức: “...”???
Anh ta ngồi bật dậy, hốt hoảng: “Ối! Anh sếp người máy của chúng ta có tóc bạc rồi ư?!”
Ôi kinh.
Đáng sợ quá má nó ơi.
Anh ta bất giác sờ lên tóc mình, rồi lại rơi vào sợ hãi.
-
Hạ Vân Trù không biết tâm trạng của trợ lý Cao lúc nhận được tin nhắn của mình. Sau khi gửi xong, anh bỏ điện thoại di động xuống.
Anh lại quay sang nhìn nhúm lông ấm áp đang dựa sát mình, cùng với vòng mắt dị thường của cô, “quầng mắt” đen vô cùng. Nhớ lại quá trình cô lén tự “hoá trang”, anh không khỏi mỉm cười.
Hạ Vân Trù mang theo nụ cười chìm vào giấc ngủ, hiếm khi anh không mơ thấy ác mộng, thay vào đó ngủ một giấc ngon lành.
Anh đã quen với chuyện ngủ không yên giấc, đây là lần đầu tiên anh ngủ say đến vậy. Bởi thế, sau khi mở mắt, anh bỗng chốc sững sờ.
“O o o...” Chó con bên cạnh vẫn đang say giấc nồng.
Hạ Vân Trù nhìn cô, chợt mỉm cười, rồi đưa tay xoa nhẹ lên tai cô.
“Ứm.” Tai cô run lên, cô trở mình, phơi bụng ra và tiếp tục ngủ.
Lông trên bụng chó con trông cực kỳ mềm mại. Bộ lông vừa trắng vừa mịn khiến người ta không khỏi muốn x0a n4n.
Vì vậy, anh vươn tay vu0t ve...
“Ứ!” Chó con tức giận, lấy chân đập anh một cái, nhưng không chịu mở mắt ra mà lại trở mình và quay lưng ngủ tiếp.
Hạ Vân Trù bật cười.
Đến khi anh rửa mặt và rời khỏi phòng, chó ta vẫn đang ngủ say sưa.
Nhưng đợi sau khi thức ăn được bưng lên bàn, thì có tiếng chân chạy “bịch bịch bịch” vang lên, một con chó với hai màu đen trắng khoẻ khoắn đang lao ra khỏi phòng và chạy thẳng đến bàn cơm.
Hạ Vân Trù nhướng môi.
Sáng sớm nay, tâm trạng của anh rất tốt.
Sau khi ăn xong, trợ lý Cao gọi điện thoại tới...
“Hạ tổng, tờ đăng tin mà chúng ta dán lên, đã có người gọi điện tới nhận là chủ của Chi Chi ạ.”
Lẽ ra đây là cuộc gọi mà Hạ Vân Trù luôn mong đợi, nhưng khi trợ lý Cao vừa dứt lời, Hạ Vân Trù bỗng chốc sa sầm mặt.
Tâm trạng tốt đẹp của anh tan biến sạch sẽ không còn sót lại chút gì.
- -------------------