Chương 2:
Khi đèn chuyển xanh, Chu Như Diệu đạp xe qua đường, đột nhiên nghe thấy âm thanh nọ.
Cố Chi Hành ngồi yên sau còn chưa kịp phản ứng lại, liền cảm giác được bản thân đột nhiên bị mất trọng tâm, tầm nhìn hỗn loạn, cả người ngã xuống đất.
Trong cảnh hỗn loạn, tiếng còi xe ô tô vang lên không dứt.
Cố Chi Hành ngẩng đầu, thấy một chiếc ô tô màu đen dừng bên cạnh xe đạp, Chu Như Diệu và chiếc xe đạp cùng nhau ngã trên đất.
Cô phủi bụi trên người, duỗi tay kéo Chu Như Diệu dậy: “Cậu không chết chứ?”
“Cậu mới chết đấy.” Chu Như Diệu khịt mũi, quay đầu mắng chiếc ô tô đang bấm còi: “Người ngồi bên trong không có mắt à? Còn dám vượt đèn đỏ?”
Người trong xe ô tô thò đầu ra, sắc mặt cũng khó coi: “Tôi đang đi đường, thật xin lỗi.”
“Đang đi đường mà vượt đèn đỏ à? Ngu ngốc.”
Chu Như Diệu mắng vài câu rồi leo lên xe. Cậu quay đầu nhìn Cố Chi Hành: “Đi thôi, chúng ta đi…” nhưng lại thấy vẻ mặt vô cảm của Cố Chi Hành, cô đứng yên, đôi mắt đen có chút đáng sợ, môi mỏng mím chặt.
Má, cậu ấy lại tức giận rồi.
Chu Như Diệu duỗi tay giữ chặt cô.
Hai người họ đã quen biết từ nhỏ, cậu biết rõ tính cách của Cố Chi Hành, kiệm lời nhưng tính tình thì rất nóng nảy.
Nhưng ngoài dự đoán của cậu, dường như Cố Chi Hành không có ý muốn tính toán chuyện này nữa, cô nói: “Đi thôi.”
Chu Như Diệu cũng không muốn kéo dài thời gian, gật đầu đáp: “Được.”
Cố Chi Hành liếc xéo tài xế ô tô rồi lên xe.
Giây tiếp theo, mặt cô tỉnh bơ rút ra một quyển sách giáo khoa từ trong cặp. Cố Chi Hành cầm góc sách nhắm vào cửa kính chiếc xe ô tô rồi ném mạnh.
“Bíp~”
Góc sách đâm mạnh vào chỗ ngồi ghế lái phụ, tiếng va chạm đột ngột kích hoạt hệ thống báo động trong xe.
Một loạt âm thanh báo động từ phía sau vang lên khiến tai cậu đau nhói, Chu Như Diệu đang đạp xe có chút mất thăng bằng theo quán tính, cậu nhận ra điều gì đó nên đã nhanh chóng tăng tốc.
“Cứ nhớ biển số xe rồi đợi tan học tìm đến tính sổ là được, sao cậu phải vội vàng như vậy?”
“Tôi không thích thái độ đó của chủ xe.”
“Phục cậu sát đất, nhưng cậu cũng đừng ném sách giáo khoa chứ, hôm nay đi học phải làm sao.”
“Đó là sách của cậu.”
“Cậu chết quách đi cho rồi, sao tôi lại có loại con trai như cậu chứ?”
Bên kia, tiếng còi không ngừng kêu lên, tài xế vội vã tắt hệ thống cảnh báo đang oang oang khắp đường, sau đó ông nghe thấy động tĩnh phát ra từ người ngồi ghế sau nên chỉ đành im lặng cho qua.
Người ngồi ghế sau là một nam sinh đang buồn ngủ, đôi mắt đen có hơi chút mơ màng, giống như vừa mới tỉnh giấc.
Tài xế vội vàng giải thích: “Vừa rồi có mấy cậu học sinh đụng vào chúng ta, đã bỏ chạy còn không phục, quay lại…đập xe! Thật là vô giáo dục!”
Vài giây sau, nam sinh dường như đã tỉnh táo hoàn toàn sau cảm giác mơ hồ khi vừa mở mắt, cậu ta nói: “Ngày mai ông không cần đến làm nữa.”
Giọng nói lạnh lùng của cậu ta vang lên.
Người tài xế mặt mày tái mét, không dám hỏi lý do, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu xin nhìn nam sinh.
Nhưng nam sinh mặc kệ không thèm để ý.
Xe đi qua đường cái, một cơn gió thổi tung bay những trang sách giáo khoa đang nằm trơ trọi trên mặt đất.
Trang tiêu đề bị gió thổi tung lên, để lộ ra chữ ký phóng khoáng “Cố Chi Hành”.
Không bao lâu sau, một chiếc xe đạp dừng lại bên đường, nữ sinh nọ vươn cánh tay trắng nõn nhặt lên quyển sách giáo khoa. Khi cô khom lưng, những sợi tóc rũ xuống trên trang sách, gần trong gang tấc.
Gió tháng chín vừa khô nóng lại có chút dính nhớp, thổi qua khiến tâm tư con người càng thêm nóng nảy.
Nhưng trong phòng học của lớp A được mở điều hòa đầy đủ, cửa sổ đóng chặt, không cho khí lạnh thoát ra ngoài.
Tại mấy dãy bàn cuối lớp, trên bếp điện tử có nồi, bên cạnh chồng chất các đĩa đồ ăn lớn bé, khói bốc nghi ngút mùi thơm của nguyên liệu.
Một nhóm nam sinh và nữ sinh đang vui vẻ ăn lẩu ở hàng ghế sau.
Phương Vận có tính cách hào sảng, rất thích chơi với đám con trai, lúc này đang nói chuyện cười với một nam sinh.
Nhưng khi đang nói dở thì cô trông thấy Cố Chi Hành, do mải mê chú ý nên miệng toàn phát ra âm thanh à, ừ, ừm.
Cố Chi Hành không tham gia ăn lẩu cùng bọn họ, cô chỉ dựa người vào cửa sổ, đôi mắt đen láy tĩnh lặng, cúi đầu nghịch điện thoại.
Dường như lúc nào cô cũng vậy: ít nói, kiêu căng lạnh nhạt. Không hiểu sao Cố Chi Hành kiêu căng là vậy mà vẫn có thể khiến người khác thuần phục. Cô chướng mắt người ta nhưng người ta lại nguyện ý cống hiến sức lực cho cô. Trong số những người Cố Chi Hành nhìn trúng, có rất nhiều người chấp nhận nịnh hót lấy lòng cô.
Thật ra Cố Chi Hành không thích họ, những người theo chân họ hâm mộ cô gọi cô là “anh Hành”, nhưng cô và bọn họ không hề thân thiết. Ngày xưa có Chu Như Diệu ở giữa, bọn họ có thể nói vài câu với Cố Chi Hành, nhưng bây giờ Chu Như Diệu không có ở đây, ai trong đám bọn họ cũng không dám đến quấy rầy cô.