Đã nửa tháng trôi qua, không hiểu vì sao trong đoạn thời gian này, German đột nhiên không hề đến tìm cô, dường như ngay cả thời gian rảnh rỗi anh hầu như không có, thậm chí cô còn nghe Kelly chính miệng kể qua rằng dạo gần đây German hay vội vàng gặp gỡ với con gái của lão tướng quân nào đó...
Không biết chuyện đó có thật hay không, tóm lại, khi nghe được tin như vậy, cô không thể nào tránh được cảm giác mất mát âm ỉ đau trong lòng, tuy rằng cô không muốn thừa nhận, nhưng đã mấy ngày trôi qua, trái tim cô, cũng theo đó mà héo mòn...
Tình yêu, rốt cuộc là cái gì? Vì sao nó có thể dễ dàng thao túng tâm trạng của đối phương như thế?
Cô cố gắng không nghĩ đến gương mặt đó, không nghĩ đến vòng tay đó, càng không muốn nhớ đến cảm giác ấm áp anh trao cho cô, nếu như có thể, cô muốn tự sinh tự diệt trong cô đơn...
"Dora tiểu thư, đã quá giờ cơm trưa rồi, cô cái gì cũng không ăn, có muốn ăn chút hoa quả không?"
Trong tay bưng khay thức ăn, một cô hầu gái lịch sự gõ cửa đi vào, cô chính là Kelly, người hầu gái duy nhất trong biệt thự German, từ lần Lạc Khuynh Thành phát sốt đó, là German ra lệnh cho ông quản gia tìm riêng cho cô một cô hầu gái trẻ tuổi, nhanh nhẹn có kinh nghiệm, trải qua đợt tuyển chọn khắc nghiệt, cuối cùng cũng chọn được một cô...
"Dora tiểu thư, cô ăn chút hoa quả đi? Quả đào này rất thơm, rất ngọt a."
Dùng nĩa ghim một mẩu anh đào thật to, Kelly cười hiền hậu đưa về phía Lạc Khuynh Thành, thế nhưng cô lại nhẹ nhàng nâng tay lên đẩy ra, mặc dù nhìn thấy miếng đào mọng nước thơm ngon, là món trái cây mà bình thường cô thích ăn nhất, tuy nhiêm lần này lại không có cảm giác gì.
Đột nhiên cô nhớ đến nho, cô cảm thấy, nho nước Đức, so với quê hương thì ngon hơn nhiều...
"Tôi muốn ăn nho, hay thứ gì chua cũng được, trong nhà có không?"
"Nho? Không có, cô muốn ăn nho sao? Tôi sẽ lập tức đi nói với chú John, bảo chú ấy đi mua."
Đem miếng đào thả về lại dĩa đựng trái cây, Kelly vội vàng định xoay người đi thì lại bị Lạc Khuynh Thành nhẹ giọng gọi lại...
"Thôi không cần đâu, cô cứ bảo ông quản gia chuẩn bị vài món dưa chua cho tôi, giống như hôm qua ấy, mùi vị rất ngon."
Dưa chua Đức vẫn thơm dịu và được cô ưu ái hơn, hơn nữa dạo này, cô đặc biệt dùng món đó như món khai vị của mình, thật ra, cô đang xem xét cẩn thận khẩu vị của mình dạo gần đây, chỉ có rau củ mới khiến cô không cảm thấy buồn nôn thôi, không biết vì sao cứ mỗi lần cô ăn cái gì thì nôn ra cái đó, thậm chí còn cảm thấy gay mũi khi ngửi những món đồ hải sản,...
Theo tình trạng mà cô biết về khối cơ thể mượn này, dường như chủ thể được sống trong sự nuông chiều, gia thế kha giả, hơn nữa về cách ăn, cách mặc được chuẩn bị rất kỹ càng, tỉ mỉ, về lý mà nói dạ dày cũng không đến nỗi khước từ những món xa hoa như ở đây.
Môi mềm hơi mím chặt, tầm mắt cô dừng trên cửa sổ thủy tinh, cô ngơ ngác nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong đó, một lúc lâu, cô cảm thấy gò má mình hơi ngưa ngứa, cô nâng tay lên thử chạm vào, bỗng nhiên phát hiện ra cái gì, sắc mặt Lạc Khuynh Thành lập tức biến đổi, hai dòng lệ trong suốt lặng lẽ từ khóe mắt cô rơi xuống, dưới ánh sáng chói lọi của vầng dương, nó như được điểm tô thêm phần lấp lánh, yêu dị, rất đẹp, nhưng cũng đồng thời khiến người ta cảm thấy, ghê người!
German, lẽ nào kiếp trước em thiếu nợ anh cái gì cho nên trời xanh mới tàn nhẫn ném em đến đây để mặc anh hành hạ, bẻ cánh đôi cánh tự do của em?
Tội nghiệt này, rốt cuộc sâu nặng đến mức nào, vì sao phải ép buộc cô nhận hết quả báo này đến quả báo khác?
Cánh tay vô lực buông thỏng hai bên, Lạc Khuynh Thành chậm rãi nhắm hai mắt, khóe mắt còn nhiễm viên lệ, sau đó lặng yên rơi xuống...
Đột nhiên, đằng sau cô bất ngờ vang lên một giọng nói, ngữ khí nặng nề nhưng so với bình thường lại có phần dịu dàng hơn.
Là German.
"Em đang làm gì đó?"
Trái tim bỗng chốc lâm vào trạng thái kinh hoảng, hai tay lập tức nâng lên, hai đôi chân vội vàng co rút lại, cô hơi nghiêng người đi, trốn tránh ánh mắt sắc bén bức người của anh, có thể nói là cô đang đưa lưng về phía anh, động tác tuy tự nhiên, nhưng vẫn bị German bắt thóp...
Sống chung với nhau lâu như vậy, cô còn chưa dứt bỏ cái suy nghĩ muốn né tránh anh?
"Lại trốn tránh tôi?"
Anh vươn tay dài ra giữ chặt bả vai cô, kéo toàn bộ cả người cô hướng về phía mình. German cúi người xuống, hai cánh tay đặt hai bên ban công, khóa chặt người cô trong phạm vi mình...
Lấy lan can ban công làm điểm tựa, cô sợ hãi giơ tay lên đặt lên lồng ng,ực anh hòng muốn chống cự sự tiếp xúc gần gũi ấy. Lạc Khuynh Thành không biết phải đặt tầm mắt mình ở đâu. Cô sợ phải nhìn vào đôi mắt thâm sâu có thể dễ dàng nhìn thấu được suy nghĩ của cô.
Đúng vậy, là cô đang trốn tránh anh, bởi vì nội tâm cô đang rất rối bời, rõ ràng là đã dặn lòng mình là không được nhớ đến anh, càng không biết phải nói gì với anh...
Lạc Khuynh Thành không hiểu, không phải anh đang qua lại với con gái của vị lão tướng quân nào đó hay sao, thậm chí đi đến những ba bốn ngày liên tiếp không về nhà? Giờ mới giữa trưa, đột nhiên về nhà làm gì?!
Về thì về, dù sao đây cũng là địa bàn của anh, nhưng làm ơn, cô không muốn gặp anh trong giờ phút này!
"Khóc?"
Nắm nhẹ cằm Lạc Khuynh Thành nhấc lên để cô trực diện nhìn thẳng vào gương mặt anh tuấn đến phụ nhân khi tiếp xúc với khoảng cách này cũng phải u mê mà thét chói tai vì phấn khích, German không hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, tuy vẫn luôn trong suốt tựa viên pha lê nhưng lại mơ hồ phủ một lớp hơi nước, hơn nữa, hốc mắt cũng sưng đỏ hơn so với ngày thường, không phải khóc, thì là cái gì?
"Tôi không có ăn hiếp em, em trốn ở đây khóc cái gì?"
Anh đâu chỉ không có ăn hiếp?!
Dạo này anh phải làm việc đến ngập đầu, chẳng có thời gian nghỉ ngơi, thậm chí đến cả việc mình muốn làm nhất là về biệt thự gặp cô cũng không thể, làm gì có chuyện rảnh rỗi đi bắt nạt cô?
Lại cái thái độ bướng bỉnh khó coi này, anh đã xuống nước nhẹ giọng hỏi han cô, nào ngờ cô lại bày ra cái bộ dáng có chết cũng không quan tâm? Tức chết anh rồi!
"Nói chuyện!"
Dùng sức siết chặt cằm cô, mắt thấy tính khí của anh sắp bùng nổ, cô hơi cắn môi, hành động trái với lương tâm khẽ lắc đầu, cổ họng hơi khô rát khàn khàn nói: "Không phải khóc, chỉ hạt cát bay vào mắt thôi."
"Còn gạt tôi!?"
German đủ kiên nhẫn bình tĩnh nghe cô nói dối lần hai, anh bình tĩnh lạnh giọng quát, ngay khi cảm giác được cái run rẩy nhỏ của cô, đáy mắt anh lập tức xẹt qua một tia đau lòng, anh thương tiếc nâng tay khẽ vuốt hai gò má cô...
Là vì gương mặt cô quá nhỏ, hay là vì bàn tay anh quá lớn, chỉ cần giơ tay ra thôi là anh đã gần như ôm trọn cả nửa bên mặt cô.
Mới mấy ngày không chạm vào cô mà lớp da mềm mại dưới lòng bàn tay anh càng ngày càng mịn màng, xúc cảm quả nhiên ngày càng tốt lên.
Chỉ là, biểu cảm của cô gái này làm anh cảm thấy không tốt chút nào! Thái độ hờ hững,trầm lặng, một chút sức sống cũng không có! Còn có phần hơi tái nhợt, thật chướng mắt!
Thấp giọng chửi thề một tiếng, cánh tay đặt lên ban công cũng buông lỏng, bỗng nhiên nó đột nhiên chuyển hướng, bàn tay to lớn của anh vòng quanh eo thon của cô, cánh tay tráng kiện dùng lực mạnh mẽ nhấc cô ngồi lên trên lan can...
Hét lên một tiếng sợ hãi, Lạc Khuynh Thành bị một loạt hành động điều khiển mình của anh dọa đến mức quơ quào tay chụp vội lấy cánh tay anh, tầm mắt quét xuống bên dưới chân mình, đầu óc cô, gần như choáng đi!
Chỉ mới có lầu hai, nhưng vì sao cô lại cảm thấy nó thật cao?
Cô bị mắc chứng sợ độ cao, anh đâu phải lạ gì không biết, vì sao còn cố ý chọc cô!?
Cuối cùng cũng nhìn thấy cô bé vô tri vô giác này có phản ứng, German hài lòng cong khóe môi cười nhạt, nhưng trong lòng lại cảm thấy không đủ, bàn tay giữ chặt bên hông cô chậm rãi buông lỏng, hành động của anh gần như muốn để cô một mình tự sinh tự diệt trên lan can cao vút đó?
"Đừng mà!"
Đừng, có chết cũng đừng bỏ cô lại một mình, cô dám cá, với cái nỗi sợ hãi cứ mãi đeo bám cô không buông kia, chỉ cần anh thả tay cô sẽ lập tức hoang mang mà ngã xuống, cao thế kia, cô sẽ chết mất!
"Đừng mà, em sợ."
Ôm chặt lấy cánh tay German, hai chân cũng rối loạn bò lên thắt lưng tinh tráng của anh, Lạc Khuynh Thành gần như cố hết sức nhoài cả người dựa sát vào lồng ng.ực anh, âm thanh nỉ non mềm mại phát ra, như khát cầu, phần nhiều như đang làm nũng, đương nhiên đương sự không hề chú ý đến điểm này...
Chỉ có người đàn ông nào đó, vừa nghe xong trái tim như mềm nhũn đi, anh cũng không nỡ ép buộc cô, cánh tay ôm chặt cô trở về, sau đó vẫn không chịu buông, giữ chặt bên vòng eo cô, một cánh tay khác nâng lên, nhẹ vỗ về đầu cô...
"Dạo này buồn chán sao? Hửm?"
Con ngươi hồ lam thâm thúy vẫn sâu lắng như mọi khi, tựa mặt hồ phẳng lặng dưới vầng trăng khuyết. Anh thấp giọng thầm thì vào tai cô, dưới cái nhìn chăm chú của anh khiến toàn thân cô trở nên lúng túng, hơi thở ma mị vô tình phảng phất quanh chóp mũi cô, chui thẳng vào trái tim cô, ngập tràn nguy hiểm, khiến Lạc Khuynh Thành bất giác nhẹ nhàng gật đầu...
"Đúng là rất chán, em muốn ra ngoài hít thở không khí."
Buồn bực kể khổ, hàng mi cong dài tựa như đóa hoa cò trắng nở bung cánh khoe sắc, đôi lông mày đen dường như cũng vương hương hoa. Đôi mắt cô trong suốt như viên bảo thạch cổ.
"Đêm nay đưa em tới một nơi."
Bờ môi kìm chế không nổi sức quyến rũ của cô mà hôn lên đôi mắt tuyệt đẹp đó, German nhỏ giọng ban cho cô ân điển, lập tức cứu vớt linh hồn cô ra khỏi chốn cầm tù!
"Đi đâu?"
Đừng nói là mấy cái tiệc tùng bi.ến thái a?
Nhìn ra cái ánh mắt ngờ vực đa nghi của cô, anh không khỏi buồn cười với bộ dáng này của cô, trên mặt đột nhiên nghiêm lại lạnh lùng đáp: "Là tiệc, nhưng không phải như em hình dung."
"Là tiệc tổ chức riêng cho các vị sĩ quan nước ngoài, trùng hợp là có cả người ở quê hương em, Trung Quốc, đúng không?"
"Là người Trung Quốc?"
Hai con người đang ở trạng thái ảm đạm lập tức lóe sáng lên, Lạc Khuynh Thành gần như nhảy bậc người lên, có thể gặp được người ở nước mình, cảm giác thật hào hứng!
Có điều...
"Nghe anh nói chắc bữa tiệc này quan trọng lắm, anh dắt em theo làm gì?"