Cái máy quay di động kia chuyên dùng để quay một mình cô.
Không những thế, mỗi gian phòng đều có máy quay cố định, mà mấy máy quay này đã được mở từ một tiếng trước!
Cho nên, sự “lặng lẽ” mà cô nghĩ, thậm chí việc cô dậy sớm đều bị bắt trọn trên màn hình.
Hạ Vân Trù nghĩ đến đây không nhịn được lặng lẽ nở nụ cười.
Lúc này, nhân viên của “Ngôi sao nổi tiếng” đang điều khiển máy quay tự động thu lại toàn bộ quá trình chó con “hoá trang.”
Dù cho xem quá trình này bao nhiêu lần, những nhân viên làm công việc này vẫn cảm thấy rất mới mẻ.
Động tác “bôi bôi vẽ vẽ” vô cùng thành thạo, cô nghiêm túc so sánh hai bên mắt, trong đôi mắt đen hiện lên một tia đắc ý... Điều này cũng làm cho người ta không nhịn được cười.
“Phụt...” có người cười ra tiếng.
Người bên cạnh cũng chống đầu xem, không nhịn được cảm thán: “Con chó này thật sự thành tinh rồi, thành thật mà nói, tôi cảm thấy xem con chó này còn thú vị hơn xem mấy người nổi tiếng như Bạch Ngọc...”
“Không sai.” Những người khác cũng gật đầu.
Toàn bộ văn phòng hậu kỳ đều xúm lại cùng nhau xem chó con đang “lén lút” vẽ vành mắt đen.
Sau mười phút, Mạc Linh Chi bắt đầu rửa chân, phòng tắm phát ra tiếng nước chảy.
Hạ Vân Trù nằm xuống, nhắm mắt lại, quả nhiên, mấy phút sau chó con đã trở về.
Cô rón rén nhảy lên giường, còn biết hướng mặt lên để đề phòng “vành mắt đen” còn chưa khô.
Cô giơ bốn chân lên cao, đầu kê lên gối nhanh chóng nhắm mắt lại.
“Khò khò khò...” Sau ba phút, tiếng hít thở nhè nhẹ vang lên.
Hạ Vân Trù: “...” Chất lượng giấc ngủ thật sự rất tốt.
-
Sau khi ăn sáng, Hạ Vân Trù bàn giao vài việc cho thư ký Đàm, trợ lý Cao cũng đang ở đây.
Lần này, anh ta đi theo Hạ Vân Trù và Mạc Linh Chi đi quay chương trình.
Đương nhiên, nhiệm vụ của anh ta chính là làm chân chạy việc cho Hạ tổng.
Chuyện chăm sóc chó con cũng không đến lượt anh ta, bởi vì... Hạ tổng còn đóng gói theo đầu bếp của chó con đến.
Đầu bếp của mình thì không mang theo, nhưng lại mang theo đầu bếp của chó con...
Trợ lý Cao lại cảm thán: “Xã hội động vật không ai bằng chó con!”
“Chi Chi~” Anh ta ngồi xổm xuống, nở một nụ cười sáng lạn với Mạc Linh Chi: “Sắp tới, anh và chú mày sẽ cùng đi tới bờ biển, nhớ đừng chạy linh tinh, có yêu cầu gì thì tìm anh.”
Mạc Linh Chi: “...” Ghét bỏ liếc nhìn anh ta.
Chạy linh tinh?
Anh xem thường ai vậy?
Cảm nhận được ánh mắt coi thường của cô, trợ lý Cao vẫn không nhụt chí, lấy ra đồ chơi là loại chó thích nhất trong túi ra.
Đó là một cái đĩa ném, rất nhiều chó đều thích chơi trò ném đĩa, dù cho không thích trò chơi này, lúc ném đĩa ra, rất nhiều chó sẽ đuổi theo.
Trợ lý Cao đã tập từ trước rồi!
Lần này, anh ta nhất định sẽ đè bẹp thư ký Đàm, thành công lấy lòng con cún này!
“Chi Chi, đến đây, anh chơi với nhóc một lát, anh ném đi, xem thử chú mày có đón được hay không?” Trợ lý Cao híp mắt.
Mạc Linh Chi: "..." Mặt không hề cảm xúc.
"Chi Chi, nhìn kìa!" Trợ lý Cao nói to, hấp dẫn sự chú ý của cô.
Sau đó, đột nhiên ném đĩa đi, đĩa ném bay qua phòng khách, bay thẳng ra cửa.
"Chi Chi! Mau đuổi theo!" Trợ lý Cao chỉ theo hướng đó.
Mạc Linh Chi: "..." Khinh thường.
Cô yên lặng xoay người, quay lưng về phía trợ lý Cao.
