Chương2
Cô nhi viện Dương Quang.
Vẫn còn ở đây.
Nhưng tâm tình của Lục Vân lại vô cùng phức tạp.
Trận hỏa hoạn mười lăm năm trước, khiến cô nhi viện nhận được sự quan tâm rộng rãi, mạnh thường quân các giới trong xã hội tích cực quyên tặng, xây dựng lại cô nhi viện một lần nữa.
Nhà ngói gạch xanh nhỏ trước kia, bây giờ đã biến thành nhà cao tầng, điều kiện cũng tốt hơn trước kia không ít, nhưng chung quy cũng không còn là nơi Lục Vân quen thuộc nữa.
Nhưng mà, khi Lục Vân nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ chất phác của bọn nhỏ, cảm giác xa lạ trong lòng trong nháy mắt tan thành mây khói.
Hắn phảng phất nhìn thấy chính mình, dáng vé cùng các chị lúc nhỏ.
Thì ra hết thảy cũng không thay đổi, viện phúc lợi vẫn là nơi tràn ngập những điều tốt đẹp như trước kia.
Lục Vân tìm được nhân viên gần dó, nói rõ mục đích mình đến đây.
Rất nhanh, một phụ nhân đeo kính lão đi tới trước mặt Lục Vân, nghi hoặc nhìn hắn.
Tôi là viện trưởng viện phúc lợi Dương Quang, xin hỏi cậu tìm ai?
Bà là viện trưởng sao?
Lục Vân có chút sửng sốt.
Trong trí nhớ của hắn, viện trưởng họ Ngô, là một ông lão hiền lành, tuyệt đối không phải người phụ nữ trước mắt này.
Lão phụ nhân gật đầu nói: “Tôi đảm nhiệm viện trưởng đã mười mấy năm, cậu không phải tới tìm tôi sao?”
Cháu tìm ông Ngô.
“Thì ra là tìm lão viện trưởng, ông ấy đã về hưu thật lâu rồi!”
Nghe được Lục Vân tới tìm lão viện trưởng, người phụ nữ bỏ đi hoài nghi đối với hắn, thái độ cũng trở nên thân thiết.
Nhưng Lục Vân lại nhíu nhíu mày.
Ông Ngô sao lại về hưu?
Hơn nữa nghe ý của phụ nhân, Ngô gia gia của hắn mười mấy năm trước đã từ chức viện trưởng.
Chẳng lẽ là bởi vì trận hỏa hoạn kia?
Lục Vân vội vàng hỏi: “Vậy xin hỏi, cô có địa chỉ của ông Ngô không?”
“Có có có, câu đợi một lát, tôi viết địa chỉ cho cậu.”
Người phụ nữ xoay người vào nhà, chỉ chốc lát liền cầm một tờ giấy đã viết địa chỉ giao cho Lục Vân.
“Cảm ơn!”
Cầm địa chỉ phụ nhân đưa, Lục Vân đi tới một căn nhà bình thường.
Chỉ thấy một lão già còng lưng tóc bạc phơ, đang quét dọn sân, Lục Vân liếc mắt một cái liền nhận ra, là Ngô gia gia.
Mười lăm năm không gặp, Ngô gia gia lại già đi nhiều như vậy?
Lục Vân cảm thấy chua xót, định bước về phía trước, nhưng một màn phát sinh kế tiếp, lại làm cho lửa giận trong lòng hắn, trong nháy mắt phun ra.