Văn án: Cô nghĩ mình chỉ cần xuyên sách, chỉ cần trở thành nam chính và lựa chọn mối tình đầu là được rồi sao... Cô đã từng nghĩ tới cảm nhận của nam chính trong tiểu thuyết chưa? Cô chưa từng, cô chỉ yêu lấy chính bản thân mình.
Không hiểu vì sao lại rơi vào Động Bàn Tơ như Đường Tăng năm xưa, nam chính suy nghĩ cũng rất đơn giản. Cố Chi Hành: "Cảm ơn đã mời, nhưng tôi không muốn xuyên sách nữa đâu, mệt mỏi lắm rồi."
Cố Chi Hành vẻ mặt vô cảm né tránh cú ngã của ba cô gái, tránh xa năm cô gái cố ý muốn sờ soạng mình, làm lơ với hai cô gái khóc lóc nức nở. Sau đó, Cố Chi Hành bị kéo vào một phòng học khác.
Trong phòng học, sắc mặt cô gái ửng đỏ, “Anh… Em thích…"
Cố Chi Hành đè tay cô ta lại, đôi mắt đen láy lạnh nhạt nhìn nữ sinh, “Em gái, anh không có hứng thú với em đâu."
Cô gái vừa xấu hổ vừa tức giận mà dậm chân.
Cố Chi Hành đẩy cô ra, không thèm quay đầu lại mà rời đi luôn. Ra khỏi phòng học, Cố Chi Hành cúi đầu liếc mắt nhìn lồng ngực của chính mình, trên gương mặt tuấn mỹ kiêu ngạo tràn đầy lạnh nhạt.
Ầy, áo nịt ngực dùng thật tốt, bảo bối rất không tồi, chủ quán phục vụ cũng tâm lý, lần sau sẽ tới tiếp.
***
Mà khán giả - người thấy được toàn bộ mọi chuyện lại căng răng nghiến lợi, giọng nói cay nghiệt: "Lại được tỏ tình? Rốt cuộc cô có mấy em gái theo đuổi vậy!"
Một câu tóm tắt: Cố Chi Hành: “Các nữ thí chủ xin hãy tự trọng."