Nghĩ cô ngu đến mức đó cơ à?!
Rốt cuộc người nhận nuôi tìm được đàn em này ở đâu vậy?
Một đàn em khác trầm ổn hơn nhiều, còn tên đàn em này… thật sự khó nói.
Anh ta ném đồ ra ngoài, tại sao một quốc bảo như cô phải đi tìm?
Hơn nữa, trò chơi cấp thấp như thế, cô còn lâu mới chơi!
Cục trắng đen nhấc chân, đi ngang qua trợ lý Cao, đi lướt qua đĩa ném, đi thẳng ra sân chơi bên ngoài, thuần thục trèo lên đó, tự chơi một mình.
Trợ lý Cao: "..." Lại là bị chó con ghét bỏ, thật bi ai.
"Phụt." Tôn Mai Ngọc cười ra tiếng.
Sau đó, nhanh chóng kìm lại, cúi đầu, giả vờ đang nghịch điện thoại.
Trợ lý Cao u oán nhìn cô ta một cái, cũng đi ra ngoài, còn nói...
“Chi Chi, anh chơi với nhóc.”
Đợi đến khi trợ lý Cao đi ra ngoài, Tôn Mai Ngọc mới ngẩng đầu lên, cảm thán: “Haiz, thân phận trợ lý Cao như vậy, cũng được xem là có máu mặt ở bên ngoài, nhưng lại ở đây trăm phương ngàn kế lấy lòng một con chó…”
Phương Hải: “Vậy còn phải xem là chó của ai? Hơn nữa con chó này thực sự quá có linh tính, đáng yêu, Hạ tổng luôn luôn nâng niu trong lòng bàn tay.”
Nói tới đây, Tôn Mai Ngọc trở nên hào hứng: “Không đúng, tôi đã xem bản uncut, buổi tối Hạ tổng để Chi Chi ngủ ở phòng của nhóc ấy, sau đó bản thân mình lại ngủ không được, đến khi chó con đến đó thì mới ngủ! Đúng là nghiện còn ngại!”
“Không phải cô cũng quay sao? Còn xem video của họ?” Phương Hải quay về phía cô.
Tôn Mai Ngọc sờ mũi: “Cái này xem trăm lần cũng không chán, anh không biết đâu, bản mở rộng chỉ có đoạn video của Hạ tổng và Chi Chi là thú vị nhất! Rất nhiều người đã xem đi xem lại nhiều lần, đặc biệt là những lúc Hạ tổng và Chi Chi tương tác với nhau, hahaha, còn có cả siêu thoại về Chi Chi rồi đó, có rất nhiều fan.”
Phương Hải: "Đến lúc tập tối nay phát sóng... Chắc chắn con chó này càng nổi.”
Tôn Mai Ngọc mong ngóng xoa xoa tay.
Hết cách rồi, cô cũng rất thích con chó này!!
-
Hạ Vân Trù vẫn bận rộn đến mười giờ mới xong, những khách mời khác đã xuất phát hết rồi thì nhóm của họ mới bắt đầu đi.
Hạ Vân Trù ôm chó con lên xe, Tôn Mai Ngọc đứng bên cạnh xe, cười nói...
“Hạ tổng, đi ra thẳng sân bay là được, chúng tôi đã đặt vé máy bay, đợi sau khi các anh xuất phát, tôi sẽ dẫn Chi Chi theo sau.”
Hạ Vân Trù nhìn cô ta, cau mày.
Trong lòng Tôn Mai Ngọc căng thẳng: “Anh yên tâm, chúng tôi đã sắp xếp bên vận chuyển tốt nhất, chắc chắn đưa nhóc đến đó an toàn...”
Hạ Vân Trù ngắt lời cô, lạnh nhạt nói: “Không cần, tôi tự dẫn theo Chi Chi.”
Nói xong, cửa sổ xe từ từ khép lại, xe cũng dần lăn bánh.
Sau đó cũng có một chiếc xe đậu bên cạnh, chờ bọn họ trên xe,
Tôn Mai Ngọc không lên, nhìn trợ lý Cao bên cạnh: “Chuyện này...”
Trợ lý Cao khẽ cười: “Phó đạo diễn Tôn cứ yên tâm, Hạ tổng cung cấp phương tiện đi lại, chúng tôi sẽ dẫn Chi Chi theo cùng.”
"Nhưng mà ngồi xe chậm lắm, hôm nay chưa chắc đã tới vùng ven biển được...” Giọng nói của Tôn Mai Ngọc ưu sầu.
Phương Hải đột nhiên nói chen vào: “Trợ lý Cao, phương tiện giao thông của Hạ tổng là... máy bay tư nhân à?”
Trợ lý Cao bình tĩnh gật đầu.
