Nhẹ nhàng lắc đầu, Lạc Khuynh Thành từ chối không chút do dự, điều này khiến Lệ Thiếu Đình không khỏi ngạc nhiên.
"Cái gì? Lạc Khuynh Thành, em điên hả?"
Điên đến hóa ngốc rồi hả? Ở bên cạnh thằng cha sói già đó, không chết thì cũng bị thương, sao con bé không muốn chạy trốn nữa chứ?
"Là vì em sợ trốn không thoát hả? Yên tâm, bây giờ hành động là thích hợp nhất."
Anh chắc chắn, kế hoạch anh đề ra cơ hội thành công cực kỳ cao! Đương nhiên, với một điều kiện là cô phải phối hợp ăn ý với anh.
"Thật sự không cần, em không muốn trốn nữa."
Lại lắc đầu, cánh môi đẹp tựa cánh anh đào nhẹ nhàng mấp máy, cô cười nhạt một tiếng, vừa đẹp, vừa sáng chói.
Một màn nói chuyện ngắn ngủi với German khiến hương vị ngọt ngào vẫn còn đọng lại trong sâu thẳm trái tim cô, một thứ cảm giác lâng lâng, hạnh phúc thật sự làm cô trở thành kẻ tham lam, quyến luyến không muốn bỏ đi.
Với cả, cô đã hứa với German, là sẽ không chạy trốn nữa, cô không thể nào nuốt lời anh.
Dáng vẻ kiên định này của Lạc Khuynh Thành dọa Lệ Thiếu Đình sợ hãi không thôi, một Lệ Thiếu Đình luôn tự cho mình là một người đàn ông bình tĩnh, thâm trầm, nay lại vì những lời nói chắc nịch vừa rồi dọa đến hoảng sợ, anh không ngờ, quyết định của con người lại có thể dễ dàng thay đổi chóng mặt như thế?
Lẽ nào, German nghiêm khắc tra trấn cô, biết được nhược điểm của cô nên mới dùng nó để áp chế cô?
"Em đang lo sẽ liên lụy đến anh và Tích Nhi sao?"
Chớp đôi mắt lo lắng, quan tâm nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Thành hỏi han, anh chỉ có thể nghĩ ra khả năng khiến Lạc Khuynh Thành thay đổi ý định, đương nhiên, còn một khả năng nữa, chính là cô yêu Reggie Nord, nhưng, có chết anh cũng không muốn điều đó xảy ra!
Xét theo tình hình thực tế mà nói, một người con gái mới mười chín tuổi đầu, độ tuổi thanh xuân trong trắng hoàn toàn bị vấy bẩn bởi thời cuộc, điều kiện gia đình cô khá giả, tương lai có thể tìm một người đàn ông tốt với gia thế bối cảnh gia đình ổn định, sống trọn vẹn hạnh phúc đến cuối đời, thế nhưng, vận mệnh xui khiến thế nào lại để cô gặp người đàn ông khó đối phó như Reggie Nord. Cuối cùng sống chung với hắn, cô chỉ là một người phụ nữ vô danh đứng ở vị trí tình nhân mà xem xét, thậm chí còn bị người đời chỉ trỏ đàm tiếu sau lưng?
Anh coi Lạc Khuynh Thành như em gái ruột mình, cho nên, anh tuyệt đối không để cuộc sống con bé phải chịu đựng những thứ đắng cay đó.
Mà đối với tấm lòng của Lệ Thiếu Đình, Lạc Khuynh Thành đủ thông minh để nhận ra được.
Đối với Lệ Thiếu Đình, Lạc Khuynh Thành vô cùng cảm kích với những gì anh cố gắng để giúp đỡ cô, tuy rằng hai người chưa tiếp xúc qua nhiều, nhưng trực giác cô mách bảo rằng, người đàn ông này không tồi, chỉ bằng việc anh vì khổ tâm của Lạc Ngâm Tích mà tận tâm tận sức tìm mọi cách hóa giải mọi phiền phức ngáng đường mà vốn dĩ anh chẳng phải là người trong cuộc. Có thể nói sự nhiệt tình của anh khiến cô cảm kích...
Đáy mắt thấp thoáng một tia chân thành, cô biết hai người họ bỏ tâm sức thế nào, nhưng, cuối cùng, cô phải phụ lòng hắn, phải phụ lòng chị rồi.
"Không, không phải."
Vội vàng lắc đầu phủ nhận, Lạc Khuynh Thành nhợt nhạt cười đáp: " Bây giờ em chỉ đơn giản là không muốn trốn nữa, cho nên anh đừng lo lắng quá."
"Thiếu Đình, cảm ơn anh đã quan tâm lo lắng cho em, có điều, bây giờ, anh ấy đối xử với em... tốt lắm."
Đúng vậy, anh ấy của trước kia, mỗi khi cô chống đối anh, một chút thương hoa tiếc ngọc đều không có, nhưng vì phụ nữ là loài động vật hành động theo cảm tính, lần đầu sống chung với một người đàn ông, mỗi đêm nằm trong vòng tay anh, mỗi ngày đều không thể nào tránh khỏi việc tiếp xúc anh, gần gũi anh, dần dần, cô nảy sinh cảm giác ỷ lại, nương tựa một ai đó. Cô từng nói, cô của kiếp trước, là người theo chủ nghĩa kiên cường, tự lập cho nên khi ở bên cạnh anh, cô bị chính sự độc tài của anh mà bất lực, cô cảm thấy mình quá nhỏ bé ở thế giới vốn không thuộc về mình, sự yếu đuối của phụ nữ, là liều thuốc độc đáng sợ nhất, một khi nó đã ngấm vào máu, nó sẽ tìm một cá thể kí sinh lên đó, về sau, sẽ không cách nào dứt ra khỏi.
Anh nói với cô, cô là đồ lừa đảo, lừa lấy cắp trái tim anh đi, nhưng trên thực tế, anh mới chính là tên lừa đảo đẳng cấp nhất thiên hạ, anh lừa lấy đi cơ thể trong trắng của cô, và cả, trái tim và linh hồn cô, anh lừa lấy đi hết toàn bộ, anh xâm nhập vào sâu trong trái tim cô một cách vô tình hững hờ, để rồi khắc trên đó một vết sẹo lớn đóng dấu chủ quyền của mình, không cho cô có cơ hội phản kháng, không cho cô có cơ hội chối từ, một người đàn ông cuồng ngạo như thế, hỏi thứ mấy người phụ nữ kháng cự được lực hấp dẫn đó?
Cô thừa nhận, trong chuyện tình cảm, cô là kẻ hèn nhát, trái tim lại dễ bị lung lay, không đủ kiên cường, cho dù bề ngoài cô luôn cố tỏ vẻ mình là người tự chủ, tỉnh táo, nhưng cuối cùng cô cũng vẫn chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối, thứ cô muốn, không nhiều lắm, chỉ cần anh chịu đứng đó chờ cô bước vào thế giới anh, chỉ cần anh đối xử với cô bằng trái tim chân thành nhất, thâm tình nhất, cô đã mãn nguyện lắm rồi!
Nhắc đến German, Lạc Khuynh Thành quả thật không giấu được tâm trạng nở hoa của mình, gò má thấp thoáng phiếm hồng phơi phới, bộ dáng xinh đẹp ngượng ngùng này của cô đúng là dọa cho Lệ Thiếu Đình sợ đến há hốc mồm.
Xong rồi, không dám nghĩ đến thì thôi, giờ điều anh lo lắng nhất cuối cùng cũng đến!?
"Thiếu Đình, phiền anh chuyển lời cho chị em, nói tình hình bây giờ ổn rồi, bảo chị ấy đừng lo lắng cho em, tự em cảm thấy hạnh phúc là được, đương nhiên, anh phải đối xử tốt với chị ấy đó, chị ấy là người phụ nữ tốt nhất trên đời, đáng để anh trân trọng yêu thương."
Giống như sắp phải lâm trận đi xa, Lạc Khuynh Thành bình tĩnh nhìn Lệ Thiếu Đình, con ngươi trầm tĩnh mang theo một tia quan tâm đầy chân thành, anh biết, cô bé này đã hoàn toàn gửi gắm chị mình cho anh.
"Anh yêu cô ấy, anh nhất định sẽ trân trọng cô ấy cả đời."
Về điểm này thì không thể nghi ngờ!
Lời nói chắc như đinh đóng cột, đương nhiên, nhắc đến Lạc Ngâm Tích, đáy mắt anh không khỏi thấp thoáng một tia nhu hòa mềm mại như nước, có điều...
"Có điều, Khuynh Thành, nói mấy lời này với anh cũng vô dụng thôi, tuy chị em dịu dàng thì có, nhưng một khi cứng rắn lên thì anh cũng hết cách, kết quả là tự lấy đá đá ghè chân mình."
Đảo mắt quan sát xung quanh, xác định không có tên phiên dịch nào khác đứng xung quanh, Lệ Thiếu Đình mới thấp giọng nhắc nhở: "Cô ấy cũng đến đây."
Cho nên, mấy lời này, em tự mà đi nói với cô ấy!
"Cái gì? Chị ấy tới đây làm gì?!"
Dưới hoàn cảnh này mà chị ấy đến đây làm gì? Nhỡ lại bị German phát hiện ra, anh nhất định sẽ...
"Đương nhiên là vì cứu em đó, đừng lo, lấy thân phận là vị hôn thê của anh, xuất hiện ở đây cũng không sao."
Lệ Thiếu Đình hết cách bất đắc dĩ nhún vai, thái độ vô cùng tùy ý, trên mặt biểu tình cũng thản nhiên làm như không có chuyện gì to tát.
"Lát nữa anh sẽ tìm cách cho hai người gặp nhau, muốn nói gì thì trực tiếp nói với cô ấy, đương nhiên, nếu em muốn đổi ý chạy trốn thì cứ nói, cô ấy nắm rõ kế hoạch, không cần phải thông qua anh."
Bởi vì, kế hoạch bỏ trốn này, cô là nhân vật chính!
"Được rồi, để em tự thuyết phục chị ấy."
Lạc Khuynh Thành hơi gật đầu, quay đầu nhìn bóng người đàn ông cao lớn cứng rắn đứng cách đó không xa, anh đang cùng các vị sĩ quan cấp cao khác bàn luận gì đó, tình hình xem chừng có vẻ suôn sẻ?
Có nhiều phiên dịch viên ở đây, cho nên cô rất có nhiều cơ hội để trao đổi với Lệ Thiếu Đình.
Khẽ đưa mắt nhìn về phía anh, khóe môi thấp thoáng cong lên ý cười gọi hồn, tựa như nàng thơ đang gởi gắm ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương đến người tình của mình, ngẩn ngơ đặt gương mặt anh dưới đáy mắt, vì sự chăm chú của cô khiến giác quan của German nhạy bén cảm nhận được, anh làm như vô tình liếc về phía cô, từng cử chỉ phong thái đỉnh đạc kết hợp với bộ quân trang, khí cốt ngời ngời đậm chất quý tộc, mái tóc rám vàng mang theo sợi nắng nổi bật dưới ánh mặt trời chiếu rọi, một người đàn ông sinh ra đã mang khí chất vương giả, dù có mang chức vụ ngang hàng với những người ở đây, nhưng hào quang của anh lại trở thành tâm điểm của đám quần chúng xung quanh.
Đột nhiên phát hiện anh đang nhìn về phía mình, cô chột dạ đổi hướng nhìn, hai gò má ửng đỏ vì xấu hổ, bỗng dưng bị anh bắt gặp dáng vẻ nhìn anh đắm đuối đến phát ngốc của mình, cô thẹn muốn đào lỗ chui xuống, nhưng trong lòng lại tò mò bừng bừng khí thế, là muốn biết anh có thái độ thế nào? Thế là sai lầm nối tiếp sai lầm, cô lại bắt đầu nhìn trộm anh lần hai, động tác cẩn thận lặng lẽ, cực kỳ đáng yêu,...
Hành động liếc mắt đưa tình của hai người khiến Lệ Thiếu Đình không khỏi than thở...
Nhìn bộ dáng si mê của con bé đi, sợ là yêu đến kéo không ra khỏi vũng bùn này rồi. Anh thật sự không hiểu nổi, nếu đã yêu như vậy, tại sao tối hôm qua còn cả gan chạy trốn?
"Đi thôi, nhân lúc này anh đưa em đến gặp Tích Nhi."
Sợ là nếu chứng kiến cảnh tượng vừa nãy, Tích Nhi sẽ thất vọng đến tan nát cõi lòng.
Mắt dài khẽ động, tầm mắt cực kỳ đạm mạc nhìn chằm chằm bóng dáng hai người một thấp một cao rời đi, nội tâm German đột nhiên nảy sinh chút bất an, dù vậy anh vẫn cố trấn an bản thân.
Trước cứ để cô nhóc này đi dạo xung quanh một hồi, cô bị anh cấm túc cũng buồn chán đến hỏng người, nên bắt đầu gởi con người đáng thương kia chút tự do, cô đã hứa với anh, nhất định sẽ không chạy trốn, anh tin cô.
Huống chi, khắp nơi đều là cấp dưới của anh, cô sẽ không có cơ hội để chạy trốn được.
" Tiếp tục nói đi."
Thu tầm mắt trở về, cũng cố gắng kiềm nén phần linh cảm xấu trong lòng, German rũ mắt tiếp tục bàn bạc nói chuyện với đám quan chức xung quanh, thậm chí anh không hề phái người đi theo dõi cô.
Nói thật, đây là lần đầu tiên German nguyện yên tâm mà tin tưởng ai đó, cũng là lần đầu tiên, xuất phát tự sâu trong trái tim anh, lựa chọn tin tưởng một người một cách vô điều kiện. Điều này chứng minh, trong lòng anh, cô đã có vị trí quan trọng đến mức nào, tình cảm chân thật của anh biểu lộ ra được nhiều bao nhiêu.
Kế hoạch của Lệ Thiếu Đình thực ra cũng không phức tạp là bao, nguyên nhân là vì hai bọn họ đang ở gần vườn hoa viên, vì độ rộng hoành tráng của nó, anh vừa may có thể giả vờ đưa Lạc Khuynh Thành "đi dạo" cùng anh, hành động phối hợp của hai người vô cùng ăn ý và tự nhiên, mãi cho đến khi anh đưa mắt ra hiệu cho Mục Kiền, bảo hắn đưa Lạc Ngâm Tích vào bên trong xe.
Phải nói rằng cuộc gặp mặt của hai chị em không hề có bất cứ chứng ngại vật nào, xung quanh vườn hoa viên được trải đầy những đóa cúc xanh lam cao quá đầu ngối, một khi cúi thấp người, đối phương có thể dễ dàng trốn thoát, một khi đã chui vào ngồi bên trong xe, họ không khó để qua mặt được tên gác cổng vì muốn lấy lòng được những tên này hoàn toàn không khó chút nào, cho nên đây là cơ hội tốt để hai chị em tâm sự riêng với nhau.
Vườn hoa viên ngập tràn cúc xanh này có tên gọi là "Trúc Mai Xanh", là quốc hoa nổi tiếng trứ danh nước Đức, hằng năm cứ đến mùa hạ, cúc xanh lại bắt đầu đơm bông. Loài hoa thân cỏ với nhiều cụm hoa nhỏ hình ngôi sao màu xanh nước biển pha chút ánh tím mang đến cho người ta cảm giác tươi trẻ, tràn đầy sức sống.
Nhận được chỉ thị của Lệ Thiếu Đình, Mục Kiền lập tức dẫn Lạc Ngâm Tích đến chiếc xe đã được chuẩn bị chu toàn cho buổi gặp mặt.
Đứng bên cạnh chiếc xe, đầu hơi cúi thấp, Lạc Khuynh Thành vừa vươn tay thưởng thức đóa hoa cúc xanh, vừa đem hết tất cả những ý nghĩ trong lòng nói cho chị mình biết, đương nhiên, chuyện này đối với Lạc Ngâm Tích mà nói, là không thể chấp nhận được.
Kể từ lần thất bại hôm qua, Lạc Ngâm Tích đã âm thầm chuẩn bị tốt đâu ra đó, cô quyết định, cho dù có thế nào cũng phải kéo em gái ruột yêu quý của mình ra khỏi móng vuốt sắc bén của tên ác ma Reggie Nord kia, vì kế hoạch đào thoát này, cô không ít trên dưới mười lần ngẫm nghĩ lại những tình huống xấu nhất có thể xảy ra, ví như khi bản thân khẩn trương, cô sẽ mất đi lý trí mà làm hỏng kế hoạch, hoặc ai đó tình cờ nhìn thấy hai người họ rồi vào báo lại với Reggie Nord, nhưng dù có nguy hiểm đến tính mạng của cô, chỉ cần em gái mình bình an tránh xa khỏi người kia. Như vậy thôi, cô cũng sẽ không phụ lòng lời căn dặn của cha mẹ.
Dù có nghĩ đến trường hợp xấu nhất nào có thể xảy ra, nhưng cô hoàn toàn không hề nghĩ tới chuyện em gái mình lại có suy nghĩ như vậy,
Không, không thể, chuyện này tuyệt đối không thể!
Bị một tên ác ma đệ nhất nước Đức chà đạp, rồi lại có con với hắn, bây giờ hắn còn muốn lấy đi trái tim và linh hồn của em gái cô nữa sao? Thân là chị ruột của nó, làm sao cô có thể trơ mắt đứng nhìn em gái mình ngày càng chìm đắm trong cuộc tình ảo mộng không đi đến hồi kết?
"Khuynh Thành, em phải đi, nếu không, chị không biết phải nói với cha mẹ ở nhà thế nào."
Nằm úp sấp lên chỗ ngồi trên xe, Lạc Ngâm Tích nóng ruột đến mức muốn đứng bật dậy chui ra khỏi xe, cốc đầu con bé một cú thật mạnh để cảnh tỉnh không cho em mình nói bậy thêm từ nào nữa!
"Không, thật sự không thể, em sẽ không đi."
Siết chặt đóa hoa trong lòng bàn tay, Lạc Khuynh Thành đang định lắc đầu từ chối thì đột nhiên lại nghĩ đến tình cảnh mà cô đang gặp phải, trong lòng sợ bị German đứng từ xa phát hiện, cô lập tức đứng thẳng người, lấy bóng lưng nhỏ bé che đi người bên trong xe.
Thật ra, Lạc Khuynh Thành vốn không cần thiết phải làm ra những động tác dư thừa kìa, vì người đàn ông trong lòng cô đã lựa chọn tin tưởng cô, hơn nữa vì phải xử lý công sự, nên ánh mắt anh không phát hiện điều gì bất thường, anh nghĩ, chỉ cần có thể nhìn thấy cô xuất hiện trong tầm mắt mình, xác định cô vẫn khỏe mạnh an toàn là tốt rồi.
"Khuynh Thành! Đầu óc em có vấn đề hả? Hay là em bị tên kia thôi niên, chuyện ngu xuẩn thế mà cũng nghĩ ra được?"
Đúng là rèn sắt không thành thép, tức chết đi được.
"Chị, em..."
Đôi mắt đen láy to tròn không chớp nháy nhìn thẳng Lạc Ngâm Tích, hàng mi run rẩy, Lạc Khuynh Thành hơi cắn môi, hít sâu một hơi, giống như quyết tâm đưa ra quyết định của mình.
"Em yêu anh ấy."
Ngưng mắt, nhợt nhạt nói ra ba chữ, cánh môi vẽ ra một đường cánh hoa mềm mại, âm thanh trong trẻo theo gió truyền đến màng nhĩ Lạc Ngâm Tích.
Cái gì, cái gì?!
Như một khối bom nổ mạnh trong đầu, Lạc Ngâm Tích trừng mắt sửng người, có thể nói, cô hoàn bị khiếp sợ với câu nói kia của em mình, cô không dám tin, há hốc miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thành lời.
Lạc Khuynh Thành đương nhiên lường trước được tâm trạng của chị mình lúc này, thật ra, ngay cả bản thân cô cũng bất lực trước kết luận này của mình, ban đầu ý thức được phần rung động đó chỉ là say đắm, cô vẫn luôn nỗ lực trốn tránh nó, nhưng, cuối cùng, cứ say đắm rồi lại say đắm, không biết tự khi nào nó đã hóa thành tình yêu, đã chim đắm ngày một sâu, cô đã không thể cho mình cơ hội quay đầu lại nữa rồi.
Lạc Khuynh Thành cười khổ tiếp lời: "Là thật, em yêu anh ấy."
Thì ra dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình cũng không khó khăn là mấy, dù biết rõ nó sẽ không được người khác ủng hộ và chúc phúc.
"Em yêu hắn... em yêu hắn..."
Run rẩy lặp lại lời thổ lộ của em gái mình, cô sửng sốt hồi lâu mới chịu hoàn hồn, mấp máy nóng lòng hỏi: "Khuynh Thành, hắn có yêu em không? Đồ ngốc này, em cho rằng tình yêu đơn giản như vậy sao? Em cho rằng, chỉ cần em đơn phương toàn tâm trả giá cho cuộc tình này thì đủ rồi sao? Nếu hắn ta không yêu em..."
"Trong lòng anh ấy có em."
Cho nên, không giống như chị nghĩ, không giống cái loại yêu đơn phương như chị nghĩ.
Nhẹ giọng đánh gãy lời của Lạc Ngâm Tích, thời điểm nói ra câu này, Lạc Khuynh Thành nhợt nhạt nở nụ cười, ý cười rạng rỡ có phần hạnh phúc ấm áp bên trong, dù bốn phía đều phủ đầy sắc hoa tươi sáng, xuất trần ngời ngời, nhưng vẫn không sánh bằng cô...
"Chị, em biết chị lo lắng cho em, nhưng mà trong lòng anh ấy có em, đối với em mà nói, chỉ cần như thế thôi là đủ, em muốn đánh cược lòng mình một phen."
Lúc trước cô không có đủ dũng khí để chấp nhận, cô sợ đường tương lai của mình sẽ tăm tối không lối thoát, có lẽ là vì không tin tưởng người đó, nhưng lần nay, người đó đã nói trong lòng có cô, cho nên cô nguyện tin tưởng anh một lần, nguyện đặt cược trái tim mình một lần!
Nghĩ đến điều này, Lạc Khuynh Thành không khỏi xúc động, bây giờ, cô rất muốn chạy đến bên người anh, cho anh một câu trả lời tuy chậm trễ nhưng đầy chân thành, cô muốn nói với anh, cô nguyện tin tưởng anh bằng cả trái tim và tâm hồn mình!
Con người, là một loài sinh vật tiến hòa hoàn hảo nhất trên trái đất, hoàn hảo là thế, nhưng cũng sẽ hình thành thói hư tật xấu, đại đa số những thói hư tật xấu đáng sợ nhất trên thế gian đều hình thành bởi lợi ích, nhưng nhân cách của họ, không phải đều yếu ớt và hèn kém tất cả, thật may sao, khi thế gian tồn tại những con người coi trọng vật chất thì một phần nhỏ lại sợ hữu những đức tính và phẩm chất đáng quý. Lạc Khuynh Thành là một trong số đó, cho dù biết con đường phía trước có bao nhiêu hiểm trở, cho dù cuộc tình này không được người khác ủng hộ, cho dù biết một khi tình cảm ngày một lún sâu, cô có thể sẽ tự làm bản thân mình tổn thương, nhưng tổn thương đó, cô nguyện ý chấp nhận, đơn giản vì lời thổ lộ của anh, là trong lòng anh có cô...
Nếu như German biết được suy nghĩ này của cô, nhất định trong lòng anh sẽ vô cùng hạnh phúc, nhưng đáng tiếc, anh lại không có cơ hội được thăm dò đó, mà Lạc Khuynh Thành cũng không có cơ hội nói cho anh biết.
Định mệnh trêu ngươi bọn họ thật tàn nhẫn.
Không, hay là nói, Lạc Ngâm Tích chính là khối chướng ngại vật cản trở đường đến hạnh phúc của hai người?
Khiếp sợ ý chí quyết tâm của Lạc Khuynh Thành, Lạc Ngâm Tích cũng rất muốn thật lòng chúc phúc cho em mình, nhưng, cô làm không được, cô không thể nào nhắm mắt xuôi tay giao phó em gái mình cho một tên ngay cả tình cảm chân thành nhất của hắn có dành cho em mình không, càng là vì thân phận của hắn quá nguy hiểm cho cuộc sống sau này của con bé, lẽ nào cô có thể mỉm cười chúc phúc khi mà ngay cả tính mạng nó như cá nằm trên thớt.
Hơi mấp máy miệng, Lạc Ngâm Tích vẫy tay gọi Lạc Khuynh Thành tới gần mình, ngay khi đối phương tin tưởng bước vào xe, cô giơ tay lên đập mạnh bên gáy Lạc Khuynh Thành.
"Chị..."
"Khuynh Thành, xin lỗi em."
Xin lỗi em, chị làm thế này cũng là vì nghĩ cho em, chị không đành lòng trơ mắt nhìn cuộc đợi em bị hủy hoại trong tay kẻ khác.
Nhẹ lẩm bẩm, cô cắn răng đóng cửa xe lại, c.ởi đồ Lạc Khuynh Thành ra mặc lên người mình, sau khi đã tráo đổi hết thảy, cô vẫy tay gọi Mục Kiền đứng cách đó không xa.
"Làm phiền anh lập tức lái xe đưa em tôi rời khỏi đây."
Còn cô, đương nhiên là sẽ xuống xe cải trang thành Lạc Khuynh Thành.