Con mèo của anh ấy tên là Hạt Dẻ.
Lương Mục Bạch kể, Hạt Dẻ rất kiêu ngạo, không thích giao lưu với con người, ban đêm gào rất to, lại còn thích cào người khác nữa.
Anh ấy kể với giọng điệu nặng nề.
Có vẻ như đã bó tay, hết cách với nó rồi.
Tôi muốn cười quá.
Nó làm tôi nhớ đến một giai thoại trong thời gian thực tập của mình.
Có một thời gian, cổ và cánh tay của Lương Mục Bạch luôn có những vết xước không rõ ràng.
Với địa vị của mình, anh ấy thường trưng vẻ mặt nghiêm túc và khách sáo, cuối cùng cũng có chút tin đồn về chuyện tình ái của anh ấy, mọi người bàn tán điên cuồng cả lên.
Vài người khẳng định mấy dấu vết đó là bạn gái của anh tạo nên để thể hiện chủ quyền với Lương Mục Bạch, để mấy cô oanh oanh yến yến ở công ty tránh xa anh ra; vài người lại ngưỡng mộ anh, ban đêm nồng nhiệt thế mà ban ngày vẫn còn sức làm việc và tăng ca đến 12 giờ đêm…
Thời gian đó trong công ty xôn xao một trận, tam sao thất bản đủ loại.
Không ngờ là anh bị mèo cào.
Tôi còn đang nhịn cười, Lương Mục Bạch đã nói: “Tối nay tôi có một cuộc họp online, cô có trách nhiệm phải trông coi nó.”
Tôi lặng lẽ gật đầu và nhận nhiệm vụ thiêng liêng này.
Tôi nghĩ rằng cứ thế mà làm thôi, cũng đơn giản.
Bất ngờ ở chỗ trước khi cuộc họp bắt đầu, người hướng dẫn của tôi là Từ Thanh Phong đột nhiên gửi cho tôi một tin nhắn.
“Tám giờ đăng nhập vào phòng họp này, tôi cho cô cơ hội dự thính, cố gắng học hỏi nhé.”
Tôi nhìn dãy số ID phòng họp, rồi nhìn mèo của sếp đang ngủ ngon lành bên cạnh mà muốn khóc.
Tôi không ngờ sẽ có một ngày chính thất và tiểu thiếp lại đụng độ nhau.
Bình thường tôi một chân đạp hai thuyền không bao giờ bị ướt giày.
Tôi im lặng trả lời “Đã nhận”, lặng lẽ điều chỉnh camera và đăng nhập vào cuộc họp online rồi ngồi ở góc phòng cách xa Hạt Dẻ nhất.
Đúng giờ, người chủ trì cuộc họp hôm nay bắt đầu lên tiếng.
Khoảnh khắc tiếp theo, chú mèo đang ngái ngủ mắt nhắm mắt mở từng chút một sải bước trước webcam của tôi như đang đi catwalk.
Người chủ trì cuộc họp đột nhiên lạc giọng, tất cả mọi người đều từ trong camera ngẩng đầu lên.
Trong một khoảnh khắc, mọi con mắt đều đổ dồn vào con mèo.
Con mèo dừng lại ở phần dễ thấy nhất của camera, không quan tâm có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào lưng nó, thả bốn chân, nằm phịch xuống và ngủ tiếp.
Tôi hốt hoảng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ mang nó đi ngay”.
Tôi còn chưa kịp đứng dậy, giọng nói của Lương Mục Bạch đã vang lên phía sau: “Không sao, cứ để nó ngủ đi.”
…
Tổng giám đốc đã lên tiếng, mọi người chỉ đành hùa theo khen con mèo dễ thương quá rồi mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này.
Mười phút đầu tiên của cuộc họp, phần lớn sự chú ý của tôi dồn vào con mèo.
May mắn thay, Hạt Dẻ không làm gì ngoài ngủ.
Tôi dần thả lỏng tâm trí và dồn sự tập trung cho cuộc họp.
Tình cờ đến lượt người hướng dẫn của tôi là Từ Thanh Phong phát biểu.
Tôi sợ rằng ngày mai anh ấy sẽ đặt câu hỏi cho tôi nên tôi mải ghi chép những điểm chính đến nỗi không có thời gian để ngẩng đầu lên.
Đột nhiên, giọng điệu hào hứng của anh ấy bị ngắt quãng.
Tôi ngạc nhiên nhìn lên màn hình.
Ngay lúc này, trước camera của tổng giám đốc Lương Mục Bạch xuất hiện một con mèo.
Nó không ngại ngùng mà nhảy thẳng vào vòng tay của anh.
Mọi người đều im lặng.
Trong giây tiếp theo, họ đồng loạt nhìn sang tôi.
Tôi khó hiểu đến bối rối.
Thu hết can đảm quay lại nhìn, tôi thấy con mèo vốn đang ngủ ở trước camera của tôi đã biến mất rồi.
Con mèo đào tẩu rồi.
Thậm chí nó còn chạy sang camera của Lương Mục Bạch!
Đầu óc tôi quay cuồng, cố tìm cách giải thích sự hiểu lầm này.
Con mèo trong lòng Lương Mục Bạch đột nhiên ưỡn mông vẫy đuôi ngoe nguẩy, thậm chí nó còn kêu meo meo hai lần.
Trái tim tôi ngừng đập.
Lương Mục Bạch thấy vậy thì như thường lệ vỗ vỗ vào mông nó để dỗ dành và nói: “Ngoan, đi tìm mẹ con đi.”
………………
Thôi tôi xong rồi, bỏ mẹ rồi…