Tôn Mai Ngọc: "???” Mẹ kiếp!
Cô ta trợn mắt lên, khuôn mặt đầy khiếp sợ: “Hạ tổng có máy bay tư nhân.”
Trợ lý Cao: “Đúng, trước đây Hạ tổng đi lại cũng khá bình thường, không có máy bay tư nhân, máy bay tư nhân là gần đây mới mua.”
Tôn Mai Ngọc: "A?"
Gần đây mới mua?
Cô ta nuốt một ngụm nước bọt, ngữ khí thăm dò: “Là vì... Chi Chi?”
Trợ lý Cao mỉm cười gật đầu.
Tôn Mai Ngọc: "..." Mẹ nó, vì chó con mà mua máy bay!
Người có tiền thật mẹ nó trâu bò!
Chó con thật sự quá hạnh phúc!
Trợ lý Cao nở một nụ cười khéo léo lên xe, trong lòng không ngừng gào thét...
A a a!
Lại là những ngày người không bằng chó.jpg
-
Lúc đến bờ biển đã là chạng vạng, biệt thự ven biển tổng cộng có ba tầng, có bảy tám phòng cho tất cả khách mời ở lại. Bọn họ đến trước Hạ Vân Trù nhưng tất cả khách mời đều ngồi dưới lầu một, không ai chiếm phòng trước.
Ý của đạo diễn Chương cũng khá rõ ràng.
Tự thương lượng với nhau.
“Chỉ còn Hạ tổng thôi, không biết anh ta đi đến đâu rồi.” Cam Vũ Quyên cười nói.
Không quan tâm tới việc quan hệ ngoài đời như thế nào, nhưng khi lên hình, mỗi người đều bày ra bộ mặt hiền lành, giống như có quan hệ với nhau rất tốt.
Bạch Ngọc giơ tay, che miệng cười duyên: "Hạ tổng bận rộn công việc, chắc sẽ đến muộn một chút."
Trong giọng nói giống như quen nhau, có vẻ như quan hệ của cô ta và Hạ Vân Trù rất tốt.
Cam Vũ Quyên lặng lẽ nhíu mày.
“Không biết Hạ tổng có mang Chi Chi theo không...” Tô Ức đột nhiên nói chen vào.
Anh ta có một khuôn mặt rất tinh tế, là kiểu khác hoàn toàn với Hạ Vân Trù, ngoại hình của anh ta chính là kiểu “thịt tươi” đang thịnh hành nhất bây giờ, khuôn mặt rất đẹp trai, khi cười lên có cảm giác câu mất hồn.
“Chắc phải dẫn theo chứ? Mấy ngày nay là thời gian nghỉ phép, ê-kíp cho chúng ta tự sắp xếp, muốn làm thế nào thoải mái nhất thì làm, tôi còn mang theo rất nhiều sách đó.” Bạch Ngọc cũng không quên thiết lập bản thân mình thành một người “có văn hóa.”
Đám người Cam Vũ Quyên trợn trắng cả mắt lên, không thèm tiếp lời.
Trương Dương Triết đột nhiên cười nói với Cam Vũ Quyên: “Vũ Quyên, nếu đã là nghỉ phép... Sao không dẫn bạn trai theo?”
Cam Vũ Quyên sửng sốt một giây, nhanh chóng cười nhìn Trương Dương Triết: “Hôm nay anh ấy có việc bận, ngày mai mới đến đây thăm em.”
Dừng một chút lại nói: “Đúng rồi, anh Dương Triết, sao anh không mang theo người bạn nhỏ tới vậy?”
Hôm nay quay tập ba, tập hai phát sóng tối nay sẽ có con trai của Trương Dương Triết xuất hiện, cho nên bây giờ cô nói thế cũng không thành vấn đề.
Chỉ là khó tránh khỏi cách nói chuyện của hai người... hơi mang cảm giác ẩn chứa sự sắc bén.
Trương Dương Triết: “Thằng bé vẫn đang trên đường tới, ngày mai sẽ cho mọi người gặp.”
"Anh Dương Triết thật không tốt, giấu diếm tin tức lớn như vậy, bạn nhỏ đã sáu tuổi rồi mới cho bọn em biết.” Cam Vũ Quyên che miệng cười.
Trương Dương Triết cười sắc bén: "Nào bằng tin tức bí mật của Vũ Quyên, có quay ‘Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng’ thì mới phát hiện ra bạn trai trẻ của Vũ Quyên đó.”
Hai người nói qua nói lại, nói về những tin tức lớn của đối phương, nhưng trên thực tế đều đang ám chỉ đối phương…
Gây chú ý.
Bạch Ngọc muốn nói chen vào nhưng không xen vào được.
Tầm mắt của Tô Ức vẫn nhìn ra cửa, có vẻ hơi mất tập trung.
