Chương 3:
Phương Vân mím môi, không nhịn được đứng dậy đi qua, khiến đám nam nữ sinh ở phía sau không khỏi la ó.
Cô ta đi đến bên người cô, có hơi gấp gáp nói: “Anh Hành, không đến ngồi với bọn em sao?”
Cố Chi Hành ngẩng đầu, dáng người lười biếng, môi mỏng cong lên không nói chuyện.
Trong đầu cô hiện tại toàn là lời nói của Chu Như Diệu:
“Nghe nói hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới chuyển trường đến, nếu là Lý Hàn Sơn thì nên cẩn thận một chút, cậu ta cũng đủ tiêu chuẩn để làm nam chính hoặc nam phụ giống cậu đó. Khi nào về, tôi sẽ nói rõ với cậu sau. Hôm nay tôi đi thi đấu, mấy người nổi lửa nấu cơm có tí cơm thừa canh cặn nào nhớ để lại cho tôi, được chứ?”
Cố Chi Hành nghĩ, cô quả thật không biết mở miệng như thế nào.
Nhưng cũng may Phương Vận mở lời trước. Cố Chi Hành nói: “Đóng gói đồ còn dư lại đi, hiện tại dạ dày tôi không…”
Cô hạ thấp giọng xuống, lại đột nhiên nghe thấy tiếng vang mạnh mẽ.
“Rầm~”
Cửa đột nhiên bị đá văng, chủ nhiệm lớp và mấy giáo viên khác xông vào.
“Các cô các cậu đứng dậy hết cho tôi! Tự tiện mang đồ điện đến trường là vi phạm quy định, còn dám nấu lẩu trong lớp ư, mấy em không thiết sống nữa à?!”
Giọng nói của chủ nhiệm vang lên như sấm đánh bên tai, vang vọng toàn bộ lớp học.
Cố Chi Hành thầm nghĩ, hôm nay Chu Như Diệu không có cơm ăn, cô cũng không có cơm ăn.
Nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề là Cố Chi Hành bị phạt đứng ở sân thể dục cho tới hết thời gian nghỉ trưa.
Cố Chi Hành đứng một lát đã bị mấy người đến rủ rê chơi bóng, thắng thì có thắng, nhưng chỉ nhận được nước, không có đồ ăn. Cô sắp chịu không nổi, đành tự tìm tán cây nào đó xa xa mà đứng, tránh những cám dỗ từ việc chơi bóng.
Không lâu sau, cô nghe thấy tiếng bàn tán xì xào truyền đến cách đó không xa.
“...Cố Chi Hành...”
“Cậu nói...Cố Chi Hành ư...”
Cố Chi Hành nhướng mày, đi về hướng phát ra âm thanh.
Một đám học sinh đang ngồi dưới bóng cây cổ thụ nói chuyện vui vẻ. Dưới một tán cây khác, có nam sinh nọ ngồi yên trên ghế dựa.
Nam sinh cầm cặp trong tay, cậu ta cúi đầu đọc sách, sườn mặt anh tuấn, làn da trắng nõn.
Thoạt nhìn không giống học sinh năm nhất phải chịu đựng huấn luyện quân sự tí nào.
Học sinh chuyển trường? Năm nay có nhiều học sinh chuyển trường thật..
Cố Chi Hành ngồi xuống bên cạnh nam sinh.
Giữa tháng chín, lớp tân sinh của trường Trung học phổ thông Thịnh Hoài đã an toàn vượt qua kỳ học quân sự. Nhưng chưa chắc họ có thể vượt qua những ngày hè đang từ từ nóng lên của thành phố A, cũng như bầu không khí áp lực cao độ của trường cấp ba Thịnh Hoài.
Trung học phổ thông Thịnh Hoài là trường trọng điểm, nổi tiếng lẫy lừng không chỉ ở thành phố A mà còn trên phạm vi cả nước, nhưng còn nhiều đánh giá cho rằng ngôi trường này chưa được tốt cho lắm. Tất cả đều là do cách mà ngôi trường vận hành: dựa vào tiếng tăm để đón nhận tài trợ từ các bậc phụ huynh quyền lực và giàu có, lại lấy tiền tài trợ đi làm học bổng bồi dưỡng cho những học sinh ưu tú để đảm bảo danh tiếng của trường tiếp tục dẫn đầu. Cách hoạt động như vậy đã thu hút rất nhiều học sinh xuất sắc trên cả nước, nhưng chính điều đó cũng mang lại nhiều vấn đề phát sinh, bao gồm cả sự chênh lệch giai cấp giàu nghèo giữa các học sinh trong trường, đây vốn đã trở thành đề tài phê phán tốn nhiều giấy mực của truyền thông.
Trung học Thịnh Hoài tuy mang danh là trường học dành cho giới quý tộc, nhưng lại khiến các bậc phụ huynh xua con chạy theo như vịt.
Lý Hàn Sơn không nằm trong số đó, vì cha cậu ta chuyển công tác nên cậu ta mới chuyển trường theo đến đây.
Dĩ nhiên, thành tích học tập của cậu ta rất nổi bật, thể dục thể thao và các môn khác cũng cực kỳ xuất sắc. Cho dù không chuyển trường đến Thịnh Hoài thì sớm muộn cậu ta cũng sẽ được mời đến.
Lý Hàn Sơn làm xong thủ tục nhập học cũng đã đến giờ nghỉ trưa, cậu liền đi dạo một mình quanh trường học.
Không thể không nói, Trung học phổ thông Thịnh Hoài quả thật có cơ sở khang trang để tự hào, nhìn đến đâu cũng là kiến trúc hoa mỹ tinh xảo, đầy đủ các loại sân vận động, phương tiện giải trí,… hơi có cảm giác như một vương quốc nhỏ độc lập.
So với trường Trung học phổ thông phụ thuộc vào Đại học A mà Lý Hàn Sơn từng học trước đây thì Thịnh Hoài còn giàu có và bề thế hơn rất nhiều. Điều này khiến cho Lý Hàn Sơn rất hứng thú.
Nhưng thời tiết ở đây thật sự quá nóng, cậu ta cũng cảm thấy hơi mệt, bèn ngồi một mình trên hàng ghế dưới bóng cây, lấy sách ra đọc.
Đọc được khoảng năm trang, cậu ta nhìn thấy một đám học sinh răng trắng môi hồng cười đùa đi vòng qua mình. Cuối cùng, họ ngồi lại hàng ghế sau để tám chuyện.
Câu chuyện của đám học sinh chuyển từ kỳ huấn luyện quân sự vừa kết thúc, sang đến những cô nàng xinh đẹp trong lớp, lại đến điểm số học tập, cuối cùng nhảy sang một đề tài dài dòng – Cố Chi Hành.
“Đúng rồi, các cậu có biết Lục Mạn học lớp ba không? Con nhỏ dáng người nóng bỏng, công khai yêu đương với huấn luyện viên ấy?”
“Có ai mà không biết đâu, trong buổi biểu diễn huấn luyện quân sự nghe nói cô nàng còn nhảy điệu Latin, đang rất hot đây này, tôi nghe một người bạn nói cô ta đổi bạn trai như thay áo!”
“Thật không? Vậy thời của tôi đến rồi!”
“Tưởng bở gì đó, tôi nói cậu nghe, Lục Mạn mới nói mấy hôm trước rằng cô ta muốn theo đuổi Cố Chi Hành!”
“Gì, Cố Chi Hành? Thật hay giả vậy? Tôi nghe nói cậu ta là kẻ tàn nhẫn có một không hai và có rất nhiều bạn gái, Lục Mạn không ngại sao?”
“Thôi đi, bám được vào trai đẹp nhiều tiền, còn ngại ngùng gì nữa.”