• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Ngâm Tích và Lạc Khuynh Thành có vóc dáng tương tự nhau, nhiều người mới tiếp xúc lần đầu nhất định sẽ không nhận ra.

Xuống xe đứng bên bụi hoa, Lạc Ngâm Tích vẫn duy trì tư thế đứng đưa lưng về phía German, động tác chậm rãi thong thả sánh vai bên Lệ Thiếu Đình.

"Tích Nhi, sao đột nhiên Khuynh Thành lại thay đổi quyết định?"

Vừa rồi không phải còn cứng rắn kiên quyết lắm sao, giờ lại thay đổi? Trái tim phụ nữ, thật sự dễ dàng thay đổi nhanh vậy sao?

"Không phải, nó không muốn đi."

Cô nhẹ nhàng lắc đầu, nhớ tới hành vi thô lỗ vừa rồi của mình, ánh mắt cô lập tức trở nên tối sầm.

Từ khi mất trí nhớ đến thời điểm này, tính nết con bé đã thay đổi đi rất nhiều, thay đổi này thành thật mà nói, rất tốt, bởi vì nó đã không còn nhát gan như xưa, hơn nữa tính cách lại hoạt bát hơn trước, suy nghĩ cũng lạc quan hơn, nhưng sự kiên cường và mạnh mẽ của nó, lại vượt quá sức tưởng tượng của cô.

Bây giờ cô chỉ hy vọng sau khi nó tỉnh lại, sẽ không trách cứ cô...

"Vậy hai người làm thế nào mà..."

"Em đánh nó ngất đi, đổi đồ với nó, sau đó bảo Mục Kiềm đưa đi."

"Đánh..." Ngất xỉu?

Con ngươi trừng lớn, Lệ Thiếu Đình kinh ngạc nhìn chằm chằm Lạc Ngâm Tích, khóe môi cong lên ý cười bất đắc dĩ.

"Nó yêu Reggie Nord rồi đúng không?"

Tình yêu đúng là khiến cho con người ngốc đến dại, đủ khiến một thiếu nữ nhu nhược thon gầy sinh ra dũng khí quyết tâm đến thế.

Dù là lo lắng nhưng trong lòng anh lại thầm tán thưởng một cô gái có gan yêu có gan dũng cảm đối diện như Lạc Khuynh Thành, thế gian này thực sự có ít người làm được, tên lưu manh kia thật có phúc, lại có được một viên ngọc với trái tim thuần khiết như thế

"Đúng vậy, nó nói chắc như đinh đóng cột ấy, hơn nữa còn cứng đầu không chịu nghe lời, em hoảng quá, chỉ cần nghĩ đến tương lai sau này nó phải chịu cực khổ tra tấn, sinh con ra rồi lại bị người khác dè bỉu, em đau đớn không chịu được."

Tuy nếu có về nước thì cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ đàm tiếu, cho rằng một mẹ nuôi con như thế là không biết tự ái này nọ, nhưng cũng hơn là sinh tồn nơi xứ người, quê nhà còn có cha, có mẹ, có người thân, nhất định họ sẽ chở che nó.

"Nhưng, Tích Nhi à, em làm vậy, sẽ xúc phạm đến nó."

Giống như tiếc hận lắc đầu, Lệ Thiếu Đình có chút đau lòng, anh biết Tích Nhi lo lắng cho em mình, nhưng anh lại không hoàn toàn đồng ý với phương pháp của cô...

Muốn quan tâm người khác có hàng trăm hàng ngàn phương pháp, nhưng đối với cách nhìn của Lệ Thiếu Đình, có một số phương pháp là tối kỵ không nên nghĩ đến, tức là không thể bởi vì chút thiện ý của mình và xúc phạm đến đối phương, nếu không sự quan tâm sẽ bị biến chất. Có lẽ bởi vì anh là đàn ông, xét về góc độ nhìn nhận thì có khác so với Tích nhi, cũng có lẽ, là vì Lạc Khuynh Thành không phải là em gái ruột của anh, cho nên anh cũng không lo lắng nhiều là mấy.

"Em biết, em biết mà Thiếu Đình, nhưng em không còn cách nào khác..."

Hốc mắt chợt đỏ hồng, Lạc Ngâm Tích nghẹn ngào đáp, hai tay bưng kín miệng, nước mắt rơi xuống thành hàng, chính vì cô biết mình đã lỡ xúc phạm đến nó, nên mới sợ, mới lo lắng.

Cánh tay hơi nâng lên, Lệ Thiếu Đình theo bản năng rất muốn ôm lấy Lạc Ngâm Tích, dùng hơi ấm nơi lồng ng.ực để trấn an cô, cánh tay định nâng lên thì ngay lập tức thu về, năm ngón tay co lại thành nắm đấm, mày rậm nhíu chặt.