Chỉ lát nữa là đến lúc phát sóng tập hai, lúc này Hạ Vân Trù mới khoan thai đến muộn.
Anh ôm chó con trong ngực, hôm nay chó con dậy từ sáng sớm, lại di chuyển bằng xe rồi lại đi máy bay, đây là lần đầu cô đi máy bay, quá hưng phấn nên cả đoạn đường đều chơi, lúc xuống máy bay thì ngủ mất.
“Hạ tổng!” Nhìn thấy anh, mắt Bạch Ngọc sáng lên, lập tức đứng dậy.
Thái độ của cô ta giống như rất quen mà bước tới, cười nói: “Bọn em vừa mới nói khi nào anh Vân Trù mới tới...”
Hạ Vân Trù cắt ngang cô ta, thái độ xa cách: “Xin hỏi phòng tôi là phòng nào? Nhóc con còn đang ngủ, tôi đưa nhóc ấy về phòng đã.”
Bạch Ngọc ngẩn ra, lúc này mới chú ý tới chó con trong ngực anh.
Tô Ức kìm chế kích động muốn nựng, hạ thấp giọng: “Ở lầu ba có một phòng, để Chi Chi ngủ ở lầu ba đi, yên tĩnh hơn một chút.”
Hạ Vân Trù gật đầu, vẫn giữ thái độ kia: “Được, cảm ơn.”
Nói xong, “Hạ tổng” vừa tới chỉ chào hỏi mọi người một chút rồi đưa chó con lên lầu.
Bạch Ngọc: "..."
Quay lưng vào máy quay, ánh mắt của cô ta lóe lên sự tức giận, tay nắm chặt thành nắm đấm.
Cam Vũ Quyên và Trương Dương Triết vừa rồi còn giao chiến nhưng giờ cũng không còn tâm trạng “đấu đá” nữa, mỗi người chọn một phòng để nghỉ ngơi.
Ngày mai mới quay chính thức, hôm nay chỉ là khách mời gặp mặt nhau mà thôi, không cần quá hoành tráng.
Cam Vũ Quyên vừa vào phòng đã nhắn tin cho người đại diện.
[Mua hot search, tối nay nhất định phải đoạt lấy đầu đề của Trương Dương Triết!]
Sau khi Trương Dương Triết trở lại phòng, hơi cụp mắt, trong mắt lóe lên sự sắc bén.
Cam Vũ Quyên tìm bạn trai trẻ thì sao? Còn thả ra tin tức về con trai của anh từ trước thì sao?
Đầu đề tối nay nhất định phải thuộc về anh.
Còn Bạch Ngọc lại lật xem quần áo của mình, nghĩ xem nên mặc gì vào ngày mai.
Tên đàn ông thối Hạ Vân Trù đúng là mắt mù!
Cô ta không tin, lòng anh ta tĩnh lặng như nước!
-
Tám giờ, tập hai “Ngôi sao nổi tiếng” phát sóng.
Khách mời trở về phòng đang tập trung, ê-kíp cũng đang tập trung, fan đang tập trung, người không muốn chương trình nổi lên cũng đang tập trung...
Có người đang đợi lời giải thích về “kịch bản”, có người đang đợi lên đầu đề.
Tám giờ mười phút.
#Tô Ức nấu cơm# lên hot search, đứng ở vị trí thứ hai mươi lăm, còn đang tăng lên.
Tám giờ hai mươi phút.
#Bạch Ngọc đi dạo phố# lên hot search, đứng vị trí hai mươi ba, còn đang tăng lên.
Tám giờ hai mươi lăm phút.
#Bạn trai Cam Vũ Quyên# xuất hiện, lên thẳng đầu đề, nhiệt độ siêu cao.
Tám giờ ba mươi phút.
Chủ đề #Mẹ đẻ con trai Trương Dương Triết# xuất hiện, đẩy đầu đề #Bạn trai Cam Vũ Quyên# xuống thứ hai.
Độ hot của hai chủ đề cực cao, tranh giành nhau vị trí đầu tiên.
Chín giờ.
Một chủ đề hot search vừa xuất hiện cách đây nửa giờ, #Sốc! Chó con tự vẽ vành mắt đen!!#, từ vị trí cuối cùng, dùng tốc độ kinh người từng bước lao thẳng lên số một, đầu đề.
Chín giờ hai mươi phút.
#Sốc! Chó con tự vẽ vành mắt đen!!# bùng nổ.
Sau đó, nhiệt độ càng ngày càng tăng cao, vẫn đứng trên đầu đề không xuống.
Cam Vũ Quyên: "???"
Trương Dương Triết: "???"
Chó con này nhảy cóc từ đâu ra vậy?!
- -------------------