Chương 51
Lập tức, ba người cùng rời khỏi phòng khách quý, Lục Vân đi ở chính giữa, Khuynh Thành ở bên trái, còn Yên Nhi ở bên phải, lần lượt kéo cánh tay của hắn rời đi.
Một màn rung động như thế, có thể tưởng tượng sẽ tạo ra một lực đã kích lớn như thế nào đối với người bên ngoài.
Hai vị tuyệt thế mỹ nữ, chỉ cần có được một trong hai người đó, nằm mơ cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng Lục Vân lại được cả hai, ôi mẹ ơi không có từ để diễn tả khúc này.
Con mẹ nó, cũng quá tham ăn đi?
Khiến mọi người không nghĩ tới chính là, nữ vương Dạ Tường Vi lúc gọi Lục Vân lên lầu, rõ ràng là khuôn mặt lạnh như băng.
Nhưng hai giờ trôi qua, cô lại giống như thay đổi thành một người khác, thái độ đối với Lục Vân cần thân thiết bao nhiêu thì có thân thiết bấy nhiêu.
Hai tiếng đồng hồ này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Đột nhiên, mọi người sắc mặt đều biến ảo, tựa hồ đã đoán được chuyện gì.
Hai giờ……
Trách sao được, tận hai giờ liền cơ mà.
Diệp Khuynh Thành đối với thư họa cũng không có hứng thú, cho nên liền đi về trước.
Trên đường đến Hàn gia.
Liễu Yên Nhi vô vùng vui vẻ, bởi vì theo Hàn lão nói, ông ta vừa chụp được một bức Vân Lộc đại sư bút tích thật, đêm nay sẽ lấy ra triển lãm.
Lục Vân tò mò hỏi: “Vị Vân Lộc đại sư kia rất lợi hại sao?”
“Đương nhiên lợi hại rồi.”
Vân Lộc đại sư là Tả Ý của phái thư họa, mỗi một bộ tranh của ông ấy, đều chỉ có lác đác vài nét bút, nhưng có thể biểu đạt ra ý cảnh vô cùng kì dị.
“Hơn nữa, vị Vân Lộc đại sư này cực kỳ thần bí, nghe nói a, cho tới bây giờ đều còn chưa có người gặp qua chân dung của hắn đâu!”
Vừa nói tới Vân Lộc đại sư, Liễu Yên Nhi lập tức biến thành một người mê trai, lại nói thao thao bất tuyệt.
Vân Lộc đại sư, là thần tượng của cô.
Lục Vân lại bĩu môi nói: “Em muốn xem vị Vân Lộc đại sư kia lợi hại như thế nào, sao lại làm chị thích đến như vậy.”
Nghe thấy lời này của hắn, Liễu Yên Nhi lập tức lộ vẻ cổ quái: “Tiểu Lục Vân, cậu ghen tị hả?”
Lục Vân quay đầu đi chỗ khác, không trả lời.
Liễu Yên Nhi cười an ủi nói: “Được rồi, tiểu Lục Vân đừng ghen, chị thích chỉ là tác phẩm của Vân Lộc đại sư, cũng không phải bản thân hắn, nói không chừng đại sư này bảy tám mươi tuổi một lão già xấu xí thì sao?”
Sắc mặt Lục Vân lúc này mới dễ nhìn một chút, trong lòng lại có loại cảm giác kỳ quái.
Tình cảm của hắn đối với các chị gái rất phức tạp, thích chắc chắn là có thích, nhưng không biết là loại thích nào.
Nếu như nói chỉ xem mọi người là chị gái, vậy tại sao vừa rồi chị Yên Nhi nói thích người khác, trong lòng của hắn lại có một chút khó chịu?
Nhưng nếu không phải là tình cảm giữa chị em, bảy chị em kia nên xử lý mối quan hệ này như thế nào, chẳng lẽ thật sự muốn cho bảy chị em đều gả cho hắn hay sao?