"Anh đi theo dõi Reggie Nord, em cứ ở ngoài này đừng đi đâu hết."

Nâng tay lên, nhẹ vỗ lên đầu vai Lạc Ngâm Tích, anh xoay người đi về phía chỗ German đang đứng, ánh mặt trời phản chiếu lên gương mặt đầy góc cạnh hoàn mỹ của người đàn ông, che lấp đi vẻ nhợt nhạt thấp thoáng xuất hiện.

Sự tình đã đến nước này, nếu như bỏ mặc mọi chuyện diễn ra như thường, Tích Nhi sẽ gặp nguy hiểm, anh tuyệt đối không thể để chuyện tồi tệ nhất đó xảy ra.

Hít một hơi thật sâu, trở về bộ dáng cà lơ phất phơ thường ngày, Lệ Thiếu Đình ưu nhã đi đến bên cạnh German.

"Các ngươi thương lượng sao rồi, khi nào thì có thể cùng tôi bàn bạc công việc cụ thể đây?"

Giống như có chút gấp gáp, Lệ Thiếu Đình mỉm cười thân thiện, nghiêng mắt hỏi đối phương, German cũng như có như không hững hờ trả lời: "Lệ thiếu soái đến thật đúng lúc."

"Đúng vậy, chúng tôi còn định kêu người gọi cậu tới đấy, đợi lâu lắm rồi."

Lời người đàn ông kia vừa dứt, German cũng đưa mắt nhìn hắn, vì vị trí hắn đứng trùng hợp với vị trí Lạc Khuynh Thành đang dạo chơi ở vườn hoa bên ngoài, anh nhân cơ hội liếc mắt theo dõi người kia một chút xem cô nhóc đó đang nghịch gì bên đó.

Thật ra, nếu Lệ Thiếu Đình không đến đây, German cũng không bị phân tâm như thế, bởi vì người đi cùng Lạc Khuynh Thành là hắn, mà chỉ có mình hắn đến đây, điều này khiến German cảm thấy có chút bất an.

Lúc nhìn lướt qua, trong con ngươi màu lam lạnh lẽo kia có xuất hiện một tia lo lắng nhợt nhạt, nhưng, khi dáng hình mà anh ngỡ là cô kia lại không phải là dáng hình mà anh luôn khắc ghi nó trong trí óc mình, đáy mắt anh, lập tức trầm xuống.

Không phải cô ấy.

Đúng là rất giống, hai chị em có bóng lưng rất giống, huống chi là ở khoảng cách xa như vậy, nếu có lỡ liếc nhìn qua thì sẽ không phân biệt được ai là ai, nhưng đối với một người sở hữu đôi mắt tinh tường, cộng thêm khoảng thời gian anh tiếp xúc và thân mật với Lạc Khuynh Thành, mọi hình dáng trên cơ thể cô anh đều nắm rõ trong lòng bàn tay, làm sao có chuyện chỉ thông qua một bóng lưng kia mà nhìn nhầm thành ai đó.

Trái tim khẽ nhói đau, đáy lòng anh như bị một khối thuốc nổ kí.ch thích, cho dù vẫn là bộ đầm đó, nhưng từ khí chất cho đến cử chỉ, hoàn toàn không phải là tiểu bạch thỏ mị hoặc kiên cường của anh.

Cho nên, anh chắc chắn một điều, người kia không phải Lạc Khuynh Thành.

"Các người cứ nói chuyện, tôi đi một chút sẽ trở lại."

Tầm mắt sắc bén vẫn gắt gao chăm chú nhìn bóng lưng giả mạo ấy, mắt dài khẽ chớp, dưới ánh mắt trời lóe lên một tia sát khí đầy nguy hiểm, anh thuận miệng ném một câu, chân sải bước thẳng về phía Lạc Ngâm Tích...

Chỉ nhìn bên góc cạnh gương mặt German, đáy lòng Lệ Thiếu Đình như muốn rơi xuống vực thẳm.

Đừng nói với hắn, tên sĩ quan lưu manh nước Đức này đã phát hiện ra được gì rồi chứ?

Sao mắt tên này tinh tường thế không biết. Độc ác đến mức khiến người khác không khỏi sợ hãi.

Lập tức chạy theo bước chân của German, Lệ Thiếu Đình làm bộ vô tình đi cùng đường với anh, kỳ thực, là đang tìm cơ hội che mắt, chặn đứng đường đi của anh.

"Lôi thượng tướng muốn đi đâu mà gấp thế? Lẽ nào sự xuất hiện của Thiếu Đình khiến anh cảm thấy không thoải mái?"

Quét con ngươi lãnh khốc về phía Lệ Thiếu Đình, đáy mắt anh càng trở nên u ám, giống như có bão táp cuồng phong đột kích giữa màn trời đêm, thâm trầm khiến người ta kinh hãi.

Nghiền ngẫm nhìn Lệ Thiếu Đình một hồi, bỗng nhiên German lạnh lùng cong khóe môi hỏi: "Lệ thiếu soái, thức thời một chút, Khuynh Thành đâu?"

Khuynh Thành, đã có lần anh hỏi cô ý nghĩa của cái tên này, giờ anh mới rõ, cái tên này còn có một thâm ý khác...

Thật ra, Khuynh Thành không chỉ để miêu tả vẻ đẹp rạng ngời làm cho người khác mê hoặc của một cô gái, mà còn có thể khiến cho thế giới băng tuyết phủ đầy huyết sắc của anh hoàn toàn suy sụp.

Nhưng, bây giờ thì sao, anh toàn tâm toàn ý trả giá cả thế giới của mình, cả tòa thành của mình, cuối cùng để đổi lấy cái gì?

Hừ, chạy trốn? Không phải đã hứa với tôi là em không chạy trốn tôi nữa rồi sao? Tôi một lòng tin tưởng em vô điều kiện, tôi vô lo vô nghĩ không muốn em bị gò bó, tự do hoạt động theo ý mình thích nên mới không điều người theo dõi em, thậm chí còn nhịn khối dấm chua này xuống bụng để em đi cùng với Lệ Thiếu Đình...

Tôi làm như vậy, chỉ vì muốn em ở bên cạnh tôi mà không cảm thấy mất đi tự do, tôi hy vọng mỗi khi ở cạnh tôi, em sẽ được vui vẻ, sẽ cười tươi tựa nắng ấm khi xuân sang, chỉ cần như thế, tôi cảm thấy cái cuộc sống tẻ nhạt một màu này của mình vẽ ra chút màu sắc? Nhưng vì sao, vì sao em lại đáp trả tôi như thế? Tôi yêu thương em, dung túng cho em, sủng ái em, thậm chí còn luôn tìm cách để khiến em có thể vui vẻ hơn một chút, nhưng vì sao em lại không biết quý trọng nó, thậm chí còn kiên quyết muốn bắn một phát đạn vào trái tim tôi bằng cách tàn nhẫn nhất!

Được, em giỏi lắm Lạc Khuynh Thành, em không chỉ tùy tiện muốn giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi, mà cả trái tim duy nhất của tôi, em cũng không chút do dự mà chà đạp dưới chân?

Ngẫm lại thời điểm đó, thời điểm anh khẩn trương thế nào để thổ lộ lòng mình với cô, anh biết điều này đối với nguyên tắc hành xử của mình rất nực cười, nhưng vì lo cô nghĩ quẩn, lo cô không hiểu rõ những gì mình đang làm cho cô, càng không muốn thấy nước mắt cô rơi chỉ vì cách anh yêu thương cô không đúng. Một cái gật đầu giản đơn của cô, hoàn toàn đã phá hủy toàn bộ thành trì kiên cố trong tim anh, bây giờ chắc cô đang cảm thấy rất đắc ý, đắc ý vì đã lừa được trái tim anh!

"Khuynh Thành? Không phải cô ấy đang ngắm hoa đằng kia sao?"

Lệ Thiếu Đình nhún vai làm bộ giả ngốc: "Lôi thượng tướng làm sao thế, đột nhiên nhắc tới cô ấy..."

"Tránh ra."

Cục tức hóa thành lửa giận bùng cháy trong lồng ng.ực, anh lười dây dưa với người này, tầm mắt u ám lập tức nheo lại, anh lạnh giọng quát lên một tiếng ra lệnh đối phương! Thật ra, từ mà anh muốn rống, chính là một chữ "Cút", nhưng bởi vì thân phận đặc biệt của Lệ Thiếu Đình, nên cái gì có chừng mực thì nên chừng mực, nếu không anh đã trực tiếp giơ súng bắn cho gã một phát đạn!

Chân dài sải bước, anh lườn ra người Lệ Thiếu Đình, dùng tốc độ cực nhanh, trong phút chốc người đã đứng phía sau Lạc Ngâm Tích.

Dừng bước chân, cánh tay dài vươn ra, mạnh mẽ xoay bả vai đối phương hướng về phía mình, trái tim, ngay khi xác nhận suy đoán của mình là sự thật, nhìn thấy gương mặt xa lạ xuất hiện trước mắt, chậm rãi vỡ vụn thành từng mảnh, đáy mắt mờ đục nhuốm màu đỏ rực của lửa địa ngục